Ngày hôm đó, khi Tương Băng Cầm đang lái xe đi qua đại học Amherst thuộc hạt Queens, đột nhiên lại có vài tên da đen hình thể cường tráng băng qua đường, có vẻ như đang đuổi theo một người nào đó. Dưới tình huống cấp bách, Tương Băng Cầm vội vàng thắng xe, bánh xe tạo với mặt đường một âm thanh ma sát bén nhọn. Người đàn ông chạy ở vị trí đầu tiên vì không tránh kịp mà theo quán tính, văng mạnh lên kính chắn gió trên chiếc xe thể thao của Tương Băng Cầm, rồi lại rơi xuống đất, khiến cô nhất thời kinh ngạc đến mức nói không ra lời.
Cô đã chuẩn bị tinh thần đối phó với phiền toái lớn này, nhưng người đàn ông đó đã không những không truy cứu, mà còn ương ngạnh đứng lên tiếp tục chạy về phía trước. Tương Băng Cầm nhanh chóng bình tĩnh lại, chăm chú nhìn theo, mục tiêu của bọn chúng là một người thanh niên Châu Á...
Mái tóc đen như có sinh mệnh, thân hình mạnh mẽ, khí thế phóng khoáng, tay chân nhanh nhẹn, ở chính giữa đánh nhau cùng mấy tên da đen cường tráng. Hắn cuồng dã, nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn hẳn bọn chúng, khiến cho trái tim phụ nữ của Tương Băng Cầm đập thình thịch, cảm nhận được một vẻ hấp dẫn từ phái khác.
Nhưng sau đó lại phát sinh một chuyện khiến cô ngây người kinh ngạc. Bọn chúng cuối cùng vây lại đánh, một tên da đen rút dao găm ra, hung hăng đâm về phía người thanh niên kia. Sau vài lần tấn công, không kịp chống đỡ, cánh tay hắn bị đâm, chất lỏng đỏ tươi chói mắt cứ chốc lát lại chảy xuống. Hắn theo phản xạ, một cước đá ra, nghiêng mình chế trụ kẻ vừa đâm lén, đoạt lấy con dao găm kia dễ như trở bàn tay, thuận thế mượn lực đem lưỡi dao đâm mạnh vào bụng đối phương. Máu nhiễm đỏ mặt đường bê tông, một cảnh tượng khủng bố.
Tương Băng Cầm vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ trái lại trấn tĩnh hơn, cô hít sâu một hơi. Một ý tưởng điên cuồng nhanh chóng hình thành. Lúc đó, nếu cô do dự lo lắng dù chỉ một chút thôi, cũng rất có thể sẽ không vì đối phương là người da vàng mà bị thôi thúc mà giậm chân ga nhảy vào cuộc chiến.
Giữa lúc hỗn loạn, cô đẩy mạnh cửa xe ra, kêu lên với người thanh niên Châu Á bị thương kia: "Lên xe!"
Toàn thân chật vật, người thanh niên xa lạ đẫm máu vừa chiến đấu anh dũng đó cứ thế trèo lên xe mỹ nữ, đám người da đen sau lưng không ngừng đuổi theo kêu gào ầm ĩ. Tương Băng Cầm cũng là lần đầu tiên trong đời ra tay cứu giúp một kẻ không biết tốt xấu thế nào, không biết đang hành hung hay đang trừ hại cho dân mà bị đám ngoại quốc kia truy sát.
Hắn rất đẹp trai, tuổi còn trẻ, nhưng cũng rất nguy hiểm, rất hung hãn, giống như một con mãnh thú mới xổng chuồng, toàn thân tràn ngập vẻ lãnh khốc không chịu khuất phục, như có thể thỏa mãn dục vọng cùng cực của con người vậy.
Tương Băng Cầm rùng mình phủ định, dùng tiếng Anh hỏi dò người bị thương đang ngồi trên ghế phó lái kia: "Cậu là ai? Sao lại đắc tội với đám người đó?"
"Người Hong Kong à?" Hắn trái lại dùng tiếng Trung để hỏi cô.
"A... Phải, làm sao cậu biết?" Tương Băng Cầm sửng sốt vô cùng, đối phương lại chỉ trong phút chốc đã đoán ra gốc gác của cô.
"Chỉ có phụ nữ Hong Kong mới có thể nói tiếng Anh lưu loát như thế." Dưới tình huống nguy cấp như vậy, hắn vẫn có khả năng bình tĩnh phân tích.
"Cám ơn. Vết thương của cậu thế nào rồi?"
"Không sao, băng lại một chút là được rồi."
"Vừa rồi người đó... có thể chết hay không?"
"Tôi không biết."
Lúc đó, cô tinh tường nhận thấy khóe miệng của hắn nhếch lên một ý cười mơ hồ, giống như Lucifer, giống như một thiên thần sa ngã...
Vì quá căng thẳng mà thiếu chút nữa Tương Băng Cầm không hề để ý tới đèn tín hiệu giao thông, cú phanh gấp làm động tới vết thương của người thanh niên kia, hắn vì nhịn đau mà lộ ra hàm răng trắng tinh hoàn hảo, sau đó quay đầu sang nói với cô: "Nếu như hắn đã chết, như vậy người cô đang chở chính là một kẻ giết người, không sợ sao?"
"Sợ chứ, sao có thể không sợ! Sợ cậu lấy oán trả ơn, giết người diệt khẩu đó."
"Trong số những đồng hương mà tôi từng gặp, hiếm có người phụ nữ nào hài hước được như cô."
"Cậu khen tôi là vì tôi cứu cậu ư?"
"Không đâu, cô khử trùng băng bó cho tôi, mới thực sự tính là cứu tôi kìa." Hắn vẫn còn sức nói đùa.
"Tôi đưa cậu đến bệnh viện."
"Không cần, chẳng qua chỉ là vết thương nhẹ, tôi tự xử lý được."
"Thế... nếu không ngại thì tôi đưa cậu về nhà vậy."
"Tôi rất đau, nhưng cũng đừng tranh thủ lợi dụng tôi." Giọng điệu nghiêm túc.
Cô nhịn không được phì cười, cuối cùng cũng có thể trấn tĩnh lại: "Tôi đồng ý sẽ kìm nén thú tính không sàm sỡ cậu, cứ yên tâm."
Hắn cười nhạt, sắc mặt đã trắng bệch, có thể cảm giác được năng lượng trong cơ thể hắn đang dần dần bị trôi mất qua những cử động trên cánh tay trái.
"Cậu cố gắng chịu đựng một chút, sắp đến rồi." Cô tăng tốc.
Hai ngày sau, Tương Băng Cầm mới cảm thấy tuy lần này này là giúp đỡ người ngoài ý muốn, nhưng thật ra cô mới là người vớ được kho báu.
Thân thể người thanh niên này mang một vẻ đẹp đủ để khiến những kẻ háo sắc phải si mê, hắn tồn tại giống như một loại cám dỗ tự nhiên vậy, vừa thần bí lại vừa công kích. Mỗi đường cong trên cơ thể hắn đều vô cùng nhu hòa, nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng phát tán ra ngoài.
.............
Khi vừa tỉnh lại, nhìn quanh căn phòng ngủ lộng lẫy xa hoa cùng bả vai đã được băng bó một cách khéo léo, có thể dễ dàng nhận thấy đã được xử lý bởi người chuyên nghiệp, khiến người thanh niên cứng rắn mạnh mẽ ấy vô tình nở nụ cười vui như một đứa trẻ. Nhìn Tương Băng Cầm tự tay bưng bữa sáng bước vào, hắn bất chợt dịu dàng nói: "Muốn tôi báo đáp cô như thế nào đây?"
"Mang ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được."
"Không sao, cô cứ nói đi."
"Lấy thân báo đáp đi." Tương Băng Cầm nháy mắt mấy cái với hắn.
"Ngay cả tôi là ai cô còn không biết."
"Đến lúc muốn nói thì tự cậu sẽ nói, giờ tôi không cần biết."
Người đàn ông giả bộ chịu thua: "Được rồi được rồi, tôi cưới cô là được chứ gì."
Tương Băng Cầm chống nạnh: "Nhìn tôi giống như không ai thèm lấy sao?"
"Nhưng phụ nữ khá thích cơ thể của tôi."
Thẳng thắn đấy, cô càng thêm thích hắn.
"Tương Băng Cầm tôi cứu cậu, chỉ là hy vọng sau này cậu có thể cứu giúp thêm nhiều phụ nữ tịch mịch cô đơn thôi. Theo tôi về Hong Kong đi, giúp tôi kiếm tiền. Tôi có một công ty quan hệ xã giao không tồi, chuyên thu nhận và giúp đỡ mấy anh chàng đẹp trai sa cơ lỡ vận đó."
Hắn chỉ thoáng lộ ra thần sắc kinh ngạc, rồi lại bình thản ăn sáng. Khi Tương Băng Cầm bước ra khỏi phòng, cô nghe thấy hắn phun ra ba chữ: "Trương Thần Phong."
"Câu hỏi cuối cùng, cậu còn độc thân chứ?"
Hắn gật đầu: "Tôi cũng không tin vào cái gọi là tình yêu."
Tương Băng Cầm tự nhận mình là thể loại giỏi lợi dụng nhược điểm của người khác, cô biết rõ vào thời điểm nào thì người ta sẽ đòi hỏi điều gì. Sau lưng Trương Thần Phong nhất định phải có một bí mật nào đó không thể nói ra, vì vậy hắn mới không quan tâm đến việc mình đang ở trong hoàn cảnh như thế nào.
Mà cô - Tương Băng Cầm đối với người thanh niên chính mình mới mang về kia cũng không có ý muốn phỏng đoán gì thêm. Thân phận hắn dù có nhạy cảm, không phân biệt được thù hay hận, nhưng hộ chiếu đều đầy đủ cả, khả năng rèn luyện cũng không tầm thường, tất cả đều không nằm trong phạm vi lo lắng của cô.
Sau khi trải qua sự kiện của Hồng Chính Thân, cô đã hoàn toàn miễn dịch với các mối nguy hiểm. Cô đã khôi phục vẻ nhạy bén cùng sự phóng túng, bất cứ việc gì cũng có thể nắm trong tay, tùy thời mà thay đổi.
Sự thật chứng minh, Hong Kong đã vì Trương Thần Phong mà điên đảo.
.............................
Bảy giờ tối, tại một biệt thự thuộc Vịnh nước cạn Repulse, tiệc sinh nhật của thiên kim tiểu thư Trần Nhã Thanh, khách khứa đan xen lần lượt chúc rượu nhau.
Trương Thần Phong đúng giờ có mặt, sau khi đưa tặng lễ vật cùng hoa tươi liền xin phép về trước. Tác phong của hắn luôn luôn săn sóc hào phóng, khiến cho khách hàng không bao giờ cảm thấy phí phạm tiền bạc, ngoài mặt tỏ ra tình nghĩa sâu nặng, biết nặng nhẹ, lại luôn hồi đáp lại đầy đủ các món quà (dù sau đó sẽ thanh toán bằng thẻ tín dụng của khách hàng), so với những bạn trai khác cũng thực sự xứng đáng coi là tri kỷ hiếm có.
Quang Vũ nghiên cứu rất sâu về các chương trình học lễ nghi giao tiếp, vì vậy thường có rất nhiều khách hàng có địa vị xã hội cao sử dụng tên giả, sẵn sàng trả tiền để được học một số kỹ xảo giao tiếp hoặc sách lược quản lý tiền bạc. Chỉ có những người chuyên nghiệp có uy tín, ví dụ như Trương Thần Phong, mới có thể được xếp vào danh sách bạn bè thân cận mà thôi.
Thậm chí có nhiều người còn thản nhiên công khai mời hắn cùng đến dự những buổi gặp gỡ thương lượng tư nhân, bởi hắn thoạt nhìn còn am hiểu hình thức xã giao hơn các công tử của xã hội thương lưu, chỉ cần đi lướt qua một chút, lập tức có thể trở thành tiêu điểm của các cuộc trò chuyện xã giao. Theo quan điểm của các mỹ nữ nổi tiếng và các quý bà giàu có về mẫu đàn ông hoàn mỹ, Trương Thần Phong rất được ưa chuộng.
Thấy Trương Thần Phong rời tiệc, một vị mỹ nhân trẻ tuổi lễ phục lộng lẫy đuổi theo: "A Phong, anh đợi một chút."
Cô gái ấy chính là nhân vật chính của buổi tiệc – Trần Nhã Thanh. Vị đại tiểu thư này, lúc đầu vốn chỉ là muốn đến Quang Vũ tìm một vài người bạn để cùng luyện tập tennis mà thôi. Cô tiếp nhận công ty trang sức của gia đình khi còn quá trẻ, áp lực quá lớn, nên thường xuyên cần Trương Thần Phong tư vấn tâm lý, nhận được không ít động lực tinh thần từ hắn, cũng không ngờ rằng mình lại đồng thời rơi vào cái bẫy ngọt ngào của Trương Thần Phong.
Trương Thần Phong nghe thấy tiếng gọi phía sau, dừng bước lại tại chỗ, quay lại nở nụ cười chuyên nghiệp: "Nhã Thanh, hôm nay em thật đẹp."
"Sao anh không ở lại tham dự buổi khiêu vũ?" Cô đã uống chút rượu vang, khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt ươn ướt, hết sức kiều diễm rung động lòng người.
Trương Thần Phong dùng ngữ khí quyến rũ trước sau như một, nhưng hàm ý lại mười phần trấn an: "Chúng ta đã hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của nhau, giờ anh nhất định phải đi rồi, miễn cho người nhà em xấu hổ."
"A Phong... anh rời khỏi Quang Vũ đi, đừng trở về đó nữa! Đến ở bên em có được không? Em sẽ giới thiệu anh với gia đình. Nguyện ước ngày sinh nhật của em chính là anh! A Phong, làm ơn đồng ý với em đi, đồng ý với em được không? Được không?" Trần Nhã Thanh bắt đầu phát huy bản chất tiểu thư.
"Đừng tùy hứng nữa, vào trong thưởng thức khiêu vũ đi, đêm nay là của em mà." Trương Thần Phong cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tai Trần Nhã Thanh, "Bảo trọng."
"A Phong –"
"Tiểu Thanh, sao em lại ở đây?" Một người thanh niên đeo kính từ phòng tiệc chạy ra, liếc mắt trông thấy người đàn ông tuấn mỹ đang chào tạm biệt em họ mình, hơi sửng sốt trong thoáng chốc, rồi chủ động tiến tới, "Vị này là?"
"Trương Thần Phong." Hắn đưa tay dùng lực nắm chặt lấy tay đối phương, "Thật không phải, có vài việc nên tôi muốn đi trước. Nhã Thanh hình như đã uống khá nhiều, phiền anh chăm sóc cô ấy." Nói rồi xoay mình tiêu sái rời đi, khóe miệng để lộ một tia trào phúng ít ai có thể nhận ra.
"Thì ra anh ta chính là Trương Thần Phong." Người thanh niên đỡ lấy tiểu công chúa vẻ mặt tổn thương bên cạnh: "Tiểu Thanh, ngoại trừ chuyện công việc, dượng không thích em quá thân cận với anh ta. Suy cho cùng thế giới của anh ta cũng quá rắc rối phức tạp, chúng ta đều không muốn thấy em gặp chuyện không hay."
"Việc của tôi không cần anh lắm lời!" Trần Nhã Thanh lấy lại tinh thần, đẩy người anh họ ra, quay lại phòng tiệc.
Trương Thần Phong ngồi lại trong xe, cởi bỏ vài cúc áo, mở radio phát thanh. Một thanh âm tịch mịch lặng lẽ quanh quẩn rung động trong xe, rất phù hợp với tâm tình hắn lúc này.
Hắn sớm đã quá quen với loại tình cảm quấn quít si mê nhìn có vẻ chân thật này, chưa bao giờ giao ra chân tâm của mình cho đối phương, đơn giản chỉ lo cho mình, làm một hiệp khách độc hành.
Nhìn thấu người khác là một chuyện, tiếp nhận người ta là một chuyện khác. Trương Thần Phong đã từng nói dối vô số lần, nhưng câu nói với Tương Băng Cầm kia là thật – Hắn không tin vào tình yêu.
..............
Năm ngày sau, chín giờ tối đêm Giáng Sinh, khách sạn Intercontinental.
Hồng Chính Thân bị mấy giám đốc người nước ngoài yêu cầu đi theo, bị ép buộc phải ở lại đến hết đại tiệc Giáng Sinh mới có thể thoát thân. Lúc này khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, có đôi có cặp, người đi một mình ngược lại hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh.
Nhận được cú điện thoại hỏi thăm sức khỏe của cô em gái Hồng Giai Nhạc, vẻ mặt Hồng Chính Thân mới thả lỏng hơn một chút. Thật ra, đã ba năm không cùng với người thân hay tình nhân đón đêm Giáng Sinh, thứ thói quen ấy đã tự động bỏ dở khi chia tay với Tương Băng Cầm rồi.
Đêm nay, Hồng Chính Thân quyết định đi dạo một mình, coi như nể tình tham dự vào cuộc trình diễn tưng bừng náo nhiệt này của thành phố vậy.
Đi tới giữa đường, anh vô thức lục tìm thuốc lá trong túi áo khoác, nhưng rồi lại nhớ ra là đã bỏ thuốc lá được hai tuần rồi. Trong lòng bàn tay lại có một mẩu bảnh ngọt, có lẽ là quà tặng do cô gái hóa trang thành tuần lộc trên đường Nathan vừa rồi bỏ vào túi áo hắn.
Hồng Chính Thân không thích đồ ngọt, có lẽ vì vậy mà đột nhiên nhớ tới người đàn ông gặp hồi cuối tuần vừa rồi, người nọ đã ăn rất nhiều bánh mousse trước mặt anh. Không hiểu vì sao, mấy ngày gần đây, có lúc bóng dáng của người đó mạnh mẽ xông vào đầu anh. Cũng có thể là do người nọ quá khác biệt, khiến anh ấn tượng sâu sắc.
Đêm hôm trước, anh lại còn mơ một giấc mộng đẹp đến hoang đường, đã lâu lắm rồi không còn nổi lên loại dục niệm như thế. Khi tỉnh lại, nhớ lại một vài chi tiết, thậm chí anh vẫn không khỏi mặt đỏ tai hồng. Nhưng điểm chết người là nhân vật trong giấc mộng kia, chính là vị át chủ bài của Quang Vũ mà anh mới gặp có một lần đó.
Từ khi còn rất trẻ, Hồng Chính Thân đã phát hiện ra khuynh hướng song tính của mình. Khi đó, vì đang học lấy bằng thạc sĩ ở Canada, trời cao hoàng đế xa, nên trước đã từng lớn mật quan hệ với vài tình nhân cùng giới.
Sau khi đã thỏa mãn nhu cầu cá nhân, Hồng Chính Thân lại phát hiện ra rằng, làm với đàn ông cũng chẳng thoải mái hơn so với phụ nữ là mấy. Nửa năm sau, khi anh quay về Hong Kong, liền quyết định vứt bỏ hoàn toàn một mặt trong khuynh hướng của mình đi, tìm một cô gái lý tưởng để kết hôn, cũng không ngờ lại bị một gã từng si mê anh vạch trần mặt nạ. Hậu quả trực tiếp chính là chia tay vị hôn thê, rơi vào thứ cục diện khó xử chiến tranh lạnh quyết liệt cùng người trong nhà.
Nhớ tới chuyện cũ khiến anh không khỏi thổn thức. Hồng Chính Thân từng tự nhủ với bản thân, nếu không có việc gì thì cấm không bao giờ được đụng vào đàn ông nữa.
Anh hiểu rõ quá khứ chính là kết quả cho sự phóng túng của mình, chứ hoàn toàn không phải là sự thật. Nếu không có giấc mộng đó, có lẽ anh đã tưởng rằng mình hoàn toàn không còn hứng thú với đàn ông.
Tương Băng Cầm nói không sai, Trương Thần Phong kia quả thật bẩm sinh đã có thể khống chế người khác, có thể kích thích phần ảo giác bản năng nhất, nằm sâu trong nội tâm con người, trần trụi mà khơi gợi lên loại dục vọng xấu xa tiềm ẩn mà người ta thường không bao giờ dám đụng đến.
Một mạch đi tới bến tàu Thiên Tinh gần địa chỉ cũ, anh nghĩ thầm, đi hóng chút gió biển cũng tốt. Ai ngờ người tính không bằng trời tính. Cùng lúc, ở bãi đỗ xe thuộc bến tàu đó, Hồng Chính Thân lại có thể liếc mắt một cái đã trông thấy người đàn ông không thể nghĩ đến sẽ xuất hiện cùng lúc với mình kia.
Trương Thần Phong đang ung dung sóng vai rảo bước cùng với một vị phu nhân nào đó.
Tuy tự nhận đã từng quen biết với vô số loại người, Hồng Chính Thân vẫn không cách nào tìm ra bất cứ một mối liên hệ nào giữa người người thanh niên mặc áo len xám và quần jean trước kia với hắn, một kẻ làm việc lão luyện.
Vậy mà Hồng Chính Thân lại phát hiện ra rằng trong một khoảng khắc, chính anh lại có cảm giác chột dạ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trạng thái tràn trề mị lực của đối phương khi hắn đang làm việc. Bộ dạng của Trương Thần Phong lúc này, so với tác phong cùng khí chất của ngày phòng vấn khi ấy, thật sự là khác xa nhau. Muốn sắm vai kẻ nào liền giống hệt kẻ ấy, xem ra đúng là cao thủ sát gái.
Trương Thần Phong vốn đã có một thứ khí chất cao quý nhẹ nhàng không thể nói thành lời, khắp mình toát lên vẻ nhàn hạ phóng túng, còn có vẻ ung dung mà hiếm người đàn ông nào có được. Ánh mắt lại vô cùng linh hoạt sáng suốt, khuôn mặt khiến phụ nữ khó mà cưỡng lại, quả thật là một ngoại hình dễ khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Trương Thần Phong khi cười rộ lên vừa đặc biệt kiên định, vững vàng, lại vừa có một khí chất tà mị thấu suốt. Hắn tế nhị từng trải như một thanh niên con nhà gia giáo tài giỏi anh tuấn, thi thoảng lại đơn thuần như thể chưa hề nhiễm bụi đời. Nhưng kỳ thực, hắn đen tối đến mức mặt nạ cũng không che giấu hết được, Hồng Chính Thân hiểu rất rõ điều đó.
Hồng Chính Thân không cách nào lý giải nổi hành động kế tiếp của chính mình. Anh dừng lại, không tự chủ được mà dựa vào tay vịn bên đường, tiếp tục nhìn hắn tiến vào bãi đỗ xe.
Bài báo lần trước xem như có chút tiếng vang, cũng muốn cảm ơn hắn đã hợp tác. Sau đó nhớ lại, các câu hỏi đặt ra sáng hôm đó đều có chút bén nhọn gay gắt, nói không chừng đã đắc tội với Trương Thần Phong mất rồi.
Qua mười phút, Hồng Chính Thân mất hứng, xoay người quay lại khách sạn Intercontinental. Hai phút sau, anh cảm thấy sau lưng có tiếng động cơ. Hồng Chính Thân theo bản năng quay đầu lại, nhận ra chiếc xe Lamborghini sang trọng màu trắng kia.
Không hề cảm thấy may mắn vì không hẹn mà gặp, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là: Không ngờ bọn họ lại tách ra... Giáng Sinh chỉ ước được gặp mặt nhau thôi sao, bao nhiêu tuổi rồi vậy. Ra khỏi nhà rồi còn sợ bị người khác bắt gặp, đúng là cẩn thận. Ắn tối rồi nhưng lại chẳng có tiết mục sau đó, thật là kỳ quái.
Sau khi đã xác định mình không hề nhận nhầm người, ánh nhìn nóng bỏng cứ thẳng hướng Hồng Chính Thân mà áp sát. Trương Thần Phong trái lại có chút hứng thú đối với người đàn ông tuấn mỹ này. Suy cho cùng ngày này mà không đi hẹn hò, lại lẻ loi một mình trên con đường lớn, không thể không khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
"Hi. Hồng tiên sinh, thật đúng lúc quá." Trương Thần Phong hạ kính xe xuống.
Hồng Chính Thân cảm thấy mình thật sự không tìm được lời nào thích hợp để đáp lại, bọn họ thậm chí còn không phải là bạn bè, vậy nên chỉ nhẹ gật đầu với hắn.
Có lẽ cũng không thể ngờ lại phải nhận lại cách đối đãi này, cuộc đối thoại chẳng thể tiếp tục được nữa. Đến bây giờ Trương Thần Phong mới biết được rằng mình cũng có thể bị người ta ghét, hậm hực vuốt vuốt sống mũi: "Có muốn tôi tiễn anh một đoạn không?"
"Không, được rồi, cảm ơn."
"Vậy... Chúc ngủ ngon." Trương Thần Phong bị một phen xấu hổ, không thể làm gì khác ngoài tự động rút lui.
Cầm tay lái, đang định khởi động xe, sau lưng lại có người không nặng không nhẹ mà kêu một tiếng: "Nếu có thời gian... vậy thì đi uống một ly đi."
Chiếc xe thể thao cũng khựng lại, Trương Thần Phong cứ tưởng mình nghe lầm, nghiêng đầu ra cửa sổ xe xác nhận. Mấy chuyện xã giao với người khác này chính là sở trường của hắn, nhưng quá nửa đều là nhờ trợ lý thay mặt từ chối. Thành thật mà nói, đã lâu lắm rồi chưa có đàn ông mời đi uống rượu, cứ như thực sự coi hắn là một quý ông vậy.
Trương Thần Phong nhìn qua đồng hồ: "Vẫn chưa quá muộn, vậy... địa điểm tùy anh chọn. Lên xe đi."
Nhìn Hồng Chính Thân đứng bất động tại chỗ, Trương Thần Phong cũng có tính nhẫn nại, lẳng lặng chờ, mãi cho đến khi đối phương không nhanh không chậm mở cửa xe phía bên phó lái mà ngồi vào. Trong xe lập tức lan tỏa một luồng khí lạnh, nhiệt độ khô nóng nhanh chóng dịu đi một chút. Trương Thần Phong nhẹ nhếch khóe môi, Giáng Sinh như vậy cũng thú vị đấy chứ.
Vào ngày lễ lãng mạn hút khách này, quán bar chật ních người. Nếu không nhờ bản lĩnh cao cường của Hồng Chính Thân, sợ rằng ngay cả một chỗ ngồi cũng không thể có. Hành lang quán bar White Wings mới mở tại Lan Quế Phường có cả hàng ngàn khách đang di chuyển, tâm tình các vị khách quý đều đang rất high. Vũ đài cao bọc quanh quầy bar đầy những màn biểu diễn ngẫu hứng nóng bỏng phiến tình, thanh niên nam nữ quấn vào nhau, không hề tiết chế mà thỏa sức phát huy sự nóng bỏng.
Trương Thần Phong không biết đối phương đã sử dụng loại đặc quyền nào mà có thể kiếm được hai chỗ ngồi ngay sát quầy bar, tầm nhìn vô cũng tốt.
Bartender đem một ly cocktail cho Hồng Chính Thân, rồi cao giọng hỏi Trương Thần Phong: "Anh đẹp trai, lần đầu đến White Wings hả?"
Nhìn xung quanh vài lần, rất vừa ý, Trương Thần Phong gật đầu.
"Anh Thân, từ lúc khai trương đến giờ, mãi mới thấy anh đến một lần!" Nói xong, cậu bartender lại quay sang nói với Trương Thần Phong: "Anh đẹp trai, muốn uống gì nào? Ha, trước tiên hãy uống thử ly này đã, đây là chiêu bài đặc biệt của chúng tôi đấy, đảm bảo anh sẽ thích."
Trương Thần Phong nhìn đối phương thành thạo đùa giỡn với dụng cụ pha rượu, cho đến khi chiếc ly chứa một chất lỏng màu đỏ trong suốt được đặt xuống trước mặt hắn, hắn mới lắc đầu: "Tôi không thường uống cocktail."
Hồng Chính Thân ở một bên giật dây: "Đây là Long Island Iced Tea, sở trường của A Huy đấy. Cứ thử xem."
Thật tình khó từ chối, Trương Thần Phong gắng gượng nuốt xuống. Không hề mãnh liệt như tưởng tượng, chỉ có từng trận kích thích mát lạnh dễ chịu thẳng từ khoang miệng lên tới da đầu. Cảm giác vô cùng đã ghiền. Nói thẳng ra, coi như cũng khá tốt.
Bartender A Huy vẫn tiếp tục niềm nở tiếp đãi: "Anh Thân, lâu lắm rồi không thấy chị Diệu rồi đó, sao không thấy hai người đi cùng nhau? Ngày như hôm nay sao có thể không kéo chị ấy theo chứ!"
Trương Thần Phong nhìn về phía Hồng Chính Thân: "Bạn gái?"
Nhưng đối phương chỉ cúi đầu uống rượu, không hề đáp lời. Trương Thần Phong nhẹ hỏi: "Khi nãy tại sao lại mời tôi uống rượu?"
Trái tim Hồng Chính Thân mạnh mẽ co rút trong thoáng chốc, đã nhiều năm rồi không có loại cảm giác hồi hộp này, có chút hoảng hốt khó hiểu không thể xử trí được: "Muốn cảm ơn cậu... vì bài phỏng vấn đó."
"Không đáng nhắc đến."
"Không đắc tội cậu chứ?"
"Thái độ của anh hôm đó cũng không hẳn là xấu." Nói ra đến chính hắn cũng cảm thấy dối trá, "Thật ra, cũng không tệ lắm."
Hồng Chính Thân nghe những lời này của hắn liền cười lạnh, nhìn hắn một lát rồi nói: "Cậu thật có ý tứ."
"Tôi ư? Tôi thì có ý gì chứ."
Khóe môi mỏng của Trương Thần Phong lộ ra một độ cong hoàn mỹ, được thấm ướt bởi sắc bóng của ly rượu đỏ. Hồng Chính Thân cảm thấy ánh sáng kia có chút lóa mắt. Thế nhưng ánh mắt Trương Thần Phong lại bị một mỹ nhân nóng bỏng trên vũ đài kéo đi, giống như tất thảy đàn ông trên đời, đều si mê cái đẹp và muốn thưởng thức nó.
Vì không thể nhìn thấu tâm tình đối phương, Hồng Chính Thân vẫn luôn thắc mắc một điều. Một người xuất sắc như Trương Thần Phong, nếu không bị quản chế bởi đặc tính nghề nghiệp, quan hệ với rất nhiều phụ nữ mà hắn không thích, có thể ảnh hưởng tới chọn lựa cá nhân của hắn hay không? Bình thường, hắn vẫn có thể hăng hái tràn trề mà cùng phụ nữ nói chuyện yêu đương ư? Còn có thể tinh chuẩn mà phân rõ loại cảm tình nào là thật, loại cảm tình nào là giả ư?
Nhưng hiện tại Hồng Chính Thân chẳng có quyền hạn gì để đặt ra bất cứ câu hỏi vô lý nào, hơn nữa mấy vấn đề này cũng chẳng phải chuyện của anh, thế nên anh quyết định không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nữa.
Đúng lúc đó, mấy người khách ngồi cạnh lại nổi lên tranh cãi gì đó. Trong lúc đùn đẩy tranh cãi ồn ào, không để ý đã hất rượu lên làm ướt cánh tay phải của Hồng Chính Thân.
"Này, có nhầm không đấy!" Trương Thần Phong đứng lên bênh vực kẻ yếu, lại bị Hồng Chính Thân một tay giữ lại.
"Không việc gì đâu, tôi vào toilet một chút là được."
Hồng Chính Thân vừa đi khuất, sự việc lại phát sinh thêm biến cố. Vị khách bên cạnh vẫn tiếp tục giả vờ say rượu quấy rầy các khách hàng bên cạnh, Trương Thần Phong chẳng qua là vì bất mãn nên mới liếc hắn hơi nhiều lần, liền lọt vào lời lẽ gay gắt khiêu khích của đối phương, thậm chí hắn còn không biết tự lượng lượng sức mà lao tới muốn đánh nhau.
Trương Thần Phong duỗi tay ra ngăn cản, thuận thế xoay nhẹ cổ tay, thắt lưng đối phương gần như mất thăng bằng, xiêu vẹo văng ra hơn một mét. Đợi hắn nghiêng nghiêng ngả ngả đứng lên văng ra mấy câu chửi bậy, xắn tay áo lên định bụng đánh nhau với Trương Thần Phong, đột nhiên lại có hai nhân viên an ninh cao to lực lưỡng, không nói hai lời, mỗi người một bên trực tiếp đem thẳng tên say rượu điên khùng kia ra ngoài, lập tức biến mất giữa biển người.
Chuyện vẫn chưa xong, ba phút sau, hai gã đàn ông vạm vỡ kia quay lại quầy bar, hào phóng mời Trương Thần Phong: "Nể mặt người anh em, ông chủ của chúng tôi xin được mời anh một ly."
"Không cần khách sáo, tôi không thích uống rượu." Nói rồi xoay người tiếp tục xem biểu diễn.
Đối với loại thái độ không thèm quan tâm này, bọn họ cũng có phần kinh ngạc, hai người suy tư một lúc rồi bỏ đi. Vài phút sau, lại theo lệnh quay lại chuyển lời nhắn, một người trong số đó còn cầm một bình rượu, lớn tiếng nói với mọi người trong quán: "Các vị! Ông chủ của chúng tôi nói, nếu như người anh em này chịu uống hết chai Martell trên tay tôi, mỗi bàn sẽ được tặng một chai bia."
Quán bar nổi lên tiêng hô hào tứ phía.
Trương Thần Phong bất đắc dĩ bĩu môi, không biết đã chọc tới cái tên đại ca giang hồ mờ ám này ở chỗ nào chứ.
Miệng hắn dẩu lên, ngữ khí trêu chọc: "Có thật không? Chỉ một? Không bằng miễn phí tiền rượu cho tất cả các quý cô ở đây đi."
Bảo tiêu do dự một chút, liếc về phía sau. Như đã có được lệnh mới, lập tức quay lại nói: "Đại ca nói có thể."
Trương Thần Phong thấy bọn hắn là người của quán bar, ông chủ lại ra tay hào phóng, vào ngày lễ như thế này, có muốn cũng không nên hủy đi hứng trí của mọi người.
Nhìn vẻ mặt trông đợi của đám người vây quanh xem náo nhiệt, hắn đành phải hy sinh bản thân vậy. Trương Thần Phong bỗng chốc cười khổ, nhận lấy bình rượu ngửa đầu lên uống. Xung quanh lập tức vang lên tiếng huýt sáo hò hét như sấm.
Toilet trong quán bar lúc nào cũng đông nghịt khách, Hồng Chính Thân chờ có chút sốt ruột, chỉ có thể mang một thân toàn mùi rượu một lần nữa vòng lại đường cũ. Ai ngờ, xa xa đã thấy một đám người vây quanh Trương Thần Phong bên quầy rượu.
Hồng Chính Thân chưa từng trắng trợn mà nhìn chăm chú một ai như thế. Anh yên lặng quan sát, mãi cho đến khi chai rượu kia chỉ còn lại hai phần, mới lẳng lặng đẩy đám người ra hai bên mà tiến về phía trước, bắt lấy cánh tay Trương Thần Phong: "Đủ rồi, cậu say rồi đấy."
Trương Thần Phong cả kinh, có chút đăm chiêu nhìn hắn một cái, nhưng không tiếp tục uống nữa.
Một gã bảo tiêu đang định nổi giận, Hồng Chính Thân đã giải thích với hắn: "Người bạn này của tôi tửu lượng không tốt lắm, sao phải ép buộc như vậy."
"Hai người đi cùng nhau?"
"Nếu không thì phần còn lại tôi sẽ thay cậu ấy uống vậy."
"Việc đó phải hỏi ông chủ của chúng tôi trước đã."
Một tên trong số đó chỉ về phía gian đặc biệt nửa kín nửa mở đằng sau, Hồng Chính Thân không chút do dự tiến đến.
Trương Thần Phong đứng tại chỗ không nói câu nào, bình tĩnh nhìn bọn họ thương lượng, khóe môi thích thú nhếch lên một ý cười. Nhìn một người đàn ông thay mình ra mặt, thật đúng là thú vị. Tuy rằng bình rượu kia quả thật rất mạnh, nếu thực sự uống hết, chưa biết chừng sẽ lăn ra ở đó luôn. Chất cồn, chỉ sợ chính là nhược điểm duy nhất của Trương Thần Phong.
Hồng Chính Thân một bước tiến vào gian đặc biệt, ngồi chính giữa đối mặt với một gã đàn ông thô kệch, không hề gỡ xuống nét mặt nghiêm túc: "Tôi đã đoán ngay là cậu, nếu không thì chẳng có thằng nào lại hào phóng đến thế cả."
"A!!" Người đàn ông kia nhìn thấy Hồng Chính Thân, tròng mắt lồi cả ra.
"Người kia là bạn của tôi, nể mặt một chút, đừng trêu đùa cậu ta."
"Đáng lẽ nên nói sớm chứ, anh Thân. Thất lễ rồi! Mà anh đến sao không nói trước với em một tiếng, để em còn thu xếp bố trí cho anh một gian đặc biệt chứ!"
Nhiếp Phong cười ha hả, đuổi đàn em hai bên ra ngoài, nhanh nhẹn mời Hồng Chính Thân ngồi xuống, niềm nở rót rượu, lại nhẹ nhàng kề sát bên tai Hồng Chính Thân mà hỏi: "Đó là ai thế? Bản lĩnh thật không tầm thường, thân thể kia rất giống như đã từng được huấn luyện vậy. Em chỉ là muốn kêu Gấu Xám và Đại Minh ra trêu cậu ta một chút, ai biết lại là người của anh chứ."
"Cái gì mà "người của anh" hả, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cậu đừng tưởng ai cũng muốn làm đàn em của cậu, cậu ta chính là tâm phúc của Tương Băng Cầm đó. Cậu không phải là muốn đoạt người đấy chứ?" Hồng Chính Thân âm thầm cảm thấy may mắn đã gặp được Nhiếp Phong, mới có thể trên cơ mà khước từ như vậy, "Khuyên cậu tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện đó."
"Ai da, thì ra là người của chị Cầm! Khó trách lại bắt mắt đến thế!" Nhiếp Phong cười hì hì, vẻ mặt tươi cười ngồi xuống, duỗi đôi chân dài ra, "Ai, nếu không có việc gì thì mau chóng đưa cậu ta rời khỏi đây đi, anh nghĩ em cho cậu ta uống rượu bình thường sao?"
Hồng Chính Thân vuốt vuốt trán, bất đắc dĩ nói: "Cậu lại táy máy tay chân cái gì rồi hả?"
"Đó không phải là Martell, rất mạnh, có điều ngủ một giấc là sẽ không có chuyện gì đâu, ha ha ha..."
Hồng Chính Thân có phần vô lực: "Thằng nhóc cậu rõ thật là –"
"Nhìn anh căng thẳng kìa, trời ạ! Cậu ta không phải là dị ứng chất cồn đấy chứ, như vậy thì chết chắc rồi."
Hồng Chính Thân nện thẳng một quyền lên ngực Nhiếp Phong, đối phương thống khổ lên án: "Này, em là em rể tương lai của anh đấy nhé, đừng khiến em suốt ngày mất mặt trước đàn em thế chứ!"
"Đừng giả bộ bị cắm sừng nữa, Giai Nhạc lại tới cho cậu một trận bậy giờ."
"Này, Hồng Chính Thân, bao giờ anh mới chịu quay về tập đoàn Chúng Thành thế?"
"Dù sao thì cũng không phải bây giờ."
"Tính khí Giai Nhạc kiêu hãnh y hệt anh vậy, gần đây có vẻ như lại rất cứng đầu với bác trai, em nói cô ấy lại không nghe. Anh nếu rảnh thì khuyên nhủ cô ấy giúp em với, em chỉ sợ đến lúc em thật sự không vào được cửa nhà anh, vậy thì thảm rồi."
"Muốn vào được cửa lớn Hồng gia thì cậu tự chịu đi! Đụng phải Hồng Giai Nhạc thì cậu đen rồi."
Quả thật, ai cũng có khắc tinh, khắc tinh của Nhiếp Phong chính là cô em gái Hồng Giai Nhạc của Hồng Chính Thân. Hồng gia gia môn bất hạnh, hai anh em đều thích khiêu chiến với quyền uy của gia tộc, lựa chọn đối tượng không phù hợp, không đem Hồng gia biến thành gà bay chó sủa thì không chịu dừng tay.
Hai phút sau, Hồng Chính Thân kéo Trương Thần Phong ra ngoài. Gió lạnh tạp vào mặt, thần trí mơ màng của Trương Thần Phong mới được xoa dịu đôi chút: "A... Xem ra không tốt rồi, rượu kia... mạnh thật đấy, tôi vào xe nằm nghỉ một lúc vậy."
"Nhà của tôi ở gần đây, để tôi lái xe cho. Tắm rửa xong có lẽ cậu sẽ đỡ hơn một chút."
Hắn không có lựa chọn nào khác: "Được."
"Nhiếp Phong không phải người xấu, chẳng qua là có chút thế lực, nên thỉnh thoảng chơi đùa một chút thôi."
"Thì ra hai người quen nhau."
"Cậu ta là... Ai, quên đi. Vừa rồi cậu làm gì mà chọc đến bọn họ thế?"
"Tôi đánh ngã một tên điên say rượu, bọn họ đến mời rượu tôi." Trương Thần Phong sơ sài thuật lại.
Hồng Chính Thân hiểu rõ, Nhiếp Phong chẳng qua chỉ là hứng thú với phong cách của Trương Thần Phong, muốn kết bạn với hắn, xem thử có thể kéo hắn nhập hội được hay không mà thôi. Nhiếp Phong chẳng biết gì về hắn, vậy mà vẫn muốn giữ lại hắn bên mình.
Hồng Chính Thân đỡ Trương Thần Phong tiến vào thang máy, nhà anh ở tầng mười hai. Nhìn Trương Thần Phong mất sức xụi lơ, hơi thở gấp gáp hổn hển, các giác quan của Hồng Chính Thân thoáng cái căng lên.
Anh đối với Trương Thần Phong có một loại cảm giác vô cùng mới lạ, có chút khinh thường kháng cự, lại đặc biệt hấp dẫn thu hút. Có đôi khi anh coi hắn như một hiện tượng hồi quang phản chiếu, có đôi khi lại thấy tiếp cận với hắn như đang cầm một con dao hai lưỡi, rất muốn tùy ý vung lên, nhưng lại sợ sẽ khiến chính mình bị thương.
"Sao rồi?"
"Không sao, chỉ là đầu có chút choáng váng... Mẹ nó!"
Lần đầu tiên nghe được một kẻ có vẻ ngoài luôn luôn ưu nhã như hắn mắng chửi thô tục, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.