Chương 1264
Từ Thông nói xong thì sầm mặt lại, thân sĩ hào môn lập tức biến thành lùm cỏ giang hồ, sát khí quanh người không hề thua kém cường giả võ đạo.
Nghê Hoài Kỳ cười lạnh, đang định nói ông đây giết ông dễ như bóp ch ết một con kiến, chợt nhìn thấy ánh sáng đỏ lập lòe trong đình. Cực nhiều điểm laser màu đỏ như quân cờ vây rơi lả tả vào trong đình.
Bỗng nhiên, điểm đỏ lung tung lắc lư, tất cả đều dời đến trên người ông ta, lít nha lít nhít đầy khắp quần áo.
Quay sang nhìn đệ tử của ông ta, trên người cũng toàn là điểm đỏ.
Đương nhiên Nghê Hoài Kỳ biết đây là cái gì.
Nhìn từ số lượng và mật độ của điểm sáng, e rằng có đến mấy trăm tay súng bắn tỉa đang nhắm vào nơi này.
Đây là bảo vệ của nhà họ Từ? Mẹ nó cái này là quân đội đi?
Đương nhiên cũng có thể là bút laser. Với sự xảo trá của Từ Thông thì tuyệt đối làm ra được.
Nhưng Nghê Hoài Kỳ không dám đánh cược.
Với thực lực võ đạo tông sư của ông ta, ông ta chắc chắn giết được Từ Thông trước khi bọn họ kịp nổ súng.
Nhưng sau khi giết thì sao?
Chính ông ta cũng sẽ biến thành tổ ong.
Huống chi trước mặt còn có Xà Bích Thanh.
Nghê Hoài Kỳ nhìn xung quanh, bắp thịt trên mặt run lên.
Lúc này, Xà Bích Thanh chợt mở miệng.
“Nghê Tông Sư, nếu chuyện này là hiểu lầm, không bằng uống một chén trà, lấy trà thay rượu, cho tôi chút mặt mũi, chuyện này cứ tính thế đi”.
Nghê Hoài Kỳ trầm mặt, mí mắt không ngừng giật giật, thoạt nhìn như một thùng thuốc nổ sắp sửa nổ tung.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không bùng nổ.
Mà cầm lên chén trà đã nguội trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Xà Bích Thanh nhìn về phía Từ Thông: “Ông Từ, đều là hiểu lầm, cứ thế đi”.
Từ Thông mỉm cười, nhẹ nhàng nhấc tay. Ánh sáng đỏ trên người Nghê Hoài Kỳ liền tản ra từng chút một, nhàn nhã biến mất.
Nghê Hoài Kỳ hừ lạnh, quay người mang theo các đệ tử rời khỏi Từ phủ.
Nhìn Nghê Hoài Kỳ rời đi, Từ Thông ôm quyền nói: “Xà Tông Sư, hôm nay xin cảm ơn!”
Xà Bích Thanh khẽ lắc đầu: “Bà già này xem như được hiểu biết thủ đoạn của ông Từ. Tôi tin tưởng, dù hôm nay tôi không đến, ông Từ vẫn có thể tự vệ”.
“Xà Tông Sư quá khen, Tông Sư không thể làm nhục. Bà không đến, chuyện ngày hôm nay cũng không dễ dàng quá như vậy”.
“Tông Sư không thể làm nhục? Chẳng phải ông vẫn làm nhục sao?”, Xà Bích Thanh hỏi lại.
Từ Thông hơi xấu hổ cười, đáp: “Nghê Hoài Kỳ làm việc quá đáng, cậu Lý bế quan, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, mới ra hạ sách này. Tôi không dám coi thường Tông Sư. Người đức cao vọng trọng như Xà Tông Sư, Từ mỗ lấy làm tôn kính, không dám sinh chút lòng khinh nhờn”.
Xà Bích Thanh thở dài: “Thật ra nhục cũng chẳng sao cả, vừa vặn để những người gọi là Tông Sư chúng tôi tỉnh táo lại. Đều nói Tông Sư không thể làm nhục, lại không biết Tông Sư cũng là người. Thể xác phàm tục, không phải là vô địch, lấy dũng khí ở đâu ra mà hoành hành ngang ngược trên thế gian này?”