Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 277

Chương 277

Ông chủ Vương cười haha, vội đi gom hết số tiền trên mặt bàn.

Ngoài vài trăm ngàn tiền lẻ lúc đầu, số còn lại đều nhét hết vào vali, vậy nên không khó để gom.

Anh Hải đang đeo cặp kính râm nói: “Sáu, kết quả đã vậy rồi, chúng ta cũng kết sổ nào, cậu muốn trả tiền, hay là muốn tôi thu lại sòng bạc này của cậu?”

“Anh Hải…”, Sáu Sẹo có vẻ sợ người đàn ông đeo kính râm: “Anh về trước đi, sáng sớm ngày mai, em sẽ gửi trả anh cả gốc lẫn lãi”.

Anh Hải cười khẩy: “Sáu Sẹo, cậu sẽ không chạy trốn đấy chứ?”

Sáu Sẹo nói: “Anh Hải, anh nói vậy là có ý gì, em có thể chạy đi đâu được chứ? Mấy kẻ này dám ở sòng bài của em giở trò gian lận, đợi em giải quyết xong, sẽ mang tiền trả cho anh”.

Anh Hải nói: “Tưởng tôi mù sao, sòng bạc là của cậu, video giám sát cậu cũng đã xem rồi, không cần biết cậu ta làm cách nào mà lại thắng, cậu không bắt được thì không thể nói bọn họ gian lận, đây là quy tắc của sòng bài. Đừng có phá luật để trở thành kẻ địch của người trong ngành”.

Con mắt Sáu Sẹo chớp chớp: “Nếu cả anh Hải cũng đã nói như vậy, em cũng coi như bọn họ không gian lận. Có điều, hôm nay em phải tính món nợ khác với hắn ta, anh Hải đây sẽ không cản trở chứ?”

“Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần lấy lại tiền của tôi”, anh Hải nói.

“Được, anh Hải, đợi em tính sổ với thằng này xong thì sẽ trả anh tiền”.

Sáu Sẹo đột ngột đưa tay ra giữ cọc tiền cuối cùng mà ông chủ Vương sắp lấy.

“Cứ thế mà mang tiền đi sao? Đâu có dễ như vậy!”

Ông chủ Vương miệng vẫn cười toe toét, chỉ là không ai để ý, lòng bàn tay của ông ta đã chuyển sang màu đỏ.

Sắc mặt chị Mai trở nên lạnh lùng, nói: “Sáu Sẹo, muốn chơi xấu đấy à? Tưởng bà đây sợ mày chắc?”

Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Là do nó chọc mù con mắt này của tao, hôm nay chỉ cần nó để lại một con mắt, thêm một bàn tay xem như tiền lãi thì lần này tao nhận thua, bọn mày cứ lấy tiền đi”.

“Nếu bọn tao không chịu thì sao?”, chị Mai nói.

Sáu Sẹo cười mỉa, nói với đàn em bên cạnh: “Đuổi những người khác ra khỏi đây! Gọi người!”

Đàn em đáp lời, sau đó ra khỏi phòng VIP, mời hết khách của mấy chục bàn mạt chược rời đi.

Cùng lúc đó, mười mấy thanh niên khác từ bên ngoài lao vào, trong đó có hai người mà Lý Dục Thần đã từng gặp, chính là người đến quán cơm Thân Dân để thu tiền bảo kê.

Sáu Sẹo nhìn chị Mai, cười nham hiểm: “Con đ*, tưởng mình đáng tiền lắm à, hôm nay ông đây sẽ chơi nát mày luôn”.

Sau đó ra lệnh với đàn em: “Trói chúng lại cho tao, tao muốn tự mình móc mắt thằng khốn kia, sau đó cùng anh em hưởng thụ chút mùi vị của ả đàn bà chết tiệt này”.

Người ở đây đều từng gặp chị Mai, cũng khá quen mặt, tất cả đã thèm khát bà ta từ lâu rồi.

Nghe Sáu Sẹo nói thế, ai cũng cười một cách thô tục.

Sáu Sẹo nhìn ông chủ Vương vẫn đang cầm va li tiền trên tay: “Mày là chồng của con kỹ nữ này, lát nữa tao để mày tận mắt chứng kiến cảnh các anh em của tao làm vợ mày thoải mái như thế nào, ha ha ha…”

Ông chủ Vương vẫn cười ha ha như thể chuyện Sáu Sẹo nói chẳng liên quan gì đến mình.

Lúc mọi người nghĩ ông ấy là một tên ngốc thì ông ấy bỗng giơ tay lên đánh một cú vào Sáu Sẹo.

Cái tát này có vẻ không nặng nhưng Sáu Sẹo lại gào lên thảm thiết.

Chỉ thấy trên nửa mặt gã ta xuất hiện một dấu tay đỏ ửng, da bị bong ra một lớp, vẫn còn toát ra một làn khói xanh, mùi khét khó chịu bốc trong không khí.

Bình Luận (0)
Comment