Người phụ trách Bảo Hâm họ Bối, tên đầy đủ là Bối Lệ Hinh.
Chồng bà ta là Yến Huân Hoa, theo bối phận mà tính thì là ông chú của Yến Triều.
Cố Tuyết Nghi lúc tới đây, thì Yến Huân Hoa không có mặt tại Bảo Hâm, chỉ có mỗi Bối Lệ Hinh.
Tòa nhà lớn của Bảo Hâm được sửa sang tương đối khí phái, không giống dáng vẻ đâm thủng trời xanh của Yến thị, mà tương đối rộng rãi, có diện tích lớn, nhìn sơ qua có dáng vẻ như tòa thị chính của chính phủ.
Vừa vào cửa, trợ lý của Trần Vu Cẩn liền đưa ra thẻ công tác.
Cô gái quầy tiếp tân lập tức dẫn họ lên lầu.
bọn họ muốn lén lút tới xem xét là không thể nào.
Trần Vu Cẩn, Giản Xương Minh đều là những bộ mặt có tiếng.
Đến cả Cố Tuyết Nghi, vài ngày trước còn lên cả hotsearch, mà dần dần có được biết đến ở mức độ nào đó.
Cửa thang máy mở ra.
Cố Tuyết Nghi là người đầu tiên đi ra ngoài, mắt thấy bên ngoài đã có một người phụ nữ trung niên đứng đợi.
Người phụ nữ này tầm 40 tuổi đổ lại, có mái tóc được uốn xoăn thời thượng, mặc một bộ đồ cao cấp.
Chỉ là thẩm mỹ của bà ta không quá tốt,bộ đồ này không thích hợp với bà ta chút nào.
Mặt trên bộ đồ có in hoa mảng lớn, và độ rộng quá mức của phần eo, cảm giác như bà ta đang bị bộ quần áo xâu xé.
Sau lưng bà ta vẫn còn một hàng người, đều là những nhân vật như nhân viên cao tầng hoặc là thư ký.
Bà ta cười tươi bước tới nghênh đón, lại trực tiếp ngó lơ Cố Tuyết Nghi, đi thẳng tới trước mặt Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh: “Trần tổng! Còn có vị này, đây không phải là Giản tiên sinh sao? Giản tiên sinh sao lại tới đây vậy? Thực sự quá vinh hạnh rồi.”
Cố Tuyết Nghi chậm rãi nâng mí mắt, nhìn mấy người đứng sau người phụ nữ kia.
Mấy người kia sau khi bị kinh diêm, lần lượt đi lên nghênh đón Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh.
Hai vị này mới là nhân vật lớn cần quan tâm.
Một người là thay lời cho Yến Triều, một người là gia chủ của Giản gia….
đều có thể quyết định sống chết của trong nghề.
“Chào Bối tổng.” Trần Vu Cẩn mỉm cười nói: “Phu nhân muốn tới đây xem một chút.”
Đây là lý do thoái thác mà anh cùng Cố Tuyết Nghi đã bàn bạc từ trước.
Nụ cười xa lạ khách khí trên mặt Bối Lệ Hinh thay đổi trở nên thân thiết hơn nhiều.
“Hóa ra là phu nhân muốn tới thăm sao.” Bối Lê Hình quay đầu nhìn Cố Tuyết Nghi.
Những người khác cũng lần lượt lên tiếng chào hỏi Cố Tuyết Nghi: “Yến phu nhân.”
Cố Tuyết Nghi hiển nhiên vẫn giữ vẻ lãnh đạm, đến cả mắt cũng không thèm nhìn Bối Lệ Hinh.
Bối Lệ Hinh sớm đã nghe đến cái danh điêu ngoa của cô, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là đáy lòng ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.
Bối Lê Hinh lần nữa nở nụ cười, nói: “Phu nhân tới đây là muốn xem gì? Đây không phải là nơi sản xuất mỹ phẩm, trang sức và trang phục cho nữ…..”
Ngữ khí rõ ràng mang theo một chút ý trào phúng Cố Tuyết Nghi.
Trào phúng việc cô chỉ biết mấy thứ son phấn, chạy tới đây náo loạn cái gì.
Trên mặt Cố Tuyết Nghi không thể hiện chút tức giận nào, mặt mày cô vẫn lãnh đạm, mang theo cảm giác cao ngạo cùng khinh thường, cô hỏi: “Đây là gia nghiệp của nhà họ Yến, đúng không?”
Biểu tình trên mặt Bối Lệ Hinh lập tức thay đổi, có cảm giác bị ngạo khí của đối phương áp chế.
“…..
Đương nhiên, đương nhiên đây là gia nghiệp của nhà họ Yến rồi.” Bối Lệ Hình cười xòa.
“Vậy tôi là ai?”
“Yến….
Yến Triều, không, là phu nhân của Yến tổng.” Biểu tình trên mặt của Bối Lệ Hinh cứng ngắc.
“Vậy tôi có quyền tới đây xem không?”
“….
Có.”
Nụ cười trên mặt Bối Lệ Hinh đã không giữ nổi rồi.
Theo lý mà nói, bà ta cũng tính là trưởng bối của Cố Tuyết Nghi.
Nhưng Cố Tuyết Nghi hỏi liên tục ba câu như thế, mà hỏi lại là toàn những câu phân rõ địch ta, đây không phải là cố ý dẫm đạp lên mặt bà để mất đi khí thế sao?
“Ừ, vậy thì đúng rồi.
Cho dù nơi này có chế tạo vũ khí – đạn dược, cũng có một ngày tôi nhớ đến mà ghé xem thôi.” Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm nói.
Thư ký và toàn bộ nhân viên cấp cao tại Bảo Hâm đều không khỏi đứng thẳng lưng.
Vị phu nhân này, thực sự quái ngạo mạn khinh người rồi.
Nhưng bọn họ lại không có chút tức giận nào, ngược lại thái độ có chút đề cao đối với Cố Tuyết Nghi.
Không coi người khác ra gì*.
Kẻ yếu luôn thích bắt nạt kẻ yếu hơn.
Trần Vu Cẩn đem một màn này đặt dưới đáy mắt, đáy lòng trào phúng nghĩ.
Đợi khi ánh mắt đặt lên người Cố Tuyết Nghi, Trần Vu Cẩn lại không nhịn được cảm thán, tán thưởng cô hơn vài phần…… cô thực sự có bản lĩnh.
* Câu gốc (狗眼看人低) dịch sát nghĩa là mắt chó nhìn người thấp, dùng để chỉ những người có tầm nhìn hạn hẹp.
Những lời này của Cố Tuyết Nghi, rơi vào tai của Bối Lệ Hinh lại thành cô đang đem sự tức giận và bất mãn trong lòng thể hiện ra ngoài.
Bà ta dùng gương mặt cứng nhắc, cắn răng nói ra: “Phải, phu nhân nói phải.”
“Vậy còn ngẩn ra làm gì? Dẫn đường đi.” Cố Tuyết Nghi bình thản nói.
“Phu nhân muốn đi đâu ạ?”
“Có ghi chép tài vụ không? Tôi muốn xem.”
Bối Lệ Hinh sau khi nghe câu này, đáy lòng liền cười ra tiếng.
Trong lòng nói, ngại quá, cái này cô thực sự không được xem nha.
Nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Xin thứ lỗi, phu nhân.
Lúc này mà tùy ý đưa phu nhân xem thì không chỉ có chúng tôi, mà chính phu nhân cũng phải ngồi tù.”
Cố Tuyết Nghi nhấc mày, tựa như có chút không kiên nhẫn.
Cô đáp: “Vậy các người có cái gì mà tôi có thể xem? Bản kế hoạch công trình?”
Mắt Bùi Lệ Hinh khẽ lóe lên.
Cố Tuyết Nghi này quả nhiên điêu ngoa quá mức, trên mạng còn khen cô ta cái gì mà có khí thế cùng thủ đoạn của phu nhân nhà giàu.
Theo như bà ta thấy, sợ rằng chỉ có cái khuôn mặt này là giống phu nhân hào môn thôi? Cố Tuyết Nghi này thật phiền phức.
“Thật ngại quá, cái này cũng không được.”
Sắc mặt Cố Tuyết Nghi lạnh đi, nhìn Bùi Lệ Hinh nói: “Bà có phải là đang cố ý nhắm vào tôi? Hửm? Cái này không được, cái kia cũng không được.
Hiện tại tôi muốn đi xem kho hàng, Lập tức dẫn tôi đi.
Nếu không…..”
Bùi Lệ Hinh nghe thấy lời của cô, đáy lòng lập tức cười.
Quả nhiên là cái gì cũng không hiểu.
Một hồi muốn xem cái này, một hồi muốn xem cái kia.
Hiện tại dùng cái giọng điệu này, cũng chỉ là muốn giữ lại mặt mũi của mình đúng không? Có thể là quá nghiện cái chức danh phu nhân này rồi.
Cũng có thể là muốn tới kiểm kê “tài sản kế thừa” của Yến Triều? Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh, hơn phân nửa là bị ép đi cùng cô tới đây, sợ cô phá hư cái gì đó của Yến Triều.
Bối Lệ Hinh lập tức nhẹ dạ.
Lại thêm việc bà ta vốn đã ghét Cố Tuyết Nghi, liền theo bản năng mà hướng Cố Tuyết Nghi đi theo cách nghĩ ngu ngốc đó.
“Được, tôi dẫn phu nhân đi.
Nhưng xin phu nhân đừng đi lung tung ạ.” Bối Lệ Hinh nói.
Trần Vu Cẩn dừng bước: “Tôi và Giản tiên sinh sẽ ở đây uống trà, phu nhân cứ thong thả.”
Bối Lệ Hinh thầm nói trong lòng, quả nhiên là bị ép tới đây cùng Cố Tuyết Nghi.
Người ta vỗn dĩ không thực sự muốn cùng Cố Tuyết Nghi đến đây.
Bối Lệ Hinh lập tức dẫn Cố Tuyết Nghi xuống lầu.
Những nhân viên cao cấp còn lại ở đây nói chuyện phiếm với Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh, hai người đều không chú tâm đến, bởi toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Cố Tuyết Nghi.
Xem tài vụ.
Bối Lệ Hinh đương nhiên sẽ không cho, đó là thứ quan trọng nhất.
Sau đó là tới bản kế hoạch công trình.
Nhưng thứ này không tính là có bao nhiêu cơ mật, chứng cớ lộ ra việc Bảo Hâm có vấn đề là không nhiều, nhưng từng đó cũng đủ để Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh bắt được mấu chốt.
Thế nhưng Bùi Lệ Hinh cũng từ chối.
Cuối cùng là nhà kho.
Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh không thể xem, nhưng Cố Tuyết Nghi thì có thể, cô xem rồi lại không mang đi được.
Đương nhiên sẽ không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng mà, Bối Lệ Hinh lại đáp ứng.
Đây là thủ đoạn rất đơn giản.
Trước tiên đề nghị yêu cầu ít có khả năng nhất, sau đó giảm dần, rồi cuối cùng đưa ra yêu cầu thật sự, khi yêu cầu thật sự được đưa ra lúc nào cũng kém hơn yêu cầu đầu tiên, như vậy càng dễ để đạt được mục đích.
Cô rất thông minh.
Thậm chí, cô giống như đã có kinh nghiệm đối với việc giống như vậy….
thật sự “hạ bút thành văn”.
Trần Vu Cẩn nâng tách trà trong tay, trên mặt giữ nụ cười mỉm, đáy lòng lại dấy lên chút nôn nóng.
Một mình cô đi tới nhà kho cùng với Bối Lệ Hinh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ở đây nhiều người như vậy.
Có anh và Giản Xương Minh, cuối cùng lại chỉ cho Cố Tuyết Nghi đi…..
Tâm tình của Trần Vu Cẩn bỗng trở nên phức tạp.
Bên này thần sắc Giản Xương Minh vẫn bình thản.
Mấy nhân viên cao cấp huy động tất cả vốn luyến để cố gắng hết sức lấy lòng.
Ánh mắt của Giản Xương Minh lướt qua bọn họ.
…..
Cô ấy có khả năng diễn xuất thật xuất sắc.
Đến cả dáng vẻ kiêu ngạo sai khiến, cũng khó khiến người khác sinh ra nửa phần ác cảm.
Ngược lại cảm thấy, cô vốn nên sinh ra để tôn quý kiêu ngạo như vậy.
……..
Bảo Hâm đến tột cùng là phiền toái đến mức nào? Trước đây Cố Tuyết Nghi ở trên trang mạng vạn năng kia, tra cứu thông tin liên quan.
Nhưng tin tức cực kỳ ít.
Cô từ một trang diễn đàn được mọi người yê thích, mà tìm được chút ít tin tức.
Đến lúc này, Cố Tuyết Nghi mới hiểu rõ, Bảo Hâm rốt cuộc đang làm gì.
Là tiếp nhận công trình.
Nhưng không phải là những công trình kiến trúc đơn thuần.
Thứ họ nhận là hạng mục quân công từ phía chính phủ.
Cố Tuyết Nghi đứng hình trong kho hàng.
Diện tích kho hàng rất lớn, xung quanh bày ra đủ loại thùng trang bị…
Cố Tuyết Nghi mới nhận thức được nhà họ Yến lợi hại cỡ nào, lúc này lại nâng thêm một tầng cao mới.
Hai tiếng sau.
“Xem xong rồi ạ?” Bối Lệ Hinh hỏi.
Cố Tuyết Nghi hấc cằm: “Ừ, đi thôi.”
Bối Lệ Hinh thả lỏng một hơi.
Theo bà ta thấy cái cách xem “cưỡi ngựa xem hoa” này, sợ rằng đến chữ trên thùng hàng là gì còn nhìn không rõ.
Cô nhìn ra được cái rắm gì chứ?
Mọi người rất nhanh về lại phòng họp.
Đợi nhìn thấy Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh đang uống trà, Cố Tuyết Nghi lạnh giọng nói: “Thư ký Trần còn ở đó làm gì nữa? Chúng ta đi thôi.
Điểm kế tiếp là Khánh Hòa đấy.”
Khánh Hòa, đó là một công ty khác thuộc Yến thị.
Quả nhiên là tới kiểm kê “tài sản thừa kế”.
Bối Lệ Hinh khinh miệt nghĩ.
Trần Vu Cẩn đặt tách trà xuống, đi đến bên cạnh Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi đi được mấy bước, đột nhiên nghiêng đầu nói: “Giản tiên sinh không cần đi cùng sao?”
Giữa người thông minh với nhau, chỉ cần một câu nói cũng có thể hiểu được ý đối phương.
Giản Xương Minh bình thản đáp: “Yến Triều không ở đây, tôi thay anh ấy bảo vệ Yến phu nhân.”
Cố Tuyết Nghi lạnh lùng quay đầu lại, đi vào trong thang máy.
Toàn bộ suy đoán của Bối Lệ Hinh đã được xác thực.
Bà ta cười tươi tiễn Cố Tuyết Nghi rời đi.
Nụ cười này thật sự quá tình cảm.
*
Giản Xương Minh quay về xe của mình.
Cố Tuyết Nghi và Trần Vu Cẩn lại lên một chiếc xe khác.
Hai xe cùng khởi hành rời đi, thực sự đi một chuyến tới Khánh Hòa mới quay ngược về.
“Bối Lệ Hinh không phiền phức, con rùa già trốn phía sau mới là thứ phiền phức.
Việc này không nhanh giải quyết, đống phiền phức này liền sẽ tính trên đầu nhà họ Yến.” Trần Vu Cẩn đột nhiên lên tiếng.
Đợi nói xong, Trần Vu Cẩn lại đột nhiên ý thức được, anh nói mấy chuyện này với Cố Tuyết Nghi làm gì?
Cố Tuyết Nghi của hiện tại thông minh.
Nhưng việc phiền phức như vậy, cô cũng không thể giải quyết được.
Không chừng cô nghe xong, lại lo lắng Yến thị phá sản nữa?
Trần Vu Cẩn mím môi, đang do dự không biết nên lên tiếng an ủi Cố Tuyết Nghi một chút không.
Sau đó nhìn thấy Cố Tuyết Nghi dùng thần sắc bình tĩnh ứng thanh, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại, cô nói: “Bây giờ tôi sẽ tới.”
Giống như những việc cô nhìn thấy nghe thấy trong hôm nay, đều không chút nào ảnh hưởng đến cô.
Trần Vu Cẩn ngẩn ra một giây, sau đó mới hỏi một tiếng.
“Đi đoàn phim?”
“Ừ.”
Trần Vu Cẩn không tự giác mà nói: “Tôi đưa cô đi?”
“Được, tốt thôi.” Cố Tuyết Nghi trả lời như lẽ dĩ nhiên.
Trần Vu Cẩn bị nghẹn, vài giây sau, anh mới lộ ra ý cười bất đắc dĩ.
Cho dù là Cố Tuyết Nghi xem mọi chuyện là đương nhiên, so với Cố Tuyết Nghi trước đây, cũng đáng yêu hơn nhiều.
Trần Vu Cẩn tự mình lái xe đưa Cố Tuyết Nghi tới đoàn phim.
Mà lúc này, đã là chạng vạng 7 giờ rồi.
Trần Vu Cẩn lúc này mới có chút hối hận, lại đem thời gian phí phạm vào việc này.
Anh lúc này nên ở tại Yến thị làm việc mới đúng.
Cố Tuyết Nghi xuống xe, đạo diễn Lý tới đón đầu tiên.
Ông vừa nhìn đã nhận ra Trần Vu Cẩn.
ai có thể không nhận ra người đại diện phát ngôn của Yến thị chứ? Bao nhiêu người muốn ôm đùi Yến thị, thì đều phải ôm đùi vị Trần tổng này mới được nha.
“Trần tổng.”
“Yến phu nhân.”
Chào hỏi xong.
Cố Tuyết Nghi hạ mắt nhìn thời gian, xoay đầu nói với Trần Vu Cẩn: “Đã trễ rồi, đã làm phiền thư ký Trần, thư ký Trần cứ về trước đi.”
Cô chủ đông nhắc đến việc đã trễ.
Khóe môi Trần Vu Cẩn khẽ động, như bị quỷ sai khiến mà nói: “Không gấp.”
Cố Tuyết Nghi nghe xong câu này, cũng không hỏi lại nữa, mà chuyển sang hỏi tình hình cụ thể từ phía đạo diễn Lý.
“Nhảy dù Bình Cốc đều là nhảy buổi sáng, đại thiếu gia lại muốn nhảy ban đêm.
Người đại diện đã gửi lại lời cậu ta nói, cảnh đêm ở Bình Cốc đẹp hơn…..” đạo diễn Lý vừa nói, vừa sờ đầu mình.
Nhìn đi, từ lúc quay cái phim này.
Đầu của ông đã trọc thêm bao nhiêu?
“Điểm xuất phát ở đâu?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Đạo diễn Lý lập tức tìm nhân viên công tác: “Đây là điểm nhảy dù của bọn họ, cậu dẫn Yến phu nhân tới đó đi.”
Nhân viên công tác vội vàng đáp ứng, dẫn theo Cố Tuyết Nghi đi bộ về hướng sườn núi.
Đợi tới lưng chừng núi, Cố Tuyết Nghi mới nhìn thấy một căn nhà nhỏ.
Nhân viên công tác chú ý đến ánh mắt của cô, bèn giới thiệu: “Đây là nơi bọn họ mang đồ bảo hộ.”
Cố Tuyết Nghi ngừng bước: “Ừ, cũng mặc cho tôi luôn.”
“Hả?”
Trần Vu Cẩn vẫn đi phía sau không xa không gần, mí mắt mạnh mẽ nhảy lên, không kịp nghĩ mà nói: “Cô điên rồi sao?”
Cố Tuyết Nghi lại đẩy cửa phòng, đi vào.
Trần Vu Cẩn dùng sức mím chặt môi
Đột nhiên ý thức được, Yến phu nhân hiện tại, cực kỳ có chủ kiến….
điểm này, so với Yến phu nhân trước đây vẫn khó đối phó hơn nhiều.
Cố Tuyết Nghi rất nhanh đổi xong đồ.
Môi Trần Vu Cẩn càng mím chặt hơn, cảm giác tim đang treo lơ lửng.
Đây không phải việc anh nên quản.
Trần Vu Cẩn cố gắng thuyết phục bản thân.
Nhưng có một ý nghĩ còn mạnh hơn ở trong đầu, anh ngược lại nhịn không được nghĩ.
Cố Tuyết Nghi cũng không nên quản việc của Yến Văn Gia…..
cô có biết nguy hiểm cỡ nào không?
Thư ký Trần, người cho dù gặp chuyện lớn cỡ nào cũng không gấp không vội, lúc này trong lòng lại dâng lên cảm giác bồn chồn không yên.
“Tốt rồi.” Cố Tuyết Nghi nói.
*
Yến Văn Gia đang ngâm suối nước nóng ở Bình Cốc, ngủ một giấc rồi mới thay đồ, chuẩn bị đi nhảy dù.
Sau khi trực thăng cất cánh, rất nhanh đã đạt tới độ cao nhất định.
Cảnh đêm mỹ lệ như nằm trong tầm tay.
Bình Cốc trong trời đêm cũng càng thêm rực rõ.
Cửa trực thăng mở ra.
Yến Văn Gia biết, huấn luyện viên đang ngồi sau lưng cậu.
Yến Văn Gia liền nhắm mắt, rồi lại mở mắt.
Cậu hít sâu một hơi.
Đột nhiên, sau lưng đột nhiên một lực đẩy mạnh, Yến Văn Gia bị đạp rơi ra ngoài.
Cảm giác mất trọng lực đột nhiên bủa vây lấy cậu, nhịp tim trong nháy mắt tăng lê n đỉnh điểm.
Yến Văn Gia: “Móaaaaaaaaaaaaa!”
Tiếp sau đó, một bàn tay giữ chặt dây thắt ở lưng cậu, nhấc lên.
Yến Văn Gia cảm giác dây đai ở bả vai căng ra, giống như diều hâu đang gắp gà con vây, mà bản thân ại chính là con gà con đang bị gắp…..đối phương giữ chặt lấy cậu, hai người tựa như đang bị trói lại với nhau.
Đối phương cũng nhảy xuống.
Bọn họ áp sát vào nhau mà rơi xuống Bình Cốc…..
Dù lượn được mở ra.
Gió thổi mạnh quét qua gò má.
Yến Văn Gia gian nan mở mắt, quay đầu nhìn lại.
Không phải là huấn luyện viên da ngăm mà cậu nghĩ.
Thay vào đó chính là, làn da có chút trắng bệch rơi vào tầm mắt.
“Cố…… Tuyết…… Nghi……….”
Thanh âm của cậu bị gió cuốn đi.
Dưới cảnh đêm rực rỡ.
Yến Văn Gia thiếu chút nữa lên cơn tắc nghẽn cơ tim.
Cô sao lại dám!
Trần Vu Cẩn nheo mắt nhìn về phía thân ảnh của Cố Tuyết Nghi —–
Tùy ý lớn mật lại đẹp đến ngỡ ngàng, giống như một con bướm đang bay lượn.
Mạnh mẽ xông vào tầm mắt, nhịp tim của Trần Vu Cẩn càng lúc càng nhanh..