Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 11

Chương 11

Gã ta cảm thấy bụng đau đớn, vội vàng lùi về sau rồi ngã mạnh xuống đất.

Gã ta muốn đứng lên, nhưng vừa mới động đậy thì xương trên người đã kêu lên rắc rắc, xương sườn và cột sống cũng đều nứt ra.

Người áo đen vô lực nằm dưới đất, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, trong mắt lộ vẻ căm hận, tuyệt vọng, ủ rũ và sợ hãi, gã ta nhìn chàng trai trẻ trước mắt, khoé miệng còn vương tia máu khẽ giật, nói ra câu cuối cùng trước khi chết:

“Cậu… là… ai?”

Tiền Khôn đột nhiên mở mắt sợ hãi nhìn chàng trai trẻ trước mặt.

Dù ông ấy đang điều động chân khí, nhưng cũng không hề tập trung, đối mặt với ninja của Đông Doanh, sao ông ấy có thể không đề phòng mà trông chờ vào một chàng trai trẻ được.

Một chiêu!

Chỉ bằng một chiêu đã đánh chết ninja Ám Kình hậu kỳ?

Đây là sức mạnh đáng sợ đến mức nào! Đừng nói ông ấy bị thương, dù là giai đoạn mạnh nhất trước khi bị thương thì chắc chắn cũng không làm được.

Chẳng lẽ chàng trai trẻ này đã đến cấp bậc Tông Sư rồi?

Nhưng độ tuổi này của anh…

Nghe nói trên Tông Sư, tiến thêm một bước nữa sẽ đột phá Tiên Thiên, vào Tiên Thiên rồi có thể cải lão hoàn đồng. Chẳng lẽ…

Tiền Khôn không thể nào để mình không có những suy nghĩ đó.

Lý Dục Thần đột nhiên quát to: “Thời gian đan Tiểu Hoàn có hiệu lực là có hạn, bác còn ngây người ra đó làm gì!”

Lúc này Tiền Khôn mới hoàn hồn, vội vàng nhắm mắt điều động chân khí một lần nữa, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh đi.

Hai tiếng sau Tiền Khôn mới mở mắt ra. Ông ấy cảm thấy thoải mái, tràn đầy sức sống. Từ khi bị thương đến nay, đã rất nhiều năm ông ấy không có cảm giác thế này rồi.

Tiền khôn chắp tay với Lý Dục Thần: “Thưa Tông Sư, không biết cậu tên là gì?”

“Cháu tên Lý Dục Thần, không phải là Tông Sư gì cả”.

“Chẳng lẽ là người trong Đạo Môn?”

“Có thể xem là thế”.

“Thì ra là Đạo trưởng Lý!”

“Chúng cháu không có xuất gia, nên không cần phải gọi đạo trưởng, bác cứ gọi tên cháu là được rồi”.

“Như thế…”

Tiền Khôn thấy Lý Dục Thần nói chuyện tự nhiên như thế thì thầm cảm thán cao nhân đúng là phóng khoáng, hoàn toàn không giống những người kia trên thế gian, tranh giành danh lời, tu luyện võ công cả đời chỉ vì để người khác gọi bọn họ một tiếng “Tông Sư”.

“Vậy tôi sẽ cậy già lên mặt gọi cậu là em Lý, còn cậu gọi tôi một tiếng anh, được chứ?”

“Cũng được”, Lý Dục Thần hờ hững nói: “Bây giờ em sẽ châm cứu cho anh, đả thông mạch âm duy của anh”.

Bình Luận (0)
Comment