Chương 1269
Lâm Mộng Đình rất quen thuộc với những mây mù này, trên lễ đính hôn ở hồ Tiền Đường, Lý Dục Thần đã đạp mây tím giáng từ trên trời xuống.
Lâm Mộng Đình mỉm cười bước vào trong sương mù tím.
Nhưng, vừa mới đi vào, toàn thân cô liền run lên.
Một luồng hàn khí vô cùng âm u lạnh lẽo đập vào mặt.
Mây tím bao quanh khí đen nồng nặc bên trong.
Cả người Lý Dục Thần bị khí đen bao vây, không nhìn rõ dáng vẻ của annh, chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng.
“Dục Thần!”
Lâm Mộng Đình kêu to.
Bỗng nhiên, một bàn tay lớn vươn ra từ trong sương đen, bóp cổ cô.
…
Lần này Lý Dục Thần bế quan vô cùng vội vàng.
Anh biết chuyện nhà họ Phan vẫn chưa xong, bát đại hào môn Giang Đông sẽ không bó tay chịu trói, nhất định sẽ phản công.
Nhưng anh không kịp sắp xếp thêm.
Lần này tâm ma tới quá nhanh, quá mãnh liệt.
Những lời Nguyên Định Nhất nói ra mang đến cho anh chấn động quá lớn.
Anh cảm giác thứ gì đó vốn ngủ say trong huyết mạch của mình đang dần thức tỉnh.
Lúc quay trở lại Ngô Đồng Cư, ngay cả Bạch Kinh Kinh cũng nhìn ra anh không đúng lắm.
Anh bố trí một trận pháp đơn giản, dặn dò Bạch Kinh Kinh vài câu, liền nhốt mình vào trong phòng.
Sau khi ngồi xuống, anh cố gắng làm bản thân yên tĩnh lại.
Nhưng khí mạch chảy xuôi, tâm ma cuồng loạn nhảy múa.
Toàn thân như thể có vô số con kiến bò qua.
Bên tai lại vang lên tiếng ca hát: “… Giết giết giết giết giết giết giết giết…”.
Trong đầu lóe lên hình ảnh thiên ma giơ kiếm điên cuồng múa.
Anh trông thấy thiên ma đi về phía anh, quơ kiếm trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành như bố.
Bỗng nhiên, gương mặt kia biến thành dáng vẻ của chính anh.
Không biết ánh sáng màu đen chiếu đến từ nơi nào đó, chiếu ra cái bóng màu trắng trước người anh.
Cái bóng kia vặn vẹo, thoát khỏi anh, đứng lên, cười haha với anh.
“Lý Dục Thần, cuối cùng mày cũng tỉnh! Rốt cuộc mày biết mày là ai! Hahahaha…”
Lý Dục Thần giơ kiếm chém tới, đầu của ảnh ma rơi xuống.
Nhưng anh chợt nhận ra, cái đầu rớt xuống kia lại là của ông nội anh.
Thân thể của ông nội ầm ầm ngã xuống, rơi vào vực sâu.
“Ông nội!”
Anh hét to, duỗi tay đi bắt, không những không bắt được mà chính mình cũng bị hút vào vực sâu.