Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 792

Chương 792

“Nếu bố bác cũng đã nói không có quyển sách này, tại sao bác lại hoài nghi ông ta đưa cho Nghiêm Cẩn chứ?”, Lý Dục Thần hỏi lại.

“Tôi cũng chỉ là đoán mò. Có khả năng trong lòng tôi vẫn hy vọng có thứ này đi!”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.

Lúc này, Nghiêm Cẩn hưng phấn chạy vào, vừa nói vừa thở không ra hơi: “Cửa thôn… Tảng… Trên tảng đá ngoài kia có khắc chữ!”

Nghiêm Tuệ Mẫn mở miệng: “Nhìn tên nhóc cháu đi, chạy vội vã như vậy làm gì, trên tảng đá ngoài cửa thôn đương nhiên có chữ”.

“Không, không phải, không phải tên thôn”, Nghiêm Cẩn chỉ vào mình: “Là tên của cháu!”

“Hả, tên của cháu?”, Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không dám tin nhìn sang Lý Dục Thần.

Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, như thể có một vệt ánh sáng lóe lên một cái rồi tắt, thế mà đã khắc xuống tên của Nghiêm Cẩn trên tảng đá cửa thôn?

Người con rể này rốt cuộc là ai vậy!

Hai mắt Nghiêm Cẩn sáng rực nhìn Lý Dục Thần: “Anh rể, đây chính là thanh kiếm biết bay có thể dễ như trở bàn tay lấy xuống đầu người ở xa ngàn cây số sao? Anh rể, anh dạy em đi!”

Lý Dục Thần đáp: “Kiếm khí ba ngàn dặm, một kiếm phá núi cao, cậu cảm thấy thế nào?”

Trên mặt Nghiêm Cẩn lộ vẻ vô cùng khát khao: “Quá đỉnh luôn!”

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Nếu như cậu chỉ hướng tới điều này, vậy tôi không thể dạy cậu được. Ở trong mơ, chẳng lẽ ngài Nghiêm Tử Lăng không dạy cậu lòng không thể sinh tham lam sao? Nếu cậu mê mẩn với uy lực của pháp thuật, vậy sẽ rơi vào tà ma ngoại đạo”.

Sắc mặt Nghiêm Cẩn biến đổi, hình như có cảnh giác, xấu hổ đáp: “Anh rể nói đúng, em sai rồi”.

Nhanh chóng nhận được sai lầm của mình, đồng thời chân thành nhận lỗi như vậy, thực sự khiến Lý Dục Thần khá bất ngờ, cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.

Đứa nhỏ này còn rất có tiền đồ.

“Hôm nay cậu không cần đi học?”

“Cần ạ. Bây giờ là nghỉ trưa, em lén chạy ra ngoài. Có điều em có thể xin phép nghỉ”, Nghiêm Cẩn trả lời.

Lý Dục Thần nghĩ nghĩ nói: “Xin nghỉ thì không cần, tan học xong sớm một chút chạy đến đây đi. Thứ tôi dạy cho cậu rất đơn giản, cậu vừa học liền biết. Ngoài ra, tôi sẽ gọi điện thoại cho Lâm Vân, bảo cậu ta cũng tới luôn. Ngày mai, hai anh em các cậu cùng nhau xông vào đại trạch nhà họ Nghiêm một lần, có dám không?”

“Dám!”, Nghiêm Cẩn lớn tiếng đáp.

“Được rồi, vậy cậu đi học đi”, Lý Dục Thần nói xong lại dặn dò thêm: “Chuyện ngày hôm nay đừng nên nói với bất kỳ ai, hơn nữa, chiếc bút và quyển sách kia của cậu phải bảo quản thật kỹ, sau này đừng nên nhắc đến với người khác về việc cậu gặp được Nghiêm Tử Lăng trong mộng”.

Nghiêm Cẩn gật đầu đồng ý, lại lễ phép cảm ơn Lý Dục Thần mới vui mừng hớn hở đi học.

Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Dục Thần, cậu muốn bảo Tiểu Vân đến? Tiểu Vân cũng phải đi học mà”.

Lý Dục Thần đáp: “Để cậu ta xin phép nghỉ đi, nên để cậu ta ra ngoài gánh vác một vài chuyện. Trọng trách của nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng phải đè lên vai cậu ta”.

Nghiêm Tuệ Mẫn gật gật đầu: “Nói cũng đúng, nhưng mà để hai đứa nhỏ này đi có thể gặp phải nguy hiểm không?”

Lý Dục Thần cười nói: “Có cháu ở đây, tại sao bác phải sợ bọn họ gặp nguy hiểm?”

Nghiêm Tuệ Mẫn cũng cười gật đầu. Đúng rồi, có người con rể này ở, còn sợ gì chứ.

Bình Luận (0)
Comment