Cao Thủ Y Đạo

Chương 93

“Người anh em, ông nội của tôi không sao đó chứ." Hoàng Diệc Cường lo lắng hỏi.

“Cổ mẹ đã được đưa ra ngoài, không có vấn đề gì lớn, tiếp theo cứ chăm sóc sức khỏe cho tốt là sẽ nhanh chóng bình phục." Trần Vũ nói: “Nhưng nếu có thể, Hoàng Tứ gia nên đi Vu tộc xem thử đi."

“Cô gái của Vu tộc một khi đã dùng tình cổ, cả đời sẽ không bao giờ kết hôn cho đến khi người đàn ông đó quay lại, nếu người đàn ông đó không quay lại, cho dù họ có chết thì cũng không thể chôn cất, không thể được thờ cúng trong từ đường." Trần Vũ nói.

“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu Trần." Hoàng Tứ gia trịnh trọng gật đầu.

“Chàng trai trẻ này còn biết cả thuật bùa nước, không biết cậu là đồ đệ của vị cao nhân nào?" Giọng điệu của Đoạn Thiên Mệnh ở một bên đã trở nên cung kính.

“Sư phụ của tôi?" Trần Vũ sửng sốt, anh vô tình có được Thái Huyền Thánh Thanh Kinh tại pháp trường, không biết nó là truyền thừa của vị cao nhân nào, anh lắc đầu nói: “Sư phụ tôi là một người ở ẩn, thích đi du lịch khắp nơi, có nói tên thì các người cũng không biết đâu.

“Cao nhân, thật đúng là cao nhân, vừa rồi là tôi đã đắc tội!" Đoạn Thiên Mệnh chắp tay nói: “Giới thiệu một chút, tôi là Đoạn Thiên Mệnh.” 

“Ngưỡng mộ đã lâu, thuật âm dương của thầy Đoạn là độc nhất trên giang hồ, tránh được ngũ tệ tam khuyết(*) một cách hoàn hảo, đúng là rất lợi hại.” Trần Vũ mỉm cười.

(*)Ngũ Tệ chính là “quan, quả, cô, độc, tàn” còn tam khuyết là “quyền, tiền, mệnh”. Cho nên, thầy bói phần lớn đều là những người khiếm khuyết về thân thể và phải cô độc một mình suốt đời.

“Tôi là đệ tử của Huyền Cơ Môn, thần thông của sư môn là không phải chịu sự trói buộc của ngũ tệ tam khuyết.” Đoạn Thiên Mệnh có chút đắc ý.

“Huyền Cơ Môn chỉ có một người thừa kế, tuy rằng mỗi người kế vị đều tránh được ngũ tệ tam khuyết, nhưng lại sống không lâu, không thể chết già, ông có biết nguyên nhân là gì không?” Trần Vũ cười nói.

“Vì nguyên nhân gì?” Đoạn Thiên Mệnh ngừng thở, thần thông huyền thuật của sư môn ông ta đúng là độc nhất vô nhị, nhưng đúng như Trần Vũ nói, mặc dù tránh được ngũ tệ tam khuyết, nhưng không có ai được chết già, ông ta vẫn chưa nghĩ ra lý do cho việc này.

“Trên đời không có việc gì là vẹn cả đôi đường, bốn xá hai kiếp khó có thể vượt qua, bốn xá là sắc, cốc, tâm, tình, nếu không từ bỏ được bốn xá, thì không thể thoát khỏi hai kiếp, kiếp sát thân và kiếp đọa ma, tôi thấy Tử Phủ của ông tối lại, âm dương không cân bằng, trong vòng nửa năm ắt gặp họa sát thân.”

“Xin câu cứu mạng...” Sắc mặt Đoạn Thiên Mệnh thay đổi, phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Trần Vũ.

Một màn này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, danh tiếng của Đoạn Thiên Mệnh ở trong giới này cực cao, bình thường có lãnh đạo tới tìm thì ông ta đều ra vẻ ta đây, nhưng Trần Vũ chỉ nói mấy câu là có thể khiến ông ta quỳ xuống kêu cứu?

Trên thực tế, Trần Vũ đã đánh trúng vào yếu điểm mà Đoạn Thiên Mệnh sợ nhất, tất cả truyền nhân của Huyền Cơ Môn đều không thể thoát khỏi kiếp sát thân và kiếp đọa ma, sư phụ của ông ta sau khi thành công thì bị nhập ma, tự sát dưới vực sâu, chẳng lế ông ta cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn phải chết?

“Ông đứng dậy đi, lát nữa tôi sẽ cho ông một thứ, giúp ông thoát khỏi kiếp nạn này.” Trần Vũ nói.

“Cảm ơn cậu Trần, ân đức của cậu, cả đời này tôi không dám quên.” Đoạn Thiên Mệnh vui mừng, dập đầu ba cái mới cẩn thận đứng dậy.

“Trần Vũ, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh, ông cụ nhà tôi chắc sẽ không thể thoát khỏi kiếp nạn này" Khi tiên Trần Vũ đi, Hoàng Diệc Cường cảm ơn không ngớt.

Bình Luận (0)
Comment