"Đúng vậy, là tôi đây." Chu Long khẽ gật đầu, ông ta tiến lên một bước về phía trước, thân hình lóe lên, lúc tiếp đất thân thể đã tiến về phía trước hơn mười trượng, đi mấy bước đã tới chỗ Trần Vũ.
"Ông tới đây là vì bốn thầy trò bị thương của Võ quán Thanh Long đúng không?" Trần Vũ nhìn chằm chằm Chu Long.
"Đương nhiên, cậu tới Võ quán Thanh Long khiêu khích, phá hủy tấm bảng hiệu của tôi, nếu tôi không báo. thù được, Chu Long tôi sau này làm sao còn mặt mũi để lăn lộn trong giang hồ?" Chu Long thản nhiên nói.
"Ông nói vậy cũng đúng." Trần Vũ cười, gật đầu nói: "Vậy ông nói xem, chúng ta nên giải quyết ngay bây giờ, hay là tìm một chỗ để giải quyết?"
"Nhãi ranh, giọng điệu của cậu cũng rất kiêu ngạo." Chu Long tức giận.
Dù sao ông ta cũng là cao thủ cảnh giới Võ Chân, †hâm niên trong chốn giang hồ cũng không ít, nhưng Trần Vũ đã phá huỷ võ quán của ông ta, làm bị thương sư đệ và đệ tử của ông ta, bây giờ tận mắt nhìn thấy ông †a, chẳng những không có bất kỳ sự hối hận nào, ngược lại còn không coi ông ta ra gì.
Ông ta giẫm mạnh chân phải của mình xuống đất, bùm một tiếng, một luồng chân khí hình thành từ mũi chân của ông ta, làm nứt sàn dọc đường và tấn công về phía Trần Vũ.
Cao thủ Võ Chân có thể phóng thích chân khí, ngưng khí làm người bị thương, chân khí từ mũi chân Chu Long có thể làm nứt sàn, uy lực rất mạnh.
Tất nhiên, Trần Vũ sẽ không tỏ ra yếu thế, anh cũng đè một chân xuống đất và phản đòn bằng chân khí.
Răng rắc... Sàn nhà giữa hai người bay loạn lên, luồng chân khí mạnh mẽ khiến cả hai bất giác lùi lại vài bước.
Sắc mặt Chu Long thay đổi khi nhìn về phía Trần Vũ, ông ta đã tu luyện mấy chục năm, băng tư chất tốt và sự nỗ lực mới có thể đột phá đến Huyền Võ Chân Cảnh, muốn tiến thêm một bước thì cực kỳ khó khăn, nhưng Trần Vũ lại chưa đến ba mươi tuổi mà cũng đã là một cao thủ Võ Chân Cảnh.
Điều này đòi hỏi bao nhiêu tài năng và tài nguyên khủng khiếp chứ? Chu Long đột nhiên cảm thấy 'cục ân oán mà ông ta bày ra ở quán trà Huyền Vũ có vẻ hơi qua loa.
"Cậu rất giỏi, nhưng tôi nhất định phải báo mối thù sỉ nhục võ quán của mình, Trần Vũ, tối nay tôi sẽ bày 'cục ân oán ở quán trà Huyền Vũ, do chủ quán trà - Lý Huyền Linh, cùng ba người trong số Thập Tam Thái Bảo làm chứng, ân oán giữa cậu và tôi sẽ giải quyết trong một lân." Chu Long trâm giọng nói.
"Ông cứ yên tâm đi, buổi tối tôi sẽ đến đúng gi Trần Vũ nhẹ nhàng nói một cậu rồi quay người rời đi.
"Được, tôi đợi cậu." Chu Long gật đầu, ông ta xoay người, đi một bước đã ra xa vài trượng, trong chốc lát liền biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn thấy Chu Long biến mất, sắc mặt Trần Vũ tối sầm.
Quán trà Huyền Vũ, một thế lực có uy tín cao trên giang hồ, sự tồn tại đặc thù, mục đích chủ yếu để giải quyết một số ân oán trên giang hồ, cục ân oán được thành lập để giải quyết những ân oán trong một lần, bất kể kết quả ra sao, sống chết thế nào, người thân và bạn bè đều không được phép khơi dậy quá khứ.
"Trần Vũ, ông nội của tôi muốn anh tới đây một chút." Ngay lúc Trần Vũ đang trầm tư, Lâm Thanh Nguyệt gọi điện thoại đến.
Viện dưỡng lão, một tòa nhà độc nhất.
Ông cụ Lâm có tâm trạng rất tốt, mỗi người già trong viện dưỡng lão đều có một mảnh đất, ông đang trồng ớt trên đất của mình.
Nhìn thấy Trần Vũ đi tới, ông cụ Lâm buông xuống việc đang làm, bước ra ngoài, cười ha ha nói: "Tiểu Trần, cậu tới rồi."
"Tinh thần của ông Lâm tốt quá." Trần Vũ cười nói.
“Nhờ tài châm cứu và thuốc của cậu, nếu không tôi sẽ không thể sống sót đến bây giờ?” Ông cụ Lâm rửa sạch tay, ngồi xuống: “Tiểu Trần, tôi nghe nói cậu có hiềm khích với Thanh Long Xã đúng không?”