Chương 325
“Đến sơn trang Bắc Khê”, ánh mắt Lâm Thiếu Bình lộ chút sát khí âm u: “Con muốn khiến cho nhà họ Lâm gà bay chó sủa!”
“Thiếu Bình, ông hai Lâm Thiền Minh cũng là một cao thủ”, Lâm Lai Phong buộc phải lo lắng nói: “Hơn nữa, để đối đầu với Bạch Hổ Đường nhà họ Triệu, ông ta đã bí mật tạo ra một đội hộ vệ. Con không thể lơ là được”.
“Ông ta ấy hả?”, Lâm Thiếu Bình cười ha hả: “Một lão già vô dụng chỉ mới tới Ám Kình đỉnh phong, còn từng bị thương nữa thì có thể tạo ra được đổi ngũ gì ra hồn. Con nghe nói Lý Dục Thần đến nhà họ Triệu một chuyến, có thể diệt sạch Bạch Hổ Đường. Hôm nay cũng đúng lúc cho con luyện tập một phen”.
Dứt lời, cơ thể bỗng hạ thấp xuống.
Người nhanh chóng biến mất trong sân.
Lâm Lai Phong và Lâm Thiếu Hằng nhìn thấy và trợn mắt há hốc mồm.
Mảnh sân to như vậy, không có chỗ nào để ẩn nấp, sao có thể biến mất ngay như vậy được?
“Nhẫn thuật Đông Doanh, quả nhiên rất thần kỳ!”, Lâm Lai Phong cảm thán: “Thiếu Hằng, chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta sẽ quay về sơn trang Bắc Khê!”
…
Sơn trang Bắc Khê.
Bảo vệ ngoài cổng nằm ngang nằm dọc.
Bên trong cổng, một đám bảo vệ tay cầm gậy vừa lùi vào trong vừa nói với bộ đàm.
Trước mặt bọn họ, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, gương mặt âm u lạnh lẽo đang chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Chỉ cần có bảo vệ nào lớn gan dám tới gần thì sẽ nhanh chóng nằm xuống đất.
Không có ai thấy rõ người đó đã ra tay thế nào.
Nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, trước đây chưa từng thấy.
Bảo vệ nằm dưới đất nhẹ thì bị đánh gãy chân, còn tệ nhất là bị vặn gãy cổ.
Cứ thế một đường đi tới, không ai có thể ngăn cản được bước chân của người đó.
“Lâm Thiếu Bình!”
Mặt Lâm Thiền Minh phủ đầy sương lạnh, xuất hiện sau lưng bảo vệ.
Sau lưng ông ấy còn có một người mặc quần áo tập luyện màu trắng.
“Cậu thật to gan, dám đến sơn trang Bắc Khê này giương oai diễu võ!”
Lâm Thiếu Bình nhìn Lâm Thiền Minh, cười lạnh nói: “Lâm Thiền Minh, bảo Lâm Thượng Nghĩa ra đây, quỳ xuống dập đầu nhận sai, ngoan ngoãn đón bố cùng với anh trai tôi về sơn trang Bắc Khê, giao sản nghiệp nhà họ Lâm cho họ quản lý, rồi tôi sẽ tạm tha cho cái mạng già của ông ta”.
Lâm Thiên Mình tức giận nói: “Lâm Thiếu Bình! Ông cụ đối xử với cậu không tệ, từ nhỏ ông ấy đã bồi dưỡng cậu, cho cậu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Dù đang bệnh nặng, sinh mệnh bị đe dọa cũng luôn miệng nhắc tới tên cậu, có thể nói là ân nặng hơn núi, sao cậu có thể đối xử với ông ấy như thế? Cậu có còn là người nữa không? Hay là ở với lũ súc sinh Đông Doanh kia lâu quá nên chút nhân tính kia cũng mất đi rồi?”
“Hừ, nếu không nhớ tới ân tình ngày xưa thì tôi có ở đây lắm lời với ông không?”, Lâm Thiếu Bình lạnh lùng nói: “Ông ấy chỉ cần xin lỗi, đón bố và anh trai tôi về, cho bố tôi trở thành gia chủ nhà họ Lâm thì tôi sẽ không làm khó xử ông ấy”.
“Mơ tưởng!”, Lâm Thiền Minh nói: “Bọn họ tự gieo gió thì gặt bão thôi, ông chủ chỉ đuổi họ khỏi nhà họ Lâm thôi cũng đã nhắm một mắt mở một mắt rồi. Nếu vẫn không chịu hối cải thì đừng trách nhà họ Lâm vô tình!”
Lâm Thiếu Bình nói: “Một khi đã như vậy thì các người đừng trách tôi vô tình!”