Chương 217
“Được, khai chiến đi! Mẹ kiếp, nếu như thật sự có bản lĩnh trên thương trường thì sau lưng còn phải giở thủ đoạn đáng ghê tởm sao?”
“Khai chiến!”
Tiếng hô khai chiến nghe vô cùng chấn động.
Lâm Thu Thanh không khỏi nhíu mày.
Muốn khai chiến với nhà họ Triệu, làm gì mà dễ dàng như vậy?
Nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đã cạnh tranh với nhau mấy chục năm mà chưa bên nào có thể nắm chắc phần thắng.
Nhìn người trong gia tộc tức giận, Lâm Thượng Nghĩa lại lắc đầu không thôi.
Ông cụ thực sự lo lắng rằng một khi mình rời đi thì đám người này sẽ không thể nào gìn giữ được gia nghiệp lớn này.
Con trai của ông cụ, Lâm Thu Thanh, tư chất cũng rất khá nhưng cũng chỉ có thể giữ được thành tựu của người đi trước. Hơn nữa dưới ông ấy chỉ có một đứa con trai, Lâm Vân tuổi còn nhỏ, tư chất cũng bình thường, ông cụ không thể nhìn thấy một chút tài hoa nào.
Lâm Thiếu Bình, đứa cháu trai ở Đông Doanh cũng có thể xem là một thiên tài, nhưng khi chuyện của Lâm Lai Phong xảy ra thì chuyện kế thừa gia nghiệp đã không còn khả năng. Không phải ông cụ không muốn, mà là rất khó để mọi người tin phục.
Về phần Lý Dục Thần, anh lại không muốn ở rể nhà họ Lâm.
“Được rồi!”
Lâm Thiền Minh đang đứng bên cạnh ông cụ đột nhiên quát lớn một tiếng.
“Khai chiến khai chiến, các người lấy cái gì để khai chiến? Tính mạng của ông cụ vẫn còn ở trong tay bọn chúng, nếu như trong vòng ba ngày không bắt được vu sư kia thì ông cụ sẽ phải chết”.
“Vậy đi chất vấn những nhân vật chủ chốt của nhà họ Triệu, bắt bọn chúng giao người ra”.
“Hừ, nhà họ Triệu sẽ chịu thừa nhận chuyện này sao?”, Lâm Thiền Minh cười lạnh nói: “Bắt trộm phải bắt quả tang, các người ai có bản lĩnh thì đến nhà họ Triệu bắt người cho tôi xem!”
Nghe câu này, tất cả mọi người lại chìm vào im lặng.
Gây chiến với nhà họ Triệu chẳng qua chỉ có thể cạnh tranh trên thương trường, bày mưu tính kế động vào kinh tế mà thôi.
Nào có ai dám liều mạng chạy đến nhà họ Triệu bắt người chứ.
Giống như nhà họ Lâm, nhà họ Triệu cũng là thế gia nổi tiếng thành phố Hòa.
Không có bằng chứng xác thực, làm gì có ai dám tới khiêu khích?
Nếu đổi lại là nhà họ Triệu phái người đến nhà họ Lâm bắt người thì nhà họ Lâm cũng sẽ không bao giờ để yên.
“Chuyện này tôi sẽ làm”, Lý Dục Thần nói: “Bây giờ tôi đến nhà họ Triệu bắt người, các người cứ đợi ở đây, tối nay tôi sẽ mang người về”.
“Con mợ nó, thằng nhóc này đang nói khùng nói điên gì vậy? Chỉ dựa vào nó mà muốn chạy đến nhà họ Triệu bắt người sao?”
“Ồ, chắc là cậu ta đang khoác lác mạnh miệng, chẳng qua chỉ muốn kiếm cớ chạy trốn thôi”.