Cao Thủ Y Đạo

Chương 39

“Không sao, tôi có thể cho anh ấy mượn." Hạ Thiên cười lớn đến tận mang tai: “Nhưng người anh em à, anh quyết định muốn mua khúc gỗ nát này sao? Bên trong thứ này lại có cơ quan gì thần kì sao?

“Thứ này thì lại không có, nhưng chất liệu làm chiếc thuyền này hình như là một loại gỗ trầm hương, một loại dược liệu tương đối hiếm trong trung y, thứ này có thể dùng để giúp ngủ ngon hơn” Trần Vũ cười nói.

Cơ quan thần kì gì thì anh không dám khẳng định, nhưng từ thân chiếc thuyền toả ra một mùi hương mơ hồ, hơn nữa mùi hương lưu rất lâu và nồng nặc, ít nhất là một loại thuốc quý hiếm.

“Ba trăm nghìn, bán không?” Hạ Thiên hỏi.

“Nếu tôi đã bỏ tiền ra để mua một món đồ, mà món đó không thể bán được gấp đôi thì tôi nhất định sẽ không bán.” Triệu Trung cười lạnh nói: “Nếu muốn thì mau đưa sáu trăm nghìn đây.”

“Chốt kèo!” Hạ Thiên trực tiếp chuyển tiền, chiếc thuyền buồm đã đến tay Trần Vũ.

“Người anh em à, tôi biết chắc chăn trong đây có huyền cơ nào đó, anh cứ nói thẳng đi” Hạ Thiên chuyển khoản xong liền cười nói.

“Thực ra món đồ này thực sự không phải là vật phẩm của Lỗ Ban làm ra, điểm này ông Vương nói không sai, nhưng mà...” Trần Vũ vừa nói, vừa lấy công cụ chọc vào giữa thuyền một cái, chiếc thuyền chia làm hai.

Chỉ nhìn thấy một cây miếng trâm hương to bằng cỡ quả óc chó ở giữa thuyền, nhìn bề ngoài của chiếc thuyền này chỉ như là một vật phẩm điêu khắc, nhưng mà thực tế thì lại có cơ quan.

“Đây là cái gì?” Mọi người trong phòng xôn xao đứng hết dậy.

“Mười triệu, tôi mua nói” Một người trong phòng nhanh chóng đứng dậy ra giá, mắt không rời khỏi miếng trầm hương, ông ấy là một người kinh doanh thuốc nam, cũng biết món đồ này.

“Mười triệu ?” Trần Vũ cười nói: “Nếu này đã biết món đồ này, thì có lẽ cũng biết giá trị của nó nhỉ.”

“Đây là gỗ trâm hương.” Hai mắt người đàn ông phát sáng trả lời: “Là một loại dược liệu.”

“Là loại trâm hương cực phẩm, sinh trưởng ở vùng phía Bắc lạnh giá xa xôi, khi đốt lên có mùi thơm lạ, có thể xua đuổi tà khí, sốt rét, thanh lọc cơ thể và tâm trí, bồi bổ ngũ tạng, bổ hương, tăng cường sinh lý, làm ấm eo, đầu gối, làm ngừng cảm lạnh, nôn mửa và tiêu chảy, cai nghiện...”

Trần Vũ cười đáp: “Hơn nữa niên đại càng cao, mùi hương sẽ càng nồng đậm, giá trị cũng càng cao, nhìn số tuổi của miếng trầm hương này chắc ít nhất cũng được năm trăm năm hoặc lâu hơn, giá trị ngang bằng với nhân sâm ngàn năm tuổi”

“Thứ này tốt như vậy sao?” Hạ Thiên vui mừng. “Năm mươi triệu, nhiều hơn thì tôi không có.” Người đàn ông kia liên tục nhìn chằm chằm vào miếng trầm hương, chỉ hận không thể bước lên mà giành lấy.

“Ít nhất là tám mươi triệu.” Trần Vũ lắc đầu.

“Ha ha, một trăm triệu, tôi mua.” Hạ Thiên trực tiếp ra tay giành lấy: “Sếp Vương, đừng trách tôi ác nhé, nhìn thấy đồ tốt thì tôi sẽ không nhịn được mà ra tay.”

“Cậu Hạ, món đồ này ở trong tay cậu thực sự không phát huy được tác dụng thực sự của nó, thứ đồ này là một loại thuốc trung y, thuốc trung y chia làm các loại: Trân, Nguyên, Linh, Tiên. Đây là thuốc thuộc loại Trân, tôi lấy về để làm bảo vật trấn cửa hàng mà.” Người đàn ông họ Vương có chút hụt hãng.

“Như vậy cũng không thể để anh em của tôi chịu thiệt được." Hạ Thiên nói: “Đồ vật đáng giá tám mươi triệu, năm mươi triệu mà ông cũng muốn giành lấy? Không được.”

“Tôi... tôi!” Người đàn ông cắn răng, chỉ đành ngồi xuống, hai mắt có chút đỏ.

“Một trăm triệu, là của tôi rồi, hahal Cậu Triệu, phải cảm ơn anh rồi.” Hạ Thiên khá là vui vẻ: “Đây là nhường tài lộc cho anh em của tôi rồi”

Triệu Trung sắc mặt tối sầm, tuy nhà họ Triệu cũng là một trong bốn đại gia tộc, một trăm triệu này cũng không tính là gì, nhưng đồ vật của hắn bị người khác hãng tay trên kiếm lấy một trăm triệu, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Về phần ông Vương, ông Vương run rẩy, bệnh tim gần như tái phát.

Triệu Trung là chủ của ông ta, nhưng ông ta lại mắc sai lầm những hai lần, đây vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là danh tiếng của ông ta đã bị huỷ hoại.

Hạ Thiên vô cùng vui vẻ, anh ta trực tiếp chuyển một trăm triệu sang tài khoản của Trần Vũ, sau đó cười lớn: “Trần Vũ, sau này chúng ta chính là anh em, tôi phải về nghiên cứu những món đồ này rồi, sau này mời anh ăn bữa cơm”

“Được, thế tôi cũng quay về đây.” Trần Vũ cười nói, hai người đứng dậy rời đi.

Bình Luận (0)
Comment