Vẻ mặt Diệp Hân Vũ tỏ ra khó hiểu, không phải vừa rồi đã trở mặt rồi sao? Vậy mà vẫn còn có thể vay được à?
"Vợ, chúng ta đi thôi." Trần Vũ bước tới.
"Chồng à, anh đã lấy được khoản vay sao?" Diệp Hân Vũ hỏi.
"Đúng vậy, anh nói lý lẽ với họ, vậy là họ đã cho anh vay." Trần Vũ cười nói.
"Nhưng loại người như Ngô Huy không phải là người tốt, có phải là cậu ta có ý đồ gì khác hay không?"
"Yên tâm đi, về sau cậu ta sẽ không xuất hiện ở hệ thống ngân hàng nữa." Trần Vũ cười nói
"Hân Vũ." Lúc này, một người phụ nữ chạy tới, cô ta là bạn thân của Diệp Hân Vũ, Hứa Tư Doanh
"Tư Doanh, cậu tới rồi." Diệp Hân Vũ vui vẻ nói.
"Không phải chúng ta đã hẹn nhau đi mua sắm rồi sao, tớ tan làm sớm, thế nào? Khoản vay đã được phê duyệt rồi chứ, người tớ giới thiệu không tệ đúng không." Vẻ mặt Hứa Tư Doanh hào hứng nói.
"A...khá tốt." Diệp Hân Vũ cũng không tiện nói Ngô Huy, liền quay người nói: "Chồng à, em và Tư Doanh đi trung tâm mua sắm."
"Hừ, họ Trần kia, anh tới đây làm gì?" Hứa Tư Doanh nhìn thấy Trần Vũ thì sắc mặt cô ta lập tức tối sâm xuống.
Mặc dù sau khi Diệp Hân Vũ kết hôn thì hai người họ cũng ít liên lạc hơn, nhưng cô ta vẫn nghe nói Trần Vũ là một tay cờ bạc, bạn thân của cô ta đã phải chịu rất nhiều đau khổ khi đi theo anh.
"Tại sao tôi không thể ở đây nữa?" Trần Vũ tỏ vẻ khó hiểu, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người phụ nữ này, tại sao cô ta lại có thái độ thù địch với anh như vậy?
"Nếu anh còn có một chút nhân tính, thì hãy ly hôn với Hân Vũ đi, tại sao anh lại làm liên lụy cô ấy? Anh là loại người gì trong lòng anh không biết sao?" Hứa Tư Doanh tức giận nói.
"Cô bị bệnh à." Trần Vũ tức giận, người phụ nữ này vừa xuất hiện đã khuyến khích người khác ly hôn, cọng dây thần kinh nào của cô ta bị chập mạch vậy?
"Anh mới bị bệnh đó, Trần Vũ, anh có nhân tính không? Vợ anh đang mang thai, hiện tại vẫn phải vác bụng bầu làm việc để nuôi anh? Anh có phải là con người không?" Hứa Tư Doanh giận dữ gầm lên.
"Được rồi Tư Doanh, chồng à của tớ không còn giống trước kia nữa, cậu đừng nhìn anh ấy bằng ánh mắt như trước nữa, chúng ta đi nhanh đi." Diệp Hân Vũ vội vàng ngăn cản cô ấy.
"Không giống nhau thì sao? Anh ta đã định sẵn chỉ là một người lăn lộn ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, anh ta thậm chí không thể mua được một bộ quần áo tử tế cho cậu, một bữa ăn ngon anh ta cũng không đãi cậu nổi, tớ thực sự không hiểu, cậu đi theo anh ta làm gì?" Hứa Tư Doanh liếc nhìn Trần Vũ.
"Làm sao cô biết tôi không mua nổi, không đãi nổi?" Trần Vũ cau mày, nói thật anh không hiểu tại sao Diệp. Hân Vũ lại có một người bạn thân như vậy.
"Được rồi, phía trước là trung tâm mua sắm Thế Duyên, là trung tâm mua sắm cao cấp nhất ở Phong Lăng, để chứng minh anh tốt với Hân Vũ, hôm nay anh hãy đi mua sắm với chúng tôi, anh có dám đi không?” Hứa Tư Doanh tỏ vẻ khinh thường.
"Có ý gì? Tôi đi cùng vợ mình đến trung tâm mua sắm không phải là chuyện đương nhiên sao?" Trần Vũ cười lạnh một tiếng.
"Không cần đâu chồng à, anh đi làm việc của mình đi." Diệp Hân Vũ vội vàng nói.
"Anh ta thì có gì mà bận? Bận đi cờ bạc đi chơi gái sao? Đi thôi, hôm nay tớ sẽ cho cậu nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông này." Hứa Tư Doanh không nhịn được, kéo Diệp Hân Vũ đi.
Trung tâm mua sắm Thế Duyên quả thực là trung tâm mua sắm cao cấp nhất ở Phong Lăng, trung tâm mua sắm này được chia thành nhiều khu vực, có diện tích rộng lớn và có vẻ ngoài độc đáo, đây là một tòa nhà mang tính biểu tượng ở Phong Lăng, bên trong là nơi tập trung các thương hiệu xa xỉ lớn trên thế giới, mỗi giây bước vào đều cảm nhận được đồng nhân dân tệ đang bốc cháy.
"Hân Vũ, cậu nhìn chiếc túi này của cậu đi, chắc là mua từ một hàng ven đường đúng không? Tớ nghĩ nó còn không đáng giá hai trăm tệ, vứt nó, mua cái mới." Hứa Tư Doanh liếc nhìn Trần Vũ và kéo Diệp Hân Vũ trực tiếp đến chỗ cửa hàng chuyên bán LV.
"Cậu làm gì vậy Tư Doanh, đồ ở đây rất đắt." Diệp Hân Vũ phản đối.