“Lý Lệ có năng lực kinh doanh tốt, cô ấy đã giúp công ty chốt được một đơn hàng lớn, hợp tác thành công với Nghệ Bác, vậy nên để cô ấy lên làm quản lí là hoàn toàn hợp lí, Tế Vân chúng ta luôn vươn lên bằng thực lực... Vương Khải cười nói.
Nụ cười trên mặt Diệp Hân Vũ dần biến mất, cô không hề lường trước được kết quả sẽ như vậy.
Oanh một tiếng, cả phòng họp bàn tán sôi nổi.
“Hợp đồng với Nghệ Bác không phải do Diệp Hân Vũ kí được hay sao? Sao giờ lại thành Lý Lệ rồi?”
“Phải đấy, xét về năng lực, cô Diệp mới là tốt nhất.”
“Vậy mà cũng phải hỏi? Hồ ly tinh Lý Lệ kia cùng với tên họ Vương đã thông đồng với nhau từ trước rồi.”
“Nói nhỏ thôi, người phụ nữ này lòng dạ hẹp hòi, sau khi thăng chức không biết còn đắc ý tới cỡ nào.”
Khuôn mặt Lý Lệ rạng rỡ vô cùng, cô ta vênh váo liếc nhìn Diệp Hân Vũ, sau đó đứng dậy đi tới giữa trung tâm phòng họp.
“Cảm ơn lãnh đạo đã tín nhiệm tôi, tập đoàn Tế Vân dưới sự nỗ lực của mọi người chắc chắn sẽ ngày càng phát triển, có thể kí hợp đồng với Nghệ Bác là kết quả cố gắng của tôi, vả lại đây mới chỉ là bắt đầu, tôi tin rằng sau này sẽ càng có nhiều công ty lớn hợp tác với chúng ta.”
Lý Lệ mới nhậm chức, khẳng định phải đứng lên phát biểu vài câu, cô ta chưa nói xong thì Diệp Hân Vũ ngồi bên dưới đã lạnh lùng nói: “Tôi là người đã đứng ra đàm phán với Nghệ Bác, từ khi nào lại trở thành cô rồi?”
“Diệp Hân Vũ, đây là sắp xếp của lãnh đạo công ty, cô phản đối cũng vô dụng” Lý Lệ khinh thường nói.
“Cô được thăng chức, tôi không có ý kiến, đây là quyết định của công ty, nhưng tôi đã theo đuổi hạng mục Nghệ Bác này ba tháng rồi.”
“Tối hôm qua, tôi tăng ca đến sáng sớm để hoàn thành điều khoản hợp tác, trong chớp mắt đã trở thành hạng mục của người khác, tôi muốn hỏi giám đốc Vương, vì sao lại như vậy?” Diệp Hân Vũ lạnh lùng nói.
“Diệp Hân Vũ, hiện tại cô đang mang thai, công ty cũng vì sợ cô chịu không nổi nên mới tạm thời đưa ra quyết định, sau này cô cũng đừng nhúng tay vào hạng mục của Nghệ Bác nữa.
“Phòng đào tạo đang thiếu nhân lực, cô tới phụ giúp mấy ngày đi.” Vương Khải nói: “Nếu như cô không phục, có thể xin từ chức, công ty không có cô cũng vẫn sẽ hoạt động tốt.”
Diệp Hân Vũ cắn môi, cô vốn là người không dễ dàng cam chịu thất bại, Vương Khải và Lý Lệ rõ ràng đang cấu kết chèn ép cô xuống.
Nhưng cô không thể từ chức, nếu cô thật sự từ chức, vậy có nghĩa là đã rơi vào cái bẫy của họ.
“Thế nào, Diệp Hân Vũ cô không phục sao? Quyết định của tôi đã được thông báo xuống rồi, cô không phục thì có thể làm được gì?” Lý Lệ dương dương tự đắc nói: “Cô dựa vào đâu mà đòi đấu với tôi?”
“Cuộc họp tạm thời ngưng một chút!” Vào lúc này, Ngô Cường đẩy cửa bước vào, phía sau anh ta còn có hai viên cảnh sát.
“Phó tổng giám đốc Ngô, xảy ra chuyện gì?” Vương Khải hốt hoảng.
“Vương Khải, anh bị tình nghi lạm dụng chức vụ để trục lợi riêng, bán thông tin của công ty cho đối thủ cạnh tranh, đã cấu thành phạm tội kinh tế, mời anh đi cùng các đồng ý cảnh sát một chuyến.” Ngô Cường nói.
“Ngô Cường, anh nói cái gì? Có phải nhầm lẫn gì không?” Vương Khải bị hai viên cảnh sát bao vây, cạch một tiếng, còng tay đã được tra vào cổ tay hắn ta.
“Bằng chứng rõ ràng, số tiền liên quan đến vụ việc này rất lớn, công ty bắt buộc anh phải chịu trách nhiệm pháp lí, năm năm tù giam, Vương Khải, phối hợp cho tốt.” Ngô Cường nghiêm nghị nói.