Chương 1202
Lý Dục Thần cười nói: “Người ta đã chạy đến thành phố Hòa để lấy mạng chú rồi, vậy mà chú vẫn bình tĩnh như thế”.
Lang Dụ Văn giật mình: “Cậu nói là… căn bệnh quái ác kia của tôi là do hào môn ở Giang Đông gây ra?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Nhà họ Phan thành phố Long mời thuật sĩ Mao Sơn làm”.
“Nhà họ Phan thành phố Long…”, Lang Dụ Văn chau mày, nhớ tới chuyện cũ, trên mặt lộ ra vẻ hung ác.
Nhưng rất nhanh ông ta đã khiến mình tỉnh táo lại, nói: “Tôi vẫn cảm thấy bây giờ đi Giang Đông hơi sớm, nếu như để đám hào môn ở Giang Đông bắt tay nhau, với tình hình trước mắt sợ là sẽ rất bất lợi. Nghiệp lớn phục hưng của cậu quan trọng hơn, chuyện của tôi để nói sau cũng được”.
Lang Dụ Văn càng nói như vậy, Lý Dục Thần càng xem trọng ông ta hơn chút, càng cảm thấy mình lựa chọn người này không sai.
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn động đến đám hào môn Giang Đông nhanh như vậy, nhưng nếu nhà họ Phan đã gấp gáp đến thế, vậy thì đánh con chim đầu đàn này trước. Việc xử lý tám hào môn ở Giang Đông bắt đầu từ nhà họ Phan đi”.
Lang Dụ Văn ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu, nói: “Vậy hãy cho tôi ba ngày, tôi sắp xếp chuyện ở tập đoàn đã”.
Lý Dục Thần nói: “Được, ba ngày sau tôi sẽ tới đón chú”.
Ba ngày sau, Mã Sơn lái xe chở Lý Dục Thần tới đón Lang Dụ Văn.
Đây là một chiếc xe sang trọng mới mua.
Bây giờ Lý Dục Thần đã là cậu Lý mà mọi người đều biết, một mình đi ra ngoài không quan trọng, nhưng nếu dẫn theo Lang Dụ Văn đến Giang Đông, đương nhiên cũng phải thể hiện một chút.
Dẫn Mã Sơn theo một mặt là cần người lái xe, một mặt khác, bây giờ công phu của Mã Sơn đã rất tiến bộ, lần này đến Giang Đông lật đổ nhà họ Phan chính là cơ hội tốt để thực chiến lấy kinh nghiệm.
Sau khi Lâm Vân biết cũng năn nỉ muốn đi cùng, chỉ là bởi vì phải đi học nên Lý Dục Thần không đồng ý.
Thật ra Lâm Vân đã sớm vào sinh ra tử mấy lần, ngược lại là Lâm Mộng Đình và Đinh Hương vẫn luôn ở trong nhà ấm, trong chuyện tu hành dễ dàng gặp phải chướng ngại. Lý Dục Thần rất lo lắng về điều này, định để lúc nào đó sẽ dẫn hai người ra ngoài xông xáo một chút, để hai người thực sự tiếp xúc với thế giới tu hành và giang hồ.
Lần này ngoại trừ Mã Sơn, anh còn dẫn theo một người, chính là đạo sĩ Lưu Mạnh Vũ của Vạn Phúc Cung Mao Sơn.
Chiếc xe dừng dưới nhà Lang Dụ Văn, chờ Lang Dụ Văn đi xuống, Lý Dục Thần liền chỉ vào sau cốp xe nói: “Tặng chú một món quà đó”.
Đương Mã Sơn mở cốp sau xe ra, Lang Dụ Văn liền nhìn thấy Lưu Mạnh Vũ bị trói gô, trong miệng còn bị nhét một nhúm vải, dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Người này tên là Lưu Mạnh Vũ, bệnh của chú chính là do ông ta giở trò quỷ”, Lý Dục Thần nói.
Lang Dụ Văn nhíu mày, tiến lên lấy nhúm vải trong miệng Lưu Mạnh Vũ ra, hỏi: “Tại sao ông lại muốn hại tôi?”
Lưu Mạnh Vũ phun ra một hơi, không để ý tới Lang Dụ Văn mà há miệng mắng: “Họ Lý, cậu có gan thì thả tôi ra! Rõ ràng cậu biết pháp thuật, cấm chú tôi là được, vì sao lại phải dùng dây thừng trói tôi, dùng vải nhét vào miệng tôi? Tôi là đạo sĩ của Mao Sơn, cậu làm như thế là đang sỉ nhục đạo môn, cẩn thận thiên đạo phạt cậu!”
Chát, một bàn tay vung tới.
Người đánh chính là Mã Sơn.
Mã Sơn ra tay rất nặng, cái tát này khiến mặt Lưu Mạnh Vũ sưng vù lên.