Chương 1087
Trong lòng Viên Thọ Sơn không vui, rõ ràng là Liễu Kim Sinh muốn chơi xấu!
Nhưng lời nói của Liễu Kim Sinh lại không có gì để phản bác cả.
Mọi người đều nhìn về phía Hà Trường Xuân.
Vừa rồi Liễu Kim Sinh đã ngang nhiên tuyên bố đột phá Tiên Thiên, lúc này phải xem Hà Trường Xuân có dám ứng chiến hay không.
Mọi người cũng đều muốn biết rốt cuộc Liễu Kim Sinh có đến Tiên Thiên thật hay không, mà rốt cuộc công phu của võ đạo Chí Tôn – Tiên Thiên sẽ như thế nào.
Hà Trường Xuân mỉm cười, nói: “Liễu Tông Sư nói rất đúng, Thọ Sơn, chuyện của ông cứ chờ tôi và Liễu Tông Sư luận bàn xong rồi nói sau, tên nhóc Lý Dục Thần kia cũng không chạy thoát được đâu”.
Viên Thọ Sơn đành phải đáp ứng: “Vâng”.
Ông ta căm hận nhìn Lý Dục Thần một chút: “Nhóc con, để cậu sống lâu thêm mấy phút nữa!”
Liễu Kim Sinh thấy đã đạt được mục đích, liền ôm quyền với Hà Trường Xuân: “Hà Tông Sư, mời!”
Hà Trường Xuân đứng lên từ trên chỗ ngồi, chậm rãi đi trong đại sảnh diễn võ.
Mọi người đều đặt lực chú ý lên trên người ông ta.
Chợt nghe có người kêu sợ hãi: “Mọi người nhìn kìa! Hà Tông Sư… Tại sao có thể có… hai Hà Tông Sư?”
Mọi người tập trung nhìn lại, mới phát hiện Hà Trường Xuân chậm rãi đi về phía trước, đồng thời trên vị trí ban đầu của ông ta còn có một Hà Trường Xuân khác.
“Võ hồn! Là võ hồn! Hà Tông Sư đã luyện được võ hồn rồi!”
Giờ phút này mức độ chấn động trong lòng mọi người còn mãnh liệt hơn lúc Viên Thọ Sơn ra tay vừa nãy nhiều.
Viên Thọ Sơn ra tay, Nam Giang xuất hiện vị Tông Sư thứ ba, đương nhiên khiến người ta rất mừng rỡ.
Nhưng dù sao vẫn có thể nhìn thấy Tông Sư, ít nhất trong phòng khách này có tận mấy vị.
Nhưng Tông Sư Tiên Thiên có thể luyện ra võ hồn, đó là võ đạo Chí Tôn, đa số những người ở đây đều chưa bao giờ thấy qua.
Vừa rồi Liễu Kim Sinh tự xưng là đã đột phá Tiên Thiên, nhưng lại không thấy ông ta gọi ra võ hồn, mà Hà Trường Xuân vừa ra trận đã trực tiếp gọi võ hồn xuất hiện, khí thế kia hoàn toàn khiến người ta phải chấn động.
Đừng nói là những võ giả này, cho dù là đám Tông Sư trên sân cũng rất kinh ngạc.
Ngay cả Trí Nhẫn hòa thượng vẫn luôn có dáng vẻ yên lặng cụp mắt xuống cũng phải mở mắt ra, nhìn chăm chú vào võ hồn của Hà Trường Xuân.
Liễu Kim Sinh khẽ nhíu mày.
Ông ta không nghĩ tới Hà Trường Xuân cũng đã luyện được võ hồn, hơn nữa nhìn từ trình độ viên mãn của võ hồn thì có vẻ còn cao hơn chính mình.
Thật ra đã qua nhiều năm như vậy rồi, bàn về công lực, ông ta còn thiếu một chút mồi lửa so với Hà Trường Xuân, dù sao Hà Trường Xuân đã nổi tiếng từ lâu rồi, ba mươi năm trước đã là Tông Sư.
Nhưng tuyệt học của nhà họ Liễu có chỗ độc đáo riêng, cộng thêm Liễu Kim Sinh có bảo vật gia truyền hộ thân, cho nên khi tỷ thí với Hà Trường Xuân vẫn luôn không hề rơi vào thế yếu.
Lần này ông ta mượn Thái Âm Châu gia truyền và Hỏa Long Châu trộm được từ đảo Cửu Long, điều hòa lực lượng âm dương, cuối cùng đã sớm phá quan, tiến vào Tiên Thiên. Chỉ là bởi vì quá gấp gáp cho nên không đủ viên mãn, suýt nữa còn tẩu hỏa nhập ma.
Như vậy rồi mà còn không thể vượt qua Hà Trường Xuân.
Liễu Kim Sinh có chút không cam tâm.