Cậu không muốn mình là một đứa bé dễ khóc, cậu đã cố gắng hết sức để khỏi khóc, nhưng vì những cơn hen suyễn làm cậu khó thở. Cậu không thể nào ngăn cản được những cơn hen này, nó làm nghẹt cổ họng cậu, làm nước mũi chảy ra và nước mắt đầm đìa cả mặt. Ở trường, cậu đã khóc nhiều, bạn học xem cậu là đồ con nít, và cô giáo cũng thế, thậm chí cô còn không để ý đến việc cậu hay khóc nữa.
Nguyên nhân làm cho cậu lo sợ, đau đớn, tất cả đều bắt đầu từ hôm mẹ cậu gặp nạn. Chuyện xảy ra vào tối cậu chơi trò xe lửa, từ đó trở đi cậu không bao giờ chơi nữa và nỗi đau cứ dày vò cậu mãi.
Nhớ đến chuyện ấy, hơi thở của Neil dồn dập hơn. - Miếng vải nhét trong mồm làm cho cậu không thở bằng miệng được. Ngực cậu phập phồng, cậu cố nuốt không khí vào người, miếng vải lại tụt sâu vào họng cậu, miêng vải to đè mạnh lên lưỡi cậu. Cậu muốn nói:
- Tôi không thở được. - Miếng vải càng tụt sâu vào miệng làm cậu nghẹt thở - Cậu sẽ khóc mất.
- Neil, bình tĩnh đi cháu... - Giọng của Sharon nghe thật kỳ, rất trầm và ú ớ, như là nó phát ra từ trong họng. Mặt cô ở gần bên mặt cậu, cậu cảm thấy mặt cô nhúc nhích khi cô nói với cậu, chắc trong miệng cô cũng có miếng vải.
Chúng ta đang ở đâu đây? Trời lạnh quá, ở đây quá tệ. Cậu nghĩ: trên người cậu có cái gì đấy, như là cái chăn dơ bẩn, hai mắt cậu bị bịt cứng, tối thui.
Gã đàn ông mở cửa, xô cậu nhào xuống đất, hắn trói hai người lại rồi mang Sharon đi. Sau đó, hắn trở lại và Neil cảm thấy hắn nâng cậu lên và bỏ vào cái túi xách lớn. Có lần ở nhà Sandy, các cậu đã chơi trò cút bắt, cậu đã trốn trong cái bao đựng lá khô lớn mà cậu thấy trong nhà xe. Cậu đã có cảm giác như bây giờ. Sau khi gã đàn ông bỏ cậu vào bao, cậu không còn nhớ gì hết, không nhớ gì cho đến khi Sharon lôi cậu ra. Y như cái ngày mẹ cậu nhào xuống đất.
Cậu không muốn nghĩ đến chuyện này. Sharon nói:
- Neil, thở từ từ, đừng khóc, Neil, cháu can đảm mà.
Có lẽ cô cũng cho cậu chỉ là đứa mau khóc. Khi tối cô đến, cậu đã khóc. Cũng như khi bà Lufts dọn trà và bánh mì nướng, cậu không ăn và khóc. Bà ấy đã nói: - "Chắc chúng tôi phải mang cậu đến Florida với chúng tôi mới được, Neil à. Phải làm cho cậu có da có thịt lại mới được".
Cậu suy nghĩ: Nếu ba cưới cô Sharon thì tình thế chắc sẽ như thằng Sandy đã nói với cậu. Không ai dại gì nuôi nấng một đứa bé bệnh h0ạn, chắc cậu phải đi với vợ chồng ông Lufts thôi.
Cậu lại khóc.
Thế nhưng cô Sharon không có vẻ tức giận vì cậu bệnh h0ạn, thật kỳ lạ, cô dịu dàng nói với cậu:
- Hít vào... thở ra... từ từ, thở bằng mũi... - Cậu cố gắng làm theo lời cô, hít vào... thở ra... - Cháu can đảm đấy, Neil à. Cháu sẽ kể cho bạn bè nghe chuyện này để chúng biết mặt.
Thỉnh thoảng thằng Sandy yêu cầu cậu kể lại chuyện hôm mẹ cậu gặp tai nạn. Sandy nói: - "Nếu có kẻ nào dám đụng đến mẹ mình, mình sẽ ngăn cản nó ngay".
Có lẽ hôm ấy cậu nên nhảy vào ngăn cản thằng cha ấy mới phải. Cậu muốn hỏi ba cậu có nên làm như thế không nhưng rồi không bao giờ cậu hỏi. Ba cậu cứ mãi mãi nói với cậu là đừng nghĩ đến ngày hôm ấy nữa.
Nhưng cậu không thể ngăn cản được việc này.
Hít vào... thở ra... tóc của Sharon dính vào má cậu, hình như cô không ngạc nhiên về việc cậu bị tóm đi với cô như thế này. Tại sao thằng cha này dẫn họ đến đây? Cậu biết hắn là ai rồi, cách đây mấy tuần cậu đã gặp hắn khi ông Lufts dẫn cậu đến nơi hắn làm việc.
Từ hôm ấy cậu nằm mơ thấy nhiều ác mộng hơn nữa, có lần, cậu định nói cho ba cậu biết, nhưng bà Lufts đi vào và cậu cảm thấy mình ngốc nghếch. Từ đó cậu không nói gì hết. Bà Lufts cứ lo lắng hỏi cậu luôn mồm. - "Cháu đã đánh răng chưa? Cháu có quấn khăn quàng cổ khi ăn không? Cháu cảm thấy người như thế nào? - Cháu có ngủ ngon không? - Cháu ăn xong chưa?" - Và bà ta không bao giờ để cho cậu trả lời. Bà cứ lục lọi phần ăn của cậu để xem cậu có ăn không, hay biểu cậu hả miệng ra cho bà xem cuống họng.
Có mẹ, tất là phải khác như thế này. Trước đây bà Lufts chỉ một tuần đến một ngày để làm giúp việc nhà, nhưng sau khi mẹ không còn nữa thì bà ta cùng ông Lufts dọn đến ở trên lầu, và từ khi ấy, mọi người đều thay đổi hết.
Vì mãi nghĩ đến các chuyện ấy nên cậu nhận thấy nước mắt khô hết. Cậu vẫn còn sợ, nhưng không như hôm mẹ cậu ngã nhào xuống và khi cậu ở một mình. Không như...
Gã đàn ông...
Hơi thở cậu dồn dập, cậu nghẹt thở.
- Neil - Sharon lấy má cà vào má cậu - Cháu hãy nghĩ đến lúc chúng ta ra khỏi đây. Ba cháu sẽ rất suиɠ sướиɠ khi gặp lại chúng ta, cô tin là ba cháu sẽ dẫn chúng ta đi chơi. Cháu biết không, cô rất thích đi trượt pa-tanh với cháu. Hôm ba cháu đến New York, cháu không đi theo ba cháu. Và sau khi ba cháu và cô dự định dẫn cháu đi chơi thảo cầm viên nằm gần bãi trượt pa-tanh thì...
Bây giờ thì cậu hiểu cô Sharon có vẻ nghĩ đến những điều cô nói thật. Hôm ấy cậu cũng muốn đi chơi, nhưng khi cậu nói cho Sandy biết chuyện này, thằng ấy đã nói rằng cô Sharon không thực lòng muốn cậu đến với họ đâu, nhưng cô nói cô muốn có Neil đi với họ là để cho được lòng ba cậu thôi.
Cô ấy nói tiếp:
- Ba cháu đã nói với cô là đến mùa thu sắp tới, ba cháu sẽ dẫn cháu đi xem bóng đá ở Princeton. Khi cô còn sinh viên, cô đã đi xem bóng đá ở Darmouth. Năm nào trường này cũng thi đấu với trường Princeton, nhưng lúc này thì ba cháu đã hết học ở đây rồi. Cô học trường đại học nữ, trường Mount Olyoke. Từ Darmouth đến đây mất hai giờ, và vào dịp cuối tuần, bọn cô thường rủ nhau đi từng nhóm, nhất là vào mùa bóng đá... Giọng cô thật kỳ, nghe như tiếng lầm bầm.
- Nhiều người dẫn theo gia đình đi xem bóng đá, ba cháu chắc rất tự hào về cháu. Ba cháu nói cháu rất can đảm khi mắc phải chứng hen. Ba cháu nói ít có trẻ nào chịu đựng nỗi mỗi tuần một ống thuốc tiêm mà không nói gì, còn cháu, cháu không hề than van, cháu không bao giờ khóc.
Bây giờ để nói được là cả một cực hình, cô nuốt nước bọt một cách rất khó nhọc.
- Neil này, phải chăng chúng ta ai cũng có kế hoạch sống cả phải không? Khi cô lo sợ hay cô bị bệnh, cô thường vạch ra kế hoạch sống cho mình. Cô thường nghĩ đến những điều thiện, đến điều mà cô thích làm. Năm ngoái cô đã đến Li Băng - nước ấy cách chúng ta khoảng tám ngàn cây số - Cô viết về chuyện chiến tranh ở đấy. Cô ở một nơi có rất nhiều chuột truyền nhiễm, một đêm cô mắc bệnh nặng. Cô bị cảm cúm và sốt, cô chỉ có một mình, mình mấy đau nhừ, tay chân bải hoải, y như bây giờ vậy. Và thế là cô nghĩ đến điều cô thích làm khi trở về nhà. Cô nhớ đến một bức tranh cô rất thích, bức tranh vẽ một hải cảng có những chiếc thuyền buồm. Ngay khi về lại New York, cô thề sẽ làm bằng được để có bức tranh ấy, và cô đã thực hiện được.
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, khó nghe cho rõ những lời cô nói ra.
- Ba cháu và cô nghĩ đến cách làm cho cháu vui, vui thật sự. Cháu biết không, ba cháu đã nói gia đình Lufts sắp dọn đi Florida.
Neil cảm thấy có nắm tay khổng lồ đang đè nát ngực cậu:
- Hãy bình tĩnh, Neil! Cháu hãy nhớ làm thế. Hít vào... thở ra... thở từ từ. Tốt. Khi ba cháu dẫn cô xem nhà cháu, lúc vào phòng hai vợ chồng ông Lufts ở, cô nhìn qua cửa sổ, cô thấy cảnh tượng giống như trong bức tranh của cô. Cô trông thấy cả cái hải cảng, cả thuyền bè, cả eo biển và hòn đảo. Nếu cô là cháu, khi gia đình ông Lufts đi Florida rồi, cô sẽ dọn lên ở tại phòng ấy. Cô sẽ thiết lập ở đây một thư viện, những kệ để đồ chơi và bàn học. Chỗ hốc tường rất rộng đủ cho cháu để đồ chơi xe lửa của cháu. Ba cháu nói cháu rất thích đồ chơi xe lửa, khi còn bé, cô cũng thích chơi đồ chơi ấy. Thật vậy, cô có bộ đồ chơi xe lửa Lionel, đồ này trước đây của ba cô cho, nên bây giờ đã xưa rồi. Cô muốn cho cháu đồ chơi này.
Khi gia đình ông Lufts đi Florida khỉ gia đình Lufts đi... Sharon không muốn cậu đi với họ, cô Sharon muốn cậu dọn vào phòng họ mà ở.
- Và bây giờ cô sợ, cô không được khỏe, cô muốn ra khỏi đây. Nhưng cô suиɠ sướиɠ khi có cháu bên cạnh, cô sẽ nói với ba cháu rằng cháu rất can đảm, cũng như cháu đã cố thở từ từ để khỏi bị ngộp thở.
Tảng đá đen nặng trịch đè lên ngực Neil nhúc nhích một chút. Giọng của Sharon làm cho nó chuyển dịch từ trước ra sau, y như nó làm cho cái răng sửa nhúc nhích khi sắp rụng. Bỗng Neil cảm thấy buồn ngủ, mặc dù hai tay đã bị trói, cậu vẫn chuyển động được mấy ngón tay, di chuyển dọc theo cánh tay của Sharon cho đến khi cậu tìm được cái cậu tìm: một đầu cánh tay áo của Sharon, cậu nắm chặt miếng vải áo trong tay, thả hồn vào giấc ngủ.
Hơi thở khò khè đều đặn, Sharon nghe tiếng rít nặng nề, nhọc mệt, cô đâm lo, cảm thấy bộ n9ực của cậu bé hoạt động liên hồi. Căn phòng lạnh giá ẩm ướt, Neil đã cảm lạnh. Nhưng nhờ hai người nằm bên nhau, hơi ấm phả vào nhau cũng đỡ.
Mấy giờ rồi nhỉ? Họ đến căn phòng này sau 19 giờ 30, gã đàn ông... Cáo... ở lại đây với họ một thời gian khá lâu. Hắn đi cách đây bao lâu rồi? Chắc đã quá nửa đêm, bây giờ đã sang ngày thứ Ba rồi. Cáo đã nói họ ở lại đây cho đến thứ Tư. Làm sao Steve kiếm cho ra 82 ngàn đô-la trong một ngày để chuộc họ nhỉ? Mà tại sao số tiền lại kỳ quặc thế? Có phải Steve đang cố tiếp xúc với cha mẹ anh không? Chuyện này khó đấy, vì cô biết hiện giờ hai ông bà đang ở tại Iran. Khi Neil dậy, cô cũng sẽ kể cho cậu nghe cha cô làm kỹ sư ở Iran.
Cô nhớ lại lời hứa của thằng bắt cóc: "Cả hai chúng ta sẽ đi vào sáng thứ Tư, tôi sẽ để lại lời nhắn cho biết tìm thằng bé ở đâu". Cô sẽ giả vờ muốn đi với hắn. Ngay khi Neil đã được cứu thoát, trên sân ga chỉ còn lại cô với thằng bắt cóc, cô sẽ la lên. Tới đâu thì tới, thế nào cô cũng phải liều thôi.
Nhưng trời ơi, làm sao họ cứu hai người được? Hắn đã nhìn Neil với ánh mắt kỳ lạ lắm. Hắn có vẻ như ghét cay ghét đắng cậu bé, hay phải chăng hắn... phải chăng hắn sợ cậu. Hừ, không thể thế được.
Có phải hắn cứ bịt mắt Neil vì sợ thằng bé sẽ nhận ra hắn chứ gì? Có lẽ hắn ở Carley phải không? Nếu đúng thế thì tại sao hắn còn để cho Neil sống? Neil đã thấy hắn khi hắn đột nhập vào nhà, Neil đã nhận ra mặt hắn. Cậu bé sẽ nhận ra hắn nếu cậu thấy hắn lại lần nữa, cô tin chắc như thế, và chắc là thằng cha này cũng biết thế. Có phải hắn dự tính sẽ gϊếŧ Neil khi hắn đã có tiền?
Phải, chắc hắn sẽ gϊếŧ cậu bé.
Ngay cả khi hắn cho cô ra khỏi phòng này, thì tình thế đã bất lợi cho Neil.
Quá tức giận và lo sợ khiến cô nhích người sát vào Neil lần nữa, cô quắp hai chân quanh người cậu như muốn che chở cho cậu.
Ngày mai. Thứ Tư.
Hẳn bây giờ bà Thompson cũng đang nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai. Chắc bà ta đang tức giận, lo sợ và thất vọng, bản năng làm mẹ đang thôi thúc bà tìm cách che chở cho con bà. Neil là con của Steve, chắc anh cũng đang rất đau khổ, đang hốt hoảng lo âu. Cả anh và bà Thompson đều cùng đau buồn như nhau.
Cô không trách bà Thompson vì bà đã lăng nhục cô, thật tội nghiệp cho bà, bà đã bất lực trước hoàn cảnh. Ron có tội, không ai còn nghi ngờ gì nữa. Bà Thompson không hiểu được tình cảnh, bây giờ chỉ còn một cách là phải có đơn của đa số quần chúng gởi lên chính quyền chống lại án tử hình mới có thể hy vọng cứu được mạng sống của con bà thôi.
Ít ra thì Sharon cũng đã làm đủ cách để giúp bà. Ôi Steve, - cô thầm thốt lên - bây giờ anh hiểu rồi chứ? Bây giờ anh thấy rõ vấn đề rồi chứ?
Cô cà mạnh hai cổ tay vào giường, gạch ở tường cứng và xù xì, nhưng dây trói buộc chặt quá khiến cô chỉ làm cho mấy ngón tay và mép hai bàn tay trầy da mà thôi.
Khi Cáo trở lại, cô sẽ nói với hắn cô muốn vào toa-lét, thế nào nó cũng phải tháo dây cho cô đi. Cho nên có thể...
Những người phụ nữ này chính hắn đã gϊếŧ, chỉ có đồ điên mới chụp ảnh nạn nhân khi bị hắn gϊếŧ và thích phóng to lên như thế này.
Hắn đã chụp ảnh của cô.
Quả bom - Không biết có ai đi qua gần cánh cửa không? Nếu quả bom nổ, số phận của cô, của Neil và của biết bao nhiêu người khác nữa sẽ ra sao?
Cô bèn cầu nguyện, cô lặp đi lặp lại không ngừng câu: "Lạy Chúa, cầu Chúa giúp Steve tìm ra chúng con kịp thời, lạy Chúa, xin Ngài tha cho con anh ấy".
Có lẽ bà Thompson cũng cầu nguyện luôn mồm câu:
- Xin ngài tha tội cho con của con.
Chính là do lỗi của cô, cô Martin...
Thời gian trôi qua, lòng cô không làm sao nguôi ngoai được, tay chân cô đau nhừ. Kỳ diệu thay là Neil ngủ say, thỉnh thoảng cậu rên lên, hơi thở dồn dập, ngột ngạt, nhưng rồi sau đó cậu ngủ lại, ngủ liên miên.
Chắc trời đã gần sáng rồi, cô nghe tiếng gầm rú của xe lửa chạy đều hơn. Nhà ga mở cửa lúc mấy giờ? Lúc 5 giờ ư? Hẳn bây giờ đã 5 giờ rồi.
Đến tám giờ, nhà ga sẽ đông người, nếu khi ấy mà bom nổ thì sao nhỉ?
Neil nhúc nhích, cậu lẩm bẩm nói cái gì đó mà cô không hiểu. Cậu thức dậy.
Neil muốn mở mắt mà mở không được, cậu muốn đi toa-lét, tay chân cậu đau đớn. Cậu thở nặng nề mệt nhọc. Bỗng, cậu dường như thấy lại những gì đã xảy ra. Cậu chạy đến cửa thốt lên: - "Ôi, tuyệt vời quá!" - Và cậu mở mắt ra. Tại sao cậu nói như thế nhỉ?
Cậu đã nhớ!
Tảng đá di chuyển từ trước ra sau ở trong ngực cậu, cậu cảm thấy hơi thở của Sharon phả vào mặt cậu, cậu nghe xa xa có tiếng tàu chạy.
Tiếng tàu hỏa.
Và mẹ. Cậu chạy xuống thang lầu.
Gã đàn ông thả mẹ cậu rơi xuống, hắn quay về phía cậu.
Rồi sau đó, gã đàn ông cúi người xuống mẹ cậu, người đẫm mồ hôi, vẻ hoảng sợ.
Không.
Gã đàn ông đêm qua đẩy cửa nhà cậu xông vào, gã đàn ông đứng trước mặt cậu, nhìn cậu, chính hắn đã làm việc ấy.
Hắn đã bước đến phía cậu, hắn thả mẹ cậu ra và xông tới phía cậu, hắn đưa hai tay ra và cậu nhìn hắn.
Rồi có ai đang đến ở bên ngoài.
Tiếng chuông reo, chuông ở cửa trước reo.
Gã đàn ông trốn thoát, chính Neil đã thấy hắn chạy trốn.
Vì thế mà từ hôm ấy, cậu nằm mơ mãi. Vì cậu đã quên mất một phần của việc này... phần khủng khϊếp nhất, phần gã đàn ông đến gần cậu, hai tay đưa ra, cúi xuống cậu...
Gã đàn ông...
Gã đàn ông đã nói chuyện với ông Lufts.
Đêm qua ai vào nhà cậu, xô lấn cậu, và ai cúi người trên cậu.
- Cô Sharon. - Giọng Neil nghẹt nghẹt, nặng trịch, như thể cậu đã hết sức cố gắng để nói mà nói không rõ.
- Có cô đây, Neil.
- Cô Sharon, người này, kẻ tàn ác đang trói chúng ta...
- Ừ, cháu đừng sợ. Có cô bên cháu đây.
- Cô Sharon, chính người này đã gϊếŧ mẹ cháu.