Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ

Chương 42


“Cô… cô mang theo vệ sĩ?” Tên bảo vệ ngỡ ngàng nói.
“Ừ, đúng vậy.” Cố Tuyết Nghi khẽ gật đầu.
Đầu Yến Văn Hoành càng cúi thấp hơn, nhìn có vẻ như sợ hãi gì đó.
Người xung quanh đều nhìn về phía này.
Mà ở nơi bọn họ không để ý, khóe miệng Yến Văn Hoành đã chậm rãi cong lên tạo thành một đường cung.
Thật vui quá đi.
Cố Tuyết Nghi hạ mắt, nhìn về cánh tay của tên bảo vệ: “Buông ra.”
Tên bảo vệ theo phản xạ buông ra.
Cố Tuyết Nghi liền giành lại balo của Yến Văn Hoàng, sau đó mới chậm rãi thong dong sửa sang lại cho Yến Văn Hoành.
Tên bảo vệ cố ý lớn giọng quát: “Ở đây có rất nhiều phụ huynh đang xếp hàng, phần lớn đều là những gia đình có tiền, cũng đều có vệ sĩ của riêng mình.

Nhưng không có ai giống như cô, không tuân thủ quy định của nhà trường, thích làm theo ý mình! Cô muốn hại con mình sao?”
Những phụ huynh khác vừa nghe được lời này, lập tức ưỡn ngực, lần lượt lên tiếng: “Đúng vậy, phụ huynh này sao lại như vậy?”
“Cậu học sinh đó không phải đứng đầu trường sao? Có một phụ huynh như vầy, chỉ hại cậu ta thôi!”
“Cô ta hình như từng xuất hiện trên tin tức thì phải, cái gì cái gì Yến phu nhân đấy.”
“Là bà chủ Yến thị đó sao.

Phi, có tiền như vậy thế mà một chút quy tắc cũng không hiểu…”
“Đúng vậy, làm sao giống chúng ta, chúng ta trước nay đều tôn sư trọng đạo, một lòng vì con trẻ.”
Khóe miệng của Yến Văn Hoành dần hạ xuống.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chuyển động, hướng về những người xung quanh nhìn….
Ánh mắt lạnh lẽo.
Người xung quanh bị dọa sợ.
“Tôi nhớ lần trước tới đây, cậu học trò đứng đầu này rất ngoan ngoãn, sao hiện tại lại như vậy?”
“Chính là do bị Yến phu nhân hại ra đấy sao?”
“Lần trước tham gia hội phụ huynh, hình như không phải cô ta.”
“Đúng đúng, là một người phụ nữ khác.”
“Ồ, tôi biết rồi, gia tộc lớn, tranh đấu nhiều, cũng không biết được là mưu đồ cái gì.”
Yến Văn Hoành đem thần sắc lạnh lùng áp xuống.

Cậu đáng lẽ không nên dẫn cô đến đây.
Cái đám người này là loại người gì, không ai hiểu hơn cậu….

Cậu nên yên lặng ngoan ngoãn ngồi trong ngôi trường này, đợi cho toàn trường đều chết hết, không tốt sao?
Lòng ngực Yến Văn Hoành cứ như có gì đó thít chặt lại, giống như có vật sắc nhọn đang khuấy đảo trong cơ thế.

Sắc mặt cậu dần trở về vẻ ngoài ngoan ngoãn, ánh mắt lại càng lúc càng lạnh.
Cố Tuyết Nghi quay đầu lại, thần sắc không có gì thay đổi: “Nhà mấy người có tiền như Yến thị sao?”
“……….”
“Một công ty nhỏ thuộc nhà họ Yến đều có tiền hơn các người.

Vậy xin hỏi các người có cái quyền gì để đứng đó chỉ trỏ?” Giọng điệu của Cố Tuyết Nghi bình thản, tư thế lại cực kỳ cao ngạo.
Mấy phụ huynh làm sao chịu được cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó của cô, lập tức lên tiếng mắng: “Chúng tôi không giống cô! Chúng tôi có tấm lòng cao thượng, chúng tôi biết yêu thương con trẻ, cô có sao? Trên thế giới này cũng không phải việc gì cũng lấy tiền ra đo lường được!”
“Đúng vậy! Chúng tôi không có nhiều tiền như Yến thị, nhưng chúng tôi giàu có về mặt tinh thần!”
Cố Tuyết Nghi cười khẽ, vẻ ngoài của cô mỹ mạo đoan trang, tiếng cười cũng rất ôn nhu.
Nhưng cô lại chậm rãi nói: “Châm ngôn quảng cáo của cái trường này là gì nhỉ? Các người quên rồi sao? Đào tạo tinh anh, để con các người trở thành kẻ đứng trên người khác.


Nếu như không phải muốn đứa nhỏ kiếm được nhiều tiền, tiến vào giới thượng lưu, vậy các người đưa con mình vào trường này làm gì?”
Cô vẫn ôn nhu từ tốn như thế, ngược lại càng thêm phần châm chọc.
Nhất thời các phụ huynh đứng gần đó, vẻ mặt đều thay đổi.

Mà Yến Văn Hoành lại nhịn không được cười ra tiếng.
Cô thực sự lợi hại.

Là cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Mấy kẻ rác rưởi như này, làm sao có thể làm cô tổn thương được chứ?
Cậu nhịn không được đánh giá dáng vẻ của cô.
Cậu còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của cô nhiều như vậy….

đáng tiếc, lại là cười với những kẻ này….

những người này xứng sao?
“Cô, cô….

cô hiểu cái gì? Chúng tôi chỉ hi vọng tương lai của tụi nhỏ sẽ tốt hơn, là vì muốn tốt cho con! Mà không phải chúng tôi muốn có thêm nhiều tiền!” Có phụ huynh tức đến mức đỏ cả mặt, gân cổ lên gào thét.
“Ồ, vậy sao? Lẽ nào không phải vì để bọn trẻ tương lai có thể dưỡng già cho các người tốt hơn?”
“Cô cho là ai cũng nông cạn như cô sao? Chúng tôi chỉ hi vọng bọn nhỏ trở nên tốt hơn thôi!” Lại một giọng điệu tức giận vang lên.
Cố Tuyết Nghi lúc này mới hoàn toàn xoay người lại, mặt đối mặt với những phụ huynh đó, cô sờ vào dây chuyền sapphire trên cổ mình: “Có biết sợi dây chuyền này đáng giá bao nhiêu không?”
“Bảy trăm vạn một viên đá quý.”
“Và không phải có tiền là mua được, bởi vì nó chỉ xuất hiện tại buổi đấu giá.

Mà người có tư cách có mặt tại buổi đấu giá, không phải ai cũng có thể.”
Tên bảo vệ đứng sau nghe thế mí mắt cũng giật giật.
Vị Yến phu nhân trước mặt rõ ràng từng câu từng chữ đều tỏ vẻ sùng bái “tiền tài”, cường điệu sự ưu việt của người giàu.

Nhưng tên bảo vệ lại có cảm giác, cô đang nhắm vào khẩu hiệu của trường bọn họ.
“Vậy thì sao chứ?” Có người lên tiếng kiểu ‘khẩu thị tâm phi’, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về sợi dây chuyền đá quý đó.
Thực sự quý giá đến vậy sao?
Sau này con trai, con gái của mình thành người thượng lưu, những thứ như vậy cũng không còn mới lạ nữa đâu nhỉ?
Bọn họ ghen tức mà nghĩ.
Cố Tuyết Nghi khẽ chạm vào viên đá quý, nói: “Vậy nên, tôi muốn nói với các vị là, đừng nằm mơ nữa.

Có một vài tầng lớp cho dù các vị có tốn cả đời cũng không thể đặt chân vào được.

Không phải đưa con cái vào ngôi trường này là có thể trở thành người thượng lưu.

Gà chó thì thăng không nổi thiên đâu*.”
*鸡犬升天: gà chó lên trời, ý chỉ một người làm quan cả họ được nhờ.

Ở đây CTN dùng câu 鸡犬升不了天, nên mình dịch thành như vậy.
Đám phụ huynh nghe xong lập tức ngẩng người.
Họ không ngờ được rằng câu cuối cùng mà Cố Tuyết Nghi nói, đã chọc thẳng vào tim đen của họ một cách nặng nề.
Yến Văn Hoành thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Đúng vậy.
Vì sao lại có người luôn không thể chấp nhận bản thân tầm thường như vậy, áp đặt tất cả ước mơ lý tưởng của bản thân lên người khác, rồi bắt họ phải trở thành rồng thành phượng chứ?

Cố Tuyết Nghi chỉ về phía Yến Văn Hoành: “Cậu ấy chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Yến, sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nhà họ Yến bao bọc.

Tôi giáo dục cậu ấy ra sao, đợi các vị có tư cách bước vào hội đấu giá, mua được sợi dây chuyền như này, rồi hãy nói chuyện cùng tôi.”
Yến Văn Hoành mím chặt môi.
Không phải.
Tôi không phải sinh ra đã ngậm thìa vàng, cũng không có người bao bọc.
Chỉ có đứng trước mặt chị, tôi mới có thể là cậu chủ nhỏ đó.
Nhất thời, xung quanh lập tức im ắng.
Bọn họ tức đến mức mặt tai đỏ gân, đấm ngực dậm chân, nhưng lại tìm không ra câu đáp trả nào với người phụ nữ ưu nhã cao quý trước mặt.
Cố Tuyết Nghi xoay người lại, hỏi tên bảo vệ: “Tôi có thể vào trong rồi chứ?”
Tên bảo vệ cũng bị doạ ngu người.
Một lời này của Yến phu nhân, sẽ không triệt để đập nát giấc mộng của đám phụ huynh kia chứ? Như vậy sao được? Trường bọn họ dựa vào cái gì để tồn tại chứ, chính là dựa vào việc xây dựng giấc mơ cho đám phụ huynh này.
“Đang hỏi mày đấy?” Vệ sĩ đứng bên cạnh Cố Tuyết Nghi lạnh mặt lên tiếng.
Tên bảo vệ nháy mắt tỉnh táo lại, hắn nuốt ngụm nước bọt, biết là hôm nay đụng phải gốc cây cứng rồi.
Đây cũng không phải lần đầu gặp người như vậy, nhưng chưa từng có ai gan đến mức này.
Tên bảo vệ lập tức lấy bộ đàm ra: “Alo, chủ nhiệm Vương, anh nhanh qua đây, ở đây có người giả dạng làm phụ huynh học sinh, muốn xông thẳng vào trường chúng ta….”
Nhưng phụ huynh vừa rồi câm như hến, bắt đầu lần lượt hồi thần, có lại chút khí thế.
“Nhanh đuổi cô ta đi.”
“Nghe xem, cô ta nói những lời gì kìa? Dân chúng thấp kém thì không xứng hướng về phía trước sao? Nhổ vào, người có tiền đúng là kẻ ác!”
“Đúng vậy, nhanh gọi chủ nhiệm Vương đến đây, để ông ấy nói chuyện với cô ta! Con đàn bà này chắc chắn học thức không cao, hừ, để cho chủ nhiệm Vương dạy dỗ cô ta lại cho đàng hoàng, để biết làm sao trở thành một phụ huynh tốt ….”
Đầu bên kia bộ đàm rất nhanh truyền lại âm thanh của một gã đàn ông trung niên, còn mang theo chút âm vang điện tử: “Báo số hiệu của học sinh.”
“187622.”
“Được, tôi biết rồi….

tôi sẽ gọi báo cho phụ huynh học sinh.”
Đám phụ huynh nháy mắt có thêm khí thế, vội vàng lên tiếng hối thúc: “Đủ rồi, mấy người không muốn vào trường, con chúng tôi vẫn còn đang đợi ở đây… Nhanh tránh ra!”
“Đúng vậy, tránh ra! Đứng chắn ngay cửa để làm cái gì?”
Cố Tuyết Nghi đứng yên tại chỗ bất động, cô chỉ chuyển mắt nhìn về những học sinh chuẩn bị bước vào trường.
Hoàn cảnh ồn ào, tranh chấp xung quanh giống như không liên quan đến chúng.
Bọn nhóc chỉ cúi đầu, hoặc nhìn về phía nào đó, cũng không động đậy gì, trên mặt cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
“Vừa rồi chỉ nói mấy người không có tiền, hiện tại đến cả phép tắc cũng không hiểu.

Ai xếp hàng trước thì có quyền ưu tiên, nếu tôi không tránh ra, thì các người phải tiếp tục đợi.” Cố Tuyết Nghi bình thản trả lời.
Từ lúc bọn họ bắt đầu tranh luận, Cố Tuyết Nghi đã không còn chút tâm tình nào để ý đến họ.
Cố Tuyết Nghi hất nhẹ cằm: “Các anh đứng ở đây, chặn toàn bộ lại.

Trở về tôi sẽ tăng lương.”
Đám vệ sĩ đồng thời đáp lại: “Đã rõ, thưa phu nhân!”
Bọn họ người nào người nấy vô cùng cao lớn, lại đồng thanh hô to, khiến mọi thứ trở nên chấn động.
Thực ra đừng nói là tăng lương, cho dù không tăng bọn họ cũng làm!
Điều này khiến cho đám phụ huynh học sinh, và cả bảo vệ trường học bị tức đến mém ngất.
Nhưng bọn họ cũng không thể làm gì với những người vệ sĩ này….
Còn tên chủ nhiệm sau khi nhận được báo cáo từ tên bảo vệ lập tức tra cứu tư liệu của học sinh.
Chậc!
Còn là người có tiền!

Mỗi năm góp không ít tiền cho bọn họ!
Vậy thì làm sao xuất hiện vấn đề chứ?
Hơn nữa cậu học sinh này, còn là con bài sống còn của trường bọn họ!
Họ biết học sinh này thông minh, chắc chắn sẽ có tương lai tốt!
Đến lúc đó đưa ra tuyên truyền, còn không phải chính là lợi ích cho họ chiêu sinh!
Chủ nhiệm Vương lập tức gọi theo số phụ huynh trong tư liệu: “Cô Hồ, mời cô lập tức có mặt ở trường học, con của cô đã xảy ra chút chuyện…”
Sau cuộc gọi, chủ nhiệm Vương mang theo dùi cui điện, cái dùi cui đó đã được chỉnh sửa bên ngoài, nhìn vào chỉ giống như dùi cui thường mà nhân viên an ninh hay mang theo.

Chủ nhiệm Vương cúi đầu nhìn một chút, sau đó ngạo nghễ bước xuống lầu.
Chỉ cần là những kẻ tới kiếm chuyện, đều phải cho bọn chúng một bài học tàn độc! Như vậy mới có thể răn đe những kẻ khác….
Mắt thấy ngoài cổng càng lúc càng có nhiều người tập trung…
Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc.
Một nơi rách nát này, vậy mà được gọi là trường điểm cả nước, còn đào tạo ra được 18 thủ khoa?
Rất nhiều người đã gửi con mình đến nơi này.
Các phụ huynh phía ngoài càng đợi càng buồn bực, ánh mắt nhìn Cố Tuyết Nghi cũng bắt đầu lộ ra vẻ khó chịu.
Chỉ mình đứa trẻ đó là đủ rồi, cô ta còn muốn gây ảnh hưởng đến con nhà người khác sao! Sợ con họ giành mất tài nguyên tốt hay gì! Dã tâm thật lớn….
Lại có một chiếc xe tiến vào con hẻm.
Cửa xe vừa mở, một người phụ nữ mang giày cao gót bước nhanh đến, theo sau còn có một ông lão và một bà lão, cùng một đôi vợ chồng trung niên.
“Yến Văn Hoành!” Người phụ nữ kia cao giọng gọi.
Nhóm người lập tức tản ra.
“Là cô ta, đúng rồi, chính là cô ta, cô ta mới là mẹ của đứa bé đó.”
Người phụ nữ nháy mắt đã tiến vào trong đám người.
Người đó mặc một chiếc váy thương hiệu C, đeo trên cổ một sợi dây chuyền ngọc trai, dung mạo ôn nhu, mày mắt thoát lệ, có thể nhận ra khi trẻ cũng là một mỹ nhân.
Người phụ nữ tức tối nhìn về phía bậc thềm phía trước.
Lập tức nhận ra một người con gái dáng người cao, khoác trên mình một bộ sườn xám dài đến mắt cá chân, đẹp đến mức lóa mắt đang đứng tại đó, bên cạnh còn có vệ sĩ đang che ô giúp cô.
Người phụ nữ chạy vội đến đây, bởi vì lo lắng bồn chồn mà cả người đổ đầy mồ hôi.
Nhưng đối phương lại dáng vẻ chỉnh tề, cao cao tại thượng, cảm giác như một đại tiểu thư vậy.
Người phụ nữ khẽ biến sắc, nhìn chằm chằm vào Cố Tuyết Nghi, lạnh giọng lên tiếng: “Tôi là mẹ của Cố Văn Hoành, Hồ Vũ Hân.

Cô là ai?”
“Tôi tên Cố Tuyết Nghi.” Cố Tuyết Nghi đáp lại: “Là chị dâu của cậu ấy.”
Cô ta chính là phu nhân của Yến Triều!
Hồ Vũ Hân lúc này mới mơ hồ nhớ ra, gần đây hình như có nhìn thấy gương mặt này xuất hiện trên tin tức…
“Hóa ra là Yến phu nhân.” Biểu tình của Hồ Vũ Hân nháy mắt cứng nhắc.
Lúc ngài Yến tổng còn sống, Hồ Vũ Hân từng gặp mặt phu nhân của ông, cũng chính là Yến phu nhân lúc bấy giờ.

Vị Yến phu nhân ấy, là một mỹ nhân thanh lãnh, dáng vẻ cao ngạo, thực tế lại chẳng được tích sự gì.

Nhưng cho dù có là vậy, cũng không thể so được việc bà ta có một đứa con trai tốt.
Hồ Vũ Hân mưu tính cả đời, cũng không thể ngồi lên vị trí Yến phu nhân kia.
Lại lần nữa nhắc đến cụm từ này không khỏi khiến tâm trạng trở nên phức tạp.
“Nhưng cho dù cô có là Yến phu nhân, cô cũng không thể nhúng tay vào việc học của Hoành Hoành nhà chúng tôi nhỉ?”
“Người xưa có câu, trưởng tẩu như mẹ.

Tại sao tôi lại không được tham gia?”
Sắc mặt Hồ Vũ Hân lập tức thay đổi: “Lúc đầu không phải đã nói rõ rồi sao, con ai người đó dạy.

Chính Lão Yến tổng đã nói thế.

Yến phu nhân nếu cứ muốn tiếp tục can dự vào, vậy tôi chỉ có thể gọi điện cho Yến tổng.”
Cố Tuyết Nghi gật đầu: “Được, bà cứ gọi.

Nếu bà có thể gọi được, tôi cũng có vài lời muốn nói với anh ta.”
Hồ Vũ Hân: “….”
Sắc mặt Hồ Vũ Hân trở nên xanh xám, lúc này mới nhớ ra, Yến Triều hiện tại vẫn còn chưa rõ tung tích.

Gọi được mới là lạ đó!
“Yến Triều thực sự quá tàn độc, hắn ta không ở đây, còn phái cô đến cản trở Hoành Hoành nhà tôi sao?” Đôi vợ chồng trung niên đang ở phía sau đột ngột nhào lên, trực tiếp mắng xối xả.
Hồ Vũ Hân nghe đến đây, lập tức không còn sợ hãi Cố Tuyết Nghi nữa.
Lúc này việc nuôi dạy con phải thuộc về bà mới là điều quan trọng!
Hồ Vũ Hân lập tức đưa tay ra: “Hoành Hoành, lại đây!”
Cố Văn Hoành không động đậy.
Hồ Vũ Hân lập túc giống như con chồn bị giẫm phải đuôi, kích động nhào đến muốn bắt lấy tay của Cố Văn Hoành.
Lúc này chủ nhiệm Vương mới chậm rãi có mặt, theo sau còn mang theo vài người, nhưng không có mặc đồng phục bảo vệ.
Ông ta hỏi: “Là ai đến gây sự hả?”
Bảo vệ vội vã chỉ về phía Cố Tuyết Nghi.
Chủ nhiệm Vương lạnh giọng nói xong, mới từ trong cửa bước ra, đi đến trước mặt Cố Tuyết Nghi.
Hóa ra là một người đẹp.
Chủ nhiệm Vương nghĩ trong lòng.
Nhưng nếu muốn động đến nguồn tiền của hắn, vậy thì không được rồi!
Chủ nhiệm Vương rút côn điện ra, chỉ về hướng Cố Tuyết Nghi: “Bắt lấy người….”
Cố Tuyết Nghi khẽ nhíu mày: “Tôi không thích bị người khác chỉ trỏ như vậy.”
Chủ nhiệm Vương nghĩ thầm, ai thèm quan tâm cô thích hay không….
“Á á á á! Tay tay tay!…”
Cố Tuyết Nghi bắt lấy cổ tay của ông ta, vừa kéo vừa vặn, một tiếng rắc vang lên, cùng lúc đó cây côn điện rơi xuống đất, chủ nhiệm Vương theo sau như mất hết sức lực, khụy người quỳ trên đất.
“Nếu như quý nhà trường có thể nói chuyện đàng hoàng với tôi, tôi cũng không cần phải làm như vậy.” Cố Tuyết Nghi bình thản lên tiếng.
Cổ tay và khớp tay của chủ nhiệm Vương đau khủng khiếp, cảm giác như bị trật khớp vậy, ông ta vừa mở miệng, nước mũi lập tức được thổi thành quả bóng, khiến ông ta cảm thấy mất mặt kinh khủng.
Chủ nhiệm Vương lớn giọng quát: “Không thể để con chuột thối này phá hoại môi trường học tập tốt đẹp của nhà trường! Nhanh bắt người này lại, sau đó lập tức báo cảnh sát! Bắt ngay! Toàn bộ dùng côn!”
Cố Tuyết Nghi khẽ nhấc bên tà của sườn xám, tiến về phía trước một chút, sau đó nâng chân, đạp về phía sau.
Chủ nhiệm Vương chỉ cảm thấy phía sau xuất hiện một trận gió thổi đến, giây kế tiếp, ông ta lập tức bị đạp cho nằm ngay ngắn trên đất.
Châu Phi.
“Mọi người… mọi người sắp rời đi rồi sao?” Cô y tá trẻ tuổi nhìn về phía bọn họ, rụt rè lên tiếng.
“Đúng vậy.” Một anh chàng to cao đáp lại, sau lại nhìn về phía cô: “Được rồi, chúng tôi đã nói chuyện với Tháp Tháp, cô có thể theo đội xe của chúng tôi rời đi, đợi đến địa điểm kế tiếp, sẽ giao cô lại cho đại sứ quán.

Đại sứ quán sẽ đưa cô về nước.”
Cô y tá nhỏ ngẩn ra, có chút vui mừng, nhưng rất nhanh đã thất vọng hỏi thêm: “Tôi không thể đi cùng mọi người về nước sao? Tôi và mọi người xem như cũng thân quen… tôi không muốn ở cùng người lạ… tôi có chút sợ lại bị lừa lần nữa.”
Anh chàng cao to bối rối gãi đầu: “Sao có thể chứ? Đại sứ quán nước ta làm sao có thể lừa cô được?”
Cô y tá nhỏ khẽ than một tiếng: “Được thôi.”
Anh chàng cao to vội vàng chêm thêm một câu: “À đúng rồi, đại ca của chúng tôi nói, lúc cô lên xe nhớ mang khẩu trang.”
Cô y tá:?
Anh chàng cao to: “À à, còn có, nói ít lại.”
Cô y tá: …..
Anh chàng cao to nhìn sắc mặt của cô: “Cô không cảm thấy tốn nước bọt sao?”
Cô y tá: “….

tốn, tốn nhỉ.”
Anh chàng cao to nói xong, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, cậu chàng nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy về phía trước, vừa chạy vừa la to: “Phu nhân sao lại tiếp tục chi tiêu hết 1 triệu rồi!”
“Gì? Còn là chi cho quỹ từ thiện của chúng ta nữa?”
Cô y tá kinh hãi đứng tại chỗ.
Phu nhân?
Anh ta có vợ rồi?
1 triêu… quỹ từ thiện… anh ta giàu như vậy sao!
Cô y tá nuốt ngụm nước bọt, nhìn về phía trước, nhìn thấy người đàn ông lười biếng nằm trong xe giơ một tay ra, cổ tay còn rất trắng, cho dù đã trải qua một thời gian sinh sống tại nơi đây.
Giống như là vẻ ngoài đẹp đẽ của anh không bị ảnh hưởng chút nào.
Người đàn ông tiếp lấy điện thoại, thấp giọng đáp lại: “Ừ.”
Thanh âm cũng rất dễ nghe.
“Vậy thì cô ấy cũng thực sự rất giỏi…” Người đàn ông khẽ lên tiếng, thanh âm rất nhanh tan trong gió.
Lúc anh nói câu này, giọng nói cũng trở nên dễ nghe hơn, giống như mang theo chút ý cười.
Người đàn ông đúng là đang cười.
Cố Tuyết Nghi còn biết làm từ thiện nữa sao?.

Bình Luận (0)
Comment