Trên giường bà Glenda ngổn ngang giấy tờ, bà xé ra, sửa lui sửa tới rồi xé tờ khác làm tiếp.
- Không phải, ngày 14 em không đi thẳng đến bác sĩ, mà em có dừng lại ở tiệm sách... Roger, anh ghi chi tiết này đi, em có nói chuyện với hai người...
- Để anh lấy tờ giấy khác, tờ này viết hết rồi. Thế em nói chuyện với ai trong phòng đợi của bác sĩ?
Họ ghi lại tỉ mỉ từng chi tiết xảy ra trong tháng trước, không có chi tiết nào gợi cho bà Glenda nhớ lại người nào có tên là Cáo hết. Lúc 4 giờ sáng, bà năn nỉ ông Roger gọi cơ quan FBI để xin được nói chuyện với ông Hugh. Ông Hugh kể lại cho ông nghe cuộc gặp gỡ xảy ra như thế nào.
- Anh ấy cho biết thằng bắt cóc hứa sẽ thả Sharon và Neil lúc 11 giờ 30. - Ông Roger kể lại cho bà vợ rõ.
- Chắc họ không tin lắm phải không?
- Phải, anh cũng không tin.
- Đúng thế, có lẽ em biết thằng này. Có lẽ hắn ở tại khu vực này và chắc Neil đã gặp hắn. Hắn sẽ không thả Neil đâu.
- Glenda, hai chúng ta không thể làm gì được nữa, chúng ta không thể suy nghĩ gì được đâu. Hãy cố nghỉ ngơi một lát, có lẽ em sẽ nghĩ ra. Trong lúc ngủ, tiềm thức của em làm việc, có lẽ em biết rõ điều này rồi.
- Được thôi. - Bà uể oải sắp xếp lại hồ sơ giấy tờ đã ghi chép theo thứ tự thời gian từng ngày.
Ông để đồng hồ báo thức lúc 7 giờ. Quá mệt mỏi, hai vợ chồng chập chờn ngủ được một giấc 3 giờ liền.
Đúng 7 giờ, ông Roger xuống bếp pha trà, bà Glenda bỏ một viên Trinitrine dưới lưỡi, vào phòng tắm rửa mặt, trở lại giường và lấy tập giấy lên.
Đến 9 giờ, Marian đến. Chín giờ 15, chị lên thăm bà Glenda.
- Tôi rất buồn khi biết bà không được khỏe, thưa bà Perry.
- Cám ơn chị.
- Tôi không muốn làm bà gián đoạn công việc. Nếu bà thấy tiện, tôi xin phép dọn dẹp ở các phòng dưới.
- Thế thì tuyệt.
- Như thế, vào cuối tuần, tất cả tầng dưới sẽ hoàn tất. Tôi biết bà rất thích ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp.
- Vâng, đúng thế, cám ơn chị.
- Tôi xin thưa thiệt với bà, tôi rất suиɠ sướиɠ được làm việc ở nhà bà, cho nên mặc dù gặp chuyện rắc rối về xe cộ, nhưng tôi vẫn không để thất hứa với bà.
- Chồng tôi có nói với tôi như thế. - Bà Glenda cố tình cầm bút lên, chuẩn bị để viết.
- Thật quá xui xẻo! Vừa bỏ ra bốn trăm đô-la để đại tu chiếc xe. Dĩ nhiên là chúng tôi không nên tiêu phí quá nhiều về một chiếc xe cũ như thế, nhưng Arty là một thợ máy giỏi, cho nên chồng tôi cho như thế cũng xứng đồng tiền bát gạo. Mà thôi chắc bà đang bận, tôi không nên nói huyên thuyên nữa. Bà dùng điểm tâm nhé?
- Chưa, cám ơn bà Vogler.
Cánh cửa đóng lại. Mấy phút sau, ông Roger đi vào.
- Anh có hai người khách đang chờ ở văn phòng, anh đã nói là anh bị cúm.
- Roger, đợi em chút. - Bà Glenda bấm nút máy ghi âm, câu nói quen thuộc với bà vang lên "Hãy đến trạm xăng Esso" thì bà tắt máy. - Roger, xe của em đã được xiết lại vít khi nào?
- Hơn một tháng rồi, ông Bill Lufts đã giới thiệu anh đem xe đến ga ra mà ông ta quen biết.
- Đúng, và khi xe đã xong, anh để em ở lại đấy rồi đi đến văn phòng làm việc. Arty, đúng là tên ấy phải không?
- Chắc thế, phải đấy. Mà sao?
- Mặc dù xe đã xong nhưng hắn đang bơm xăng cho đầy xe, em nói chuyện với hắn, đứng gần bên máy bơm. Em để ý đến huy hiệu của hắn, A.R. Taggert, và em hỏi hắn có phải chữ A có nghĩa là Arthur không, vì em đã nghe lão Bill gọi hắn là Arty.
- Anh Roger này, - Bà Glenda cất cao giọng, bà đứng dậy, nắm tay ông - Roger, hắn nói với em rằng dân ở đây thường gọi hắn là Arty khi nhìn vào huy hiệu, nhưng tên thật của hắn là August Rommel Taggert.
- Rommel, có phải tên tướng Đức nổi tiếng không?
Hắn trả lời:
- Phải, Rommel là con Cáo của "sa mạc", cách phát âm từ Cáo... và cách hắn nói trên điện thoại vào tối kia nghe giống nhau. Roger, em cam đoan với anh thằng thợ máy ở ga ra ấy là Cáo, chính hắn đã bắt cóc Neil và Sharon.
Lúc ấy là 9 giờ 31 phút.