Cặp Song Sinh Siêu Nghịch!

Chương 30

Buổi tiệc kết thúc , Tuấn Kiệt chở Ánh Nhật về ngôi biệt thự ngoài ngoại ô do ông bà Stani chuẩn bị . Xe vừa lại ở sân , Tuấn Kiệt nhanh chóng xuống xe đi nhanh vào nhà . Ánh Nhật nhìn anh , tim cô đau thắt lại bước lặng lẽ theo sau . - Cô ở phòng khác ! - Tuấn Kiệt nói lạnh lùng

- Vâng .. ! - Ánh Nhật nói nhẹ

- Sáng mai xuống phòng khách nói chuyện với tôi !

Tuấn Kiệt nói xong đi vào phòng , Ánh Nhật im lặng đi vào căn phòng khác . Căn phòng tân hôn hoàn toàn bỏ trống ..

--- Sáng ngày hôm sau ----

Ánh Nhật theo thói quen dậy sớm , chạy qua phòng Tuấn Kiệt định gõ cửa thì cánh cửa mở ra :

- Đại thiếu gia..!

- Lần sau tôi không muốn thấy cô ở đây !

Nói xong , cậu lạnh lùng bỏ đi xuống phòng khách. Ánh Nhật đi phía sau :

- Công chúa , phò mã .. Buổi sáng tốt lành !

- Mọi người cũng vậy !

Ánh Nhật mỉm cười , quản gia lúc này kéo ghế giúp cô ngồi .

- Mọi người ra ngoài , tôi có việc riêng !

Tuấn Kiệt ra lệnh , lập tức mọi người hầu bỏ đi ra ngoài . Lúc này , anh nhìn cô rồi nói :

- Tôi muốn chúng ta giấu kín chuyện này , không cho ai biết cả ! Tôi không muốn người ta chú ý !

- Vâng !

- Hôn nhân sẽ kéo dài 6 tháng , sau 6 tháng cô có tự do !

- Vâng !

- Vậy được , cô kí tên đi , bất cứ điều gì cô muốn cũng có thể ghi vào !

Ánh Nhật im lặng , kí tên vào tờ giấy .

- Em chỉ muốn cậu đừng lạnh lùng với em nữa ! Em buồn lắm !

- Một cô gái buông thả như cô chỉ khiến tôi căm ghét thôi !

Tuấn Kiệt giựt tờ giấy rồi bỏ đi để Ánh Nhật ở lại .

- Không được khóc , phải mạnh mẽ lên !

Quản gia quan sát được toàn bộ , bước vào an ủi lấy cô :

- Công chúa , cô không sao chứ ?

- Tôi không sao , mọi người cứ làm việc bình thường đi !

Ánh Nhật đi ra khỏi nhà bếp mà về phòng. Ngồi trên giường , nước mắt cô rơi ra .

- Em xin lỗi , thật ra em không cố ý !

Bên phòng , Tuấn Kiệt nhìn vào laptop hình ảnh từ phòng Ánh Nhật hiện rất rõ ràng khiến anh đau nhói .

--- Vài ngày sau , Ánh Nhật thức dậy rất sớm , vẫn là thói quen đó nhưng khi cô bước tới gần phòng Tuấn Kiệt thì lại khựng người quay bước đi nơi khác . Ông quản gia bước tới cúi người nói :

- Đại công chúa , cậu ấy đã ra ngoài rồi ! Mời cô xuống dùng bữa sáng !

- Vậy..vậy à !

Ánh Nhật mỉm cười nhẹ rồi cùng ông quản gia bước xuống bếp . Mọi thức ăn dọn lên được trang trí vô cùng đẹp mắt nhưng sao không khí này ... cô đơn quá . Một..hai..và nhiều giọt nước mắt rơi xuống .. mọi người im lặng cúi đầu .

- Tôi không muốn ăn ! Hãy chuẩn bị xe đi , tôi muốn đi tới một số nơi !

- Vâng , thưa công chúa !

Ông quản gia cúi đầu đi chuẩn bị theo lời cô . Ánh Nhật lên phòng lấy túi xách , cô muốn đi dạo để cho thoải mái .

Lúc này , Ánh Nguyệt bước đi thiên ngang vào công ty S&A , phía sau là cô trợ lí Lina . Mọi người trong công ti phải cúi chào cô :

- Giám đốc , ta đi vào công ti này làm chi , họ phải tự mình đến chứ ? - Lina tò mò

- Lina , cô không biết thôi ! Anh ấy không thề nhu nhược tới mức vậy đâu , chúng ta cần cho họ một cơ hội chứ ! - Ánh Nguyệt mỉm cười bước vào thang máy

Lina nhìn cô tò mò nhưng vẫn im lặng . Thang máy dừng lại ở tầng 18 - tầng của phó giám đốc công ti S&A , Hoàng Tuấn Tú . Cánh cửa mở ra , Tuấn Tú nhìn cô ngạc nhiên vô cùng .

- Phó giám đốc , tôi có thể ngồi chứ ? - Ánh Nguyệt nhìn

- Vâng .. mời ! - Tuấn Tú bước ra khỏi ghế

Ánh Nguyệt ngồi xuống sô pha , cảnh vật vẫn không thay đổi . Tuấn Tú bước tới trên tay lại một ly sữa tươi , đặt trước mặt cô .

- Ý anh là gì ? - Ánh Nguyệt nhìn

- Chả phải em không uống được trà sao ? Uống sữa đi !

- Từ khi tôi biết mình bị lừa dối , bản thân tôi không còn là ngày xưa nữa , anh không có quyền ngăn cấm tôi !

Ánh Nguyệt nói lạnh lùng khiến cho Tuấn Tú đau lòng .

- Được rồi , chúng ta không nói việc tư nữa , tôi đến đây để cùng anh bàn việc cùng nhau hợp tác !

Gương mặt cùng ánh mắt của Ánh Nguyệt khác hẳn , Tuấn Tú lúc này nhìn cô mỉm cười . Nếu cô đã có ý như vậy thì cậu cũng phải nghiêm túc chứ . Từng cử chỉ và thái độ thay đổi của Tuấn Tú đều lọt vào tầm mắt cô . Cả hai người đều gác việc tư ra , tập trung vào bản hợp đồng cho đến 2 tiếng sau mới kết thúc .

- Rất vui khi hợp tác cùng nhau ! - Ánh Nguyệt đưa tay ra

- Tôi cũng vậy !

Tuấn Tú nắm lấy tay cô không buông , ánh mắt anh đã thay đổi .

- Hoàng phó tổng , anh có thể buông không ?

- Nếu anh buông ra là em sẽ đi mất đúng không ? Anh không muốn đâu !

Ánh Nguyệt nhìn anh dao động , bàn tay giơ lên gần mặt anh thì .. cánh cửa mở ra , Ngọc Huyền chạy vào ôm lấy anh . Cánh tay cô lập tức đưa xuống , ánh mắt tức giận nhìn anh rút mạnh tay về .

- Thứ lỗi , tôi xin phép ! Lina , ta về !

- Ánh Nguyệt !

Tuấn Tú gọi cô nhưng thân ảnh cô đã biến mất , Ngọc Huyền khẽ cười nham hiểm . Ánh Nguyệt bước nhanh xuống tầng trệt thì đụng trúng phải :

- Xin lỗi !

- Là cô à ! - Tuấn Kiệt nhìn

- Đại..à không Hoàng tổng ..hay tôi nên gọi là anh rể nhỉ ? Lina .. cô ra trước đi !

Lina cúi người chào cả hai rồi đi nhanh . Ánh Nguyệt khoanh tay trước ngực nhìn anh một cách ung dung :

- Nếu cô đã đến kí hợp đồng xong thì về đi ! - Tuấn Kiệt tiến bước

- Anh..chị ấy rất yêu anh .. nên đừng làm chị ấy tổn thương ! - Ánh Nguyệt cúi đầu

- Điều đó thì tôi tự biết , cô không cần nói !

- Nên nếu anh làm cho chị tôi khóc thì tôi thề tôi sẽ không để cho cả nhà anh yên đâu !

Ánh Nguyệt nói dõng dạc rồi bỏ đi , Tuấn Kiệt im lặng đi vào thang máy lên phòng làm việc . Ánh Nguyệt bước ra khỏi công ti thì :

- Ánh Nguyệt ! - một tiếng gọi vang lên

Ánh Nguyệt quay lại nhìn , là một chàng trai khôi ngô tuấn mĩ ... là Huy Khánh - Hà Huy Khánh .

- Huy Khánh .. là cậu sao ?

- Chúng ta có thể vào quán cà phê nào đó nói chuyện không ?

- Được chứ , Lina , tôi sẽ về sau ! Cô về công ti lo liệu đi !

Ánh Nguyệt ra lệnh cho Lina xong thì theo Huy Khánh lên xe tới quán cà phê BOSS -- Cả hai lên ngay phòng VIP mà tâm sự trò chuyện :

- Dạo này cậu ra sao ?

- Tớ vẫn ổn , mới đáp máy bay từ Thụy Sĩ về ! Tớ đã xem báo , cậu chính là nhị công chúa của Anh quốc ! Stani Ánh Nguyệt ! - Huy Khánh nói

- Nhờ trời nên gia đình tớ đoàn tụ thôi ! Tớ cũng đã có xem báo quốc tế , người trẻ tuổi đang làm chấn động thương trường - Hà Huy Khánh , phải không ?

- Người ta nói quá thôi !

- Nhưng mà sao cậu về đây ?

- Tớ...về đây là để ...chính thức muốn theo đuổi cậu !!
Bình Luận (0)
Comment