Chương 5
Lý Dục Thần muốn làm rõ điều này, nếu không việc từ hôn không giải quyết triệt để, duyên trần khó đứt, tương lai sẽ còn khá phiền phức.
Rõ ràng bà Lâm hiểu lầm ý anh, bà ta tỏ vẻ châm chọc: “Cậu đúng là mặt dày, năm đó ông cụ nhà chúng tôi say nên mới viết ra giấy hôn ước, đó chỉ là lời nói đùa sau khi uống rượu, không thể xem là thật được. Đương nhiên tôi biết để cậu đi như thế cũng có vẻ nhà họ Lâm chúng tôi không có phong độ. Thế này đi, cậu để giấy hôn ước lại, tôi cho cậu hai triệu, số tiền này đủ để cậu sống yên ổn nửa đời sau”.
Bà Lâm giơ tay ra hiệu, Quản gia Lạc cầm một vali ra, đặt xuống bàn uống trà rồi bật mở, bên trong là tiền được xếp ngay ngắn.
Lý Dục Thần chợt cảm thấy buồn cười.
Anh vất vả chạy đến đây chỉ vì hai triệu à?
Nếu hôm nay đồng ý, chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị Tiên Môn trong thiên hạ cười nhạo. Đường đường là đệ tử của Thiên Đô, dưới Vạn Tiên Môn mà chỉ đáng giá hai triệu?
Ông cụ Lâm không ra mặt, không biết ý ông cụ thế nào, bà Lâm lại lấy tiền ra đập người.
Vốn dĩ từ hôn là để cắt đứt duyên trần, bây giờ lại trở nên càng cắt càng không hết.
“Hai triệu à…” Lý Dục Thần vỗ nhẹ cái ghế có giá trị hơn hai trăm triệu mà anh đang ngồi: “Nhà họ Lâm thật đúng là giàu có!”
Bà Lâm cho rằng anh chê ít, bà ta cười khẩy: “Trong nhà không có nhiều tiền mặt, nếu cậu chê ít tôi có thể viết cho cậu chi phiếu ba triệu, tổng cộng là năm triệu được chứ?”
Lý Dục Thần lắc đầu, tỏ vẻ không dao động.
Bà Lâm hơi cau mày: “Mười triệu”.
Lý Dục Thần vẫn không nói gì.
Quản gia Lạc nổi giận: “Nhóc con đừng không biết điều, con người có lòng tham không đáy cẩn thận có mạng kiếm tiền mà không có mạng tiêu”.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Quản gia Lạc, sau đó lại nhìn bà Lâm, cất tiếng hỏi: “Đây là đang uy hiếp tôi à?”
“Có thể xem là thế”, bà Lâm lạnh nhạt nói, coi như thầm chấp thuận lời của Quản gia Lạc.
“Thưa bác, bác làm như vậy có thể sẽ hối hận đấy ạ”.
“Hối hận?” Bà Lâm cười: “Ha ha, tôi cũng muốn xem xem cậu làm sao để tôi hối hận”.
Lý Dục Thần đứng dậy, lấy tờ giấy ố vàng trong túi ra rồi trải phẳng phiu lên mặt bàn.
Trong mắt bà Lâm b ắn ra một tia sáng: “Thế này mới đúng, người trẻ tuổi cần phải biết phép tắc, biết chừng mực, có nhiều thứ đã được định sẵn rằng không thuộc về cậu, nhưng tiền bạc là thứ có thể chân chính thay đổi số phận của cậu”.
Bà ta đang định đưa tay cầm lấy, nhưng Lý Dục Thần lại đè một tay lên tờ giấy.
“Bác có biết hôm nay cháu đến để làm gì không?”
“Cháu luôn cho rằng con người ta phải nắm giữ số phận trong tay chính mình chứ không thể bị người khác điều khiển, kể cả ông nội cháu cũng không thể quyết định chuyện hôn nhân của cháu. Chính vì lý do đó nên hôm nay cháu đến để từ hôn”.
Bà Lâm ngây ra, sau đó lập tức cười khinh miệt, người trẻ tuổi thích sĩ diện, muốn giải vây cho mình, bà ta có thể hiểu mà.