"Là Trân Vũ, thật sự là cậu ta sao?" Vương Dục giật mình, hắn ta đột nhiên nhớ tới cuộc gọi của Trần Vũ, chẳng có cậu ta thật sự quen biết Hạ Thiên sao?
'Vèo, một chiếc Mercedes-Benz G-Class lao vút qua trước mặt hắn ta, bên trong là Trần Vũ và Diệp Thiến.
Vương Dục ngồi phịch xuống đất, khóc không ra nước mắt, người ta thật sự có quan hệ, lần này hắn ta đã đắc tội nhầm người rồi.
"Thiến Thiến, buổi xem mắt thế nào rồi?" Trên xe,
Vương Tuyết Cần gọi điện thoại tới.
"Mẹ, sau này mẹ đừng giới thiệu loại rác rưởi này cho con nữa." Diệp Thiến tức giận nói: "Đúng là tên lập dị
"Người ta có làm sao đâu? Người ta chỉ lớn hơn con mấy tuổi, nhưng năng lực và thu nhập đều rõ rành rành ra đó, mẹ nói cho con biết, con không được kén cá chọn canh." Vương Tuyết Cần tức giận nói.
"Ha ha, đúng rồi, trông giống một con lạc đà alpaca vậy, đầu và cổ thô như nhau, vừa gặp mặt đã lên kế hoạch cho tương lai, bắt con phải sinh cho anh ta một đứa con trai, chăm sóc người mẹ bị liệt và người cha lú lẫn của anh ta, lại còn phải tự lực cánh sinh tự kiếm tiền.”
"Anh ta coi con là ai? Bảo mẫu dù sao cũng phải được trả lương, đằng này con sinh con trai và chăm sóc ba mẹ cho anh ta cũng vô ích, bây giờ con nói rõ luôn, con thà độc thân cả đời còn hơn là tìm loại người này."
Diệp Thiến tức giận nói.
"Con bé này, sao con lại không nghe lời? Bây giờ con cứ lêu lổng bên ngoài mà không về nhà à? Người ta có tiền thì yêu cầu nhiều một chút cũng đâu có gì sai?" Vương Tuyết Cần hét lên.
"Vậy mẹ gả cho anh ta đi, dù sao mẹ cũng không lớn hơn anh ta bao nhiêu, bây giờ con ở nhà chị con, sau này đừng làm phiền con nữa, con sẽ không về nhà." Diệp 'Thiến tức giận cúp điện thoại.
'Trần Vũ buồn bực liếc nhìn Diệp Thiến, không phải cô ta đang dẫn ngọn lửa chiến tranh lên người anh sao?
"Anh rể, em ở nhà anh thời gian dài, anh sẽ không đuổi em đi đó chứ." Diệp Thiến cười nói. "Không đâu, về sau cô cứ coi đó là nhà của mình,
muốn ở đó bao lâu thì ở." Trần Vũ cười khổ nói.
"Ha ha, đây là tự anh nói đó, sau này anh không được cảm thấy em phiền phức." Diệp Thiến cười nói.
"Không đâu." Trần Vũ lắc đầu.
"Anh Trần, hiện tại việc nhận thầu ruộng thuốc cơ bản đã thảo luận xong rồi, bây giờ chúng ta đi đến núi Dược giải quyết cho xong chuyện đi." Tống Mộng Nghiên gọi điện thoại tới.
"Được, tôi lập tức qua đó " Trần Vũ gật đầu.
"Anh rể, anh đi làm việc đi, em tự về nhà." Diệp Thiến ngoan ngoãn nói.
"Được rồi, đi từ từ thôi." Trần Vũ đỗ xe bên đường, sau khi Diệp Thiến xuống xe, anh lái xe đi đón Tống Mộng Nghiên, hai người cùng nhau đi đến núi Dược.
“Anh Trần, mọi việc đã được bàn bạc xong, Giám đốc Lý phụ trách khu vực núi Dược đã lên kế hoạch ký hợp đồng với chúng ta, 30.000 mẫu ruộng thuốc, tổng giá trị thuê là 5000 vạn mỗi năm, hợp đồng tổng cộng là 5 năm, đây là nội dung chỉ tiết, anh có muốn xem không?" Tống Mộng Nghiên ngồi trong xe nói.
"Không cần, cô chỉ cần cẩn thận kiểm tra một chút là được." Trần Vũ cười nói: "Chỉ cần có người trồng thuốc. của chúng ta là được."
"Việc này là tất nhiên rồi, mỗi khu vực đều phải trồng các loại thuốc mà chúng ta chỉ định, hơn nữa 80% sản lượng hàng năm sẽ được ưu tiên cung cấp cho chúng ta, tôi dự định xây dựng một trung tâm nghiên cứu và trồng trọt trung dược ở đó, hàng năm đều đầu tư kinh phí nghiên cứu, đề xuất này đã nhận được sự ủng hộ từ cấptrên:
'Tống Mộng Nghiên dừng một chút, nói: "Điều tôi lo lắng là chúng ta nuốt không nổi số lượng lớn như vậy."
“Phản ứng của xã hội đối với mấy loại thuốc mới như thế nào?” Trần Vũ hỏi.
"Rất tốt, tôi đã dự định mở rộng dây chuyền sản xuất và xây dựng một số nhà máy sản xuất dược phẩm mới." 'Tống Mộng Nghiên cười nói.
"Vậy thì không thành vấn đề, tin tôi đi, chúng ta có thể nuốt trôi, hơn nữa, mở rộng thêm dây chuyền sản xuất không kịp đâu, chúng tôi có thể trực tiếp mua lại các nhà máy sản xuất dược phẩm xung quanh." Trần Vũ nói.
"Được rồi, tôi sẽ nghe lời anh Trần." Tống Mộng Nghiên gật đầu, sau đó cô ấy đỏ mặt nói: "Cảm ơn anh... vì chuyện lần trước, nhưng hiện tại Tư Vũ có chút hiểu lâm về mối quan hệ của chúng ta, tôi sẽ giải thích rõ ràng với con bé sau. "
Nghĩ đến lần trước mình chủ động như vậy, khuôn mặt Tống Mộng Nghiên nóng bừng, hai người cũng coi như có quan hệ xác th1t, khi nói chuyện công việc cô ấy có thể giữ bình tĩnh, nhưng vừa nói chuyện phiếm, là cô ấy lại cảm thấy quan hệ của họ có chút vi diệu.
"Việc này không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì." Trân Vũ khẽ mỉm cười.
Chẳng bao lâu, hai người đã đến ủy ban thôn núi Dược, nhưng giám đốc Lý Tương Kỳ mà họ đã hẹn trước. không có ở đó, trong văn phòng ủy ban của thôn còn có một nhóm khách không mời mà đến.