Cao Thủ Y Đạo

Chương 96

“Tổng giám đốc Hạ, có chuyện gì từ từ nói, cô ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Đạo diễn Lý vội vàng nói: “Huống chỉ bộ phim này mới vừa tuyên truyền, nếu thay người... thì không hay lắm.”

"Ý ông là tôi không thể bỏ cô ta được?" Hạ Thiên cười lạnh nói: "Đạo diễn Lý, ông có tin chỉ cần vài giây nữa là tôi có thể đổi luôn đạo diễn không." 

"Ấy ấy, tổng giám đốc Hạ đừng tức giận." Đạo diễn Lý giật mình, rụt đầu lại, không dám nói gì thêm nữa.

"Tổng giám đốc Hạ, thực xin lỗi! Tôi xin lỗi, tôi sẽ xin lỗi ngay!" Chu Ninh sợ hãi, cô ta không gánh nổi hậu quả như vậy, sắc mặt cô ta tái nhợt, liên tục khom lưng với Mục Ngạn Hồng: "Tiểu Hồng, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô."

"Bây giờ biết sợ rồi à? Haha, đã muộn." Hạ Thiên cười lạnh nói: "Một diễn viên bị người ta tâng bốc quá nhiều nên thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao? Tôi không quen thói xấu của cô, từ hôm nay, cô sẽ bị phong sát, nghệ sĩ mà Hạ thị không cần, để tôi xem còn ai dám dùng."

Hạ Thiên cũng tức giận, anh ta mới mua lại công ty giải trí này, đang muốn chỉnh đốn và cải cách quy mô. lớn, người phụ nữ này thì hay rồi, tự cho rằng mình nổi tiếng thì anh ta không dám làm gì cô ta? Vậy thì bắt đầu từ cô ta đi.

"Không, tổng giám đốc Hạ, tôi thực sự biết mình sai rồi." Chu Ninh sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, cầu xin: "Tổng giám đốc Hạ, anh tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám làm nữa. "

"Không phong sát cô cũng được, cô thải ra xong rồi ăn vào lại, tôi sẽ tha cho cô, có làm được không?" Hạ Thiên cười lạnh: "Tôi không làm được, cho nên tôi nói ra rồi sẽ không rút lại."

“Tổng giám đốc Hạ, tôi thật sự biết sai rồi, anh là người trên không chấp kẻ dưới, anh tha cho tôi đi, hu hu, Hồng Hồng, tôi chỉ nhất thời nông nổi thôi, tôi xin cô hãy bảo anh trai cô tha cho tôi đi.” Chu Ninh quỳ xuống, túm lấy Mục Ngạn Hồng cầu xin.

"Anh Tiểu Ví vừa mới tốt nghiệp,

Mục Ngạn Hồng là một cô gái trẻ cô ấy không biết phải làm sao.

"Được rồi, cứ mặc kệ cô ta đi, loại phụ nữ chỉ biết bắt nạt người khác này sẽ không bao giờ biết ơn, nếu em tha cho cô ta một lần, một ngày nào đó cô ta sẽ đâm sau lưng em." Trần Vũ lắc đầu: "Bảo cô ta cút đi, đừng làm chuyện mất mặt ở đây nữa.

"Lập tức kéo ra ngoài cho tôi, cho nữ phụ thế chỗ đi! Thứ người gì thế, tự cho mình là người cao quý à?" Hạ Thiên xua tay, mấy nhân viên hiện trường nhanh chóng tiến lên kéo Chu Ninh ra ngoài.

Tiếng kêu đau lòng của Chu Ninh vang lên bên ngoài, thực ra cô ta có rất nhiều scandal trên trường quay: mắc bệnh ngôi sao, đình công, chửi bới và đánh đập người khác,... nhưng công ty giải trí trước đây luôn che giấu thay cô ta.

Bây giờ đã thay đổi ông chủ, tật xấu của cô ta vẫn không thay đổi, giờ thì hay rồi, cô ta đã tự làm mình đánh mất tất cả.

"Em gái, Trần Vũ và tôi là anh em, từ nay, nếu có việc gì cần thì cứ đến tìm tôi hay Hạ Thiên, tôi tên Hoàng Diệc Cường." Hoàng Diệc Cường đưa danh thiếp ra, tùy tiện nói: "Sao có thể để những diễn viên này đè đầu cưỡi cổ được chứ?"

"Đúng, đây là danh thiếp của tôi! Để tôi xem từ nay về sau trong công ty còn ai dám bắt nạt cô, ngoài ra tôi sẽ yêu cầu công ty sắp xếp cho cô một vị trí khác, ừm, nếu cô muốn đóng phim thì cũng được, tôi sẽ lăng xê cô." Hạ Thiên cũng đưa danh thiếp của mình ra.

"A, Hạ... tổng giám đốc Hạ!" Mục Ngạn Hồng kinh ngạc, đây chính là ông chủ lớn của công ty, người mà cô ấy chưa từng gặp qua.

"Haha, Trần Vũ, anh nói chuyện đi, một lát tôi có việc nhờ anh giúp." Hạ Thiên kéo Hoàng Diệc Cường, nháy mắt với Trần Vũ, ý của anh ta rất rõ ràng, để Trần Vũ cứ thoải mái “làm việ

Trần Vũ cười khổ, Mục Ngạn Hồng là em gái nhà bên, anh không hề có ý nghĩ sai trái gì.

"Anh Tiểu Vũ, cảm ơn anh, đã nhiều năm chúng ta không gặp nhau rồi." Hai người vừa rời đi, Mục Ngạn Hồng nắm lấy tay Trần Vũ hỏi.

"Đúng vậy, cũng đã mấy năm rồi, bố mẹ em còn khỏe không?" Trần Vũ mỉm cười nói.

"Họ cũng khỏe, anh Tiểu Vũ, anh có thời gian thì về thăm bố anh đi, kỳ nghỉ lễ năm nào em cũng đến thăm chú ấy, mấy năm nay cuộc sống chú Trần không hề dễ dàng." Mục Ngạn Hồng nói.

“Có thời gian anh sẽ đi thăm ông ấy.” Vẻ mặt Trần Vũ phức tạp, thân hình khắc khổ của bố lại xuất hiện trước mắt anh.

"Anh Tiểu Vũ, anh đi làm việc đi! Tổng giám đốc Hạ có việc tìm anh, em cho anh số điện thoại, chúng ta liên lạc sau." Không nói chuyện quá lâu, Mục Ngạn Hồng đã nói.

"Được rồi, em đi thay quần áo đi, nếu lại có người ức hiếp em, cứ trực tiếp gọi cho anh hoặc là liên hệ với Hạ Thiên." Trần Vũ giải thích.

"Em biết rồi, anh mau đi đi." Mục Ngạn Hồng cười ngọt ngào nói.

"Sao về nhanh vậy, cô gái này khá đó Trần Vũ, anh không có ý gì sao?" Nhìn thấy Trần Vũ đi ra, vẻ mặt Hạ Thiên trở nên hư hỏng.

“Đừng nói bậy, tôi đã kết hôn, còn đây là em gái nhà bên.” Trần Vũ nói: “Tìm tôi làm gì?”

"Anh Cường, nói đi, tôi thật sự không biết phải nói gì." Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hạ Thiên buồn bã lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment