Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 150

 

Chương 150

“Những người này đều là do mày hại chết sao?”

Lý Dục Thần từ từ mở nắm đấm ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu sương mù màu trắng.

Có vô vàn bóng người đang giãy giụa trong đám sương kia.

“Mày có nghe thấy tiếng than khóc của họ không, nỗi oán hận từ tận đáy lòng, bọn họ nhất định chết rất thảm”.

“Trước khi bọn họ chết, nhất định đã bị mày giày vò rất lâu, cho nên mới có oán hận lớn như vậy.”

“Nếu như lão tổ của Tạng Vu biết được chúng mày lợi dụng vu thuật mà ông ấy truyền lại để làm ra mấy chuyện quỷ thần đều căm phẫn thế này, không biết sẽ có cảm nghĩ gì đây!”

Lý Dục Thần vừa nói, vừa tiến từng bước về phía Kampot.

Kampot vừa kinh vừa sợ: “Không, không phải như vậy, bọn họ đều… đều… sẽ nhận được sự bảo vệ của tao, bất tử mãi mãi, bọn họ sẽ cảm kích tao thôi!”

“Thật sao? Thế lát nữa, để bọn họ cảm ơn mày tử tế nhé. Còn bây giờ, tao sẽ cho mày mở mang kiến thức về ánh sáng chính đạo, pháp thuật chân chính là thế nào!”

Dứt lời, Lý Dục Thần giơ tay phải lên.

“Ánh sáng tất yếu!”

Bỗng nhiên, từ trong không trung, từ bốn phương tám hướng, rất nhiều tia sáng lóe lên bay tới.

Dường như, tất cả ánh sáng trên bầu trời bên ngoài căn phòng đều bị Lý Dục Thần hút vào trong lòng bàn tay.

Sau đó, bầu trời tối sầm lại, ánh sáng bỗng biến mất.

Một mảng tối đen như mực bao phủ cả căn phòng.

Chỉ còn quả cầu ánh sáng rực rỡ trong lòng bàn tay Lý Dục Thần.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng nắm chặt tay lại.

Quả cầu ánh sáng bị anh bóp nát.

Mọi người nghe thấy một tiếng nổ vang trong đầu như sét đánh giữa trời quang.

Ánh sáng hiện ra.

Từ trong lòng bàn tay Lý Dục Thần, phát ra vô số tia chớp điện.

Tất cả đều đánh về phía bóng tối vô tận đằng sau cánh cửa hư không mà Kampot đã mở ra khi nãy.

“Tao nghe thấy bọn họ kêu thảm thiết, trong lòng bọn họ oán hận, nhất định là chết rất thảm!”

“Bọn hắn trước khi chết nhất định là bị mày tra tấn rất lâu, cho nên mới có oán khí to lớn như vậy!”

Trong bóng tối, vang lên tiếng gào thét của quỷ dữ giống như tiếng than khóc của địa ngục.

Một luồng ánh sáng trắng chói mắt hiện ra.

Cánh cửa hư không đóng lại và bóng tối vô tận cũng biến mất.

Cái sọ trên mặt đất như một cái bát, bụp một tiếng, vỡ thành bốn mảnh.

Kampot nhìn thấy cảnh này thì lập tức ngã quỵ xuống đất.

Trong nhà xưởng rộng lớn này được bao trùm bởi một sự im lặng chết chóc.

Không ai phát ra một âm thanh nào, thậm chí một tiếng thở mạnh cũng không có.

Chỉ có làn sương trắng trong lòng bàn tay Lý Dục Thần đang cuộn trào.

Bình Luận (0)
Comment