Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!

Chương 11

Túc Duy An vừa bình tĩnh lại, thì nhìn thấy Đặng Văn Thuỵ lại quay lại.

“An An, cháu yêu rồi?” Đặng Văn Thuỵ mở miệng liền hỏi.

Phòng làm việc rất yên tĩnh, câu nói vừa phát ra, toàn bộ mọi người đều nghe thấy, Túc Duy An còn nghe được một đoạn tiếng cười thầm.

Cậu dùng lực xoa xoa đầu: “Không có”

“Giám đốc Đặng, Duy An đã lớn như vậy rồi, yêu đương cũng là bình thường.” Đặng Văn Thuỵ vỗn dĩ là người ôn hoà, Trầm Thần do đó cũng không sợ anh, cười nheo mắt đối lời.

“Mới 24, lớn ở đâu? Tôi 35 cũng chưa yêu đương.” Đặng Văn Tự hừ nói.

“…”

Túc Duy An ngắt lời bọn họ, muốn kết thúc vấn đề này: “…Cháu không có bạn gái.”

Đặng Văn Thuỵ: “Chú cũng không phải là không để cho cháu yêu đương, chỉ là nếu thật sự có đối tượng, nhất định đầu tiên phải dẫn đến cho chú xem xem.”

Túc Duy An gật đầu, do dự một lúc, đưa cốc cafe trêи bàn đến phía trước Đặng Văn Thuỵ.

“Chú… uống cafe không?”

Sau khi Đặng Văn Thuỵ vui vẻ rời đi, Túc Duy An hít thở sâu mấy cái, gõ cửa vào phòng Lưu Dân Nhiễm.

Lưu Dân Nhiễm sớm đã chuẩn bị xong tài liệu, nhìn thấy cậu liền đưa qua.

“Thời giao nộp bản thảo là thứ sáu tuần sau, không vấn đề gì chứ?”

Túc Duy An: “Không vấn đề gì.”

“Cái tranh minh hoạ lần trước giao cho cậu, có làm kịp không?” Lưu Dân Nhiễm hỏi.

“Trong vòng hai ngày sẽ giao cho anh.” Túc Duy An đáp.

Lưu Dân Nhiễm gật gật đầu: “Đi làm đi.”

Về chỗ ngồi, Túc Duy An vội vàng mở tài liệu.

Lúc nhìn thấy ba từ “Miyamoto Sakura” và các sơ đồ hoạt động khác nhau bên trong, tâm trạng kϊƈɦ động hô một tiếng “Yes!”

Điều này giống như là, chỉ có một cơ hội rút thăm, cậu ở trong hơn một trăm người lại có thể rút ra được chân dung của Miyamoto Sakura.

Phải mất nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại, đem tài liệu đặt sang một bên, tiếp tục toàn tâm vào nét vẽ cuối cùng trong bản phác thảo.

….



Buổi chiều ngày thứ hai, Túc Duy An đem bản vẽ đến phòng giám đốc.

“Vẽ không tồi,” Lưu Dân Nhiễm ngữ khí bình thường, “Nhưng nó không tốt bằng bức tranh hôm cậu phỏng vấn.”

“Xin lỗi…” Túc Duy An hai tay căng thẳng nắm lại, đưa về phía trước người.

“Không sao, mỗi người hoạ sĩ đều có phong cách riêng của mình, nhưng cậu không thể chỉ bị cuốn vào một phong cách, phải thử nhiều phong cách khác nhau.”

Từ văn phòng đi ra, Túc Duy An vẫn đang nghĩ, vậy kỳ thử việc rốt cuộc là qua hay không qua?

Lưu Dân Nhiễm thái độ không rõ, cậu có chút hoang mang.

Không dễ dàng có được cơ hội này, cậu thực không muốn buông bỏ.

Đi qua bên cửa sổ, dưới lầu truyền đến một giọng hét tràn đầy khẩu khí.

“Anh_yêu_em_!!!!!!!!”

“Gả cho anh nhé! Được không??”

Túc Duy An vẫn còn trong tâm trạng lo lắng, mãi đến khi các đồng nghiệp lao đến bên cửa sổ, cậu mới dần dần lấy lại tỉnh lại.

Do dự một lúc, cậu cũng di chuyển vài bước ra phía cửa sổ.

Dưới lầu đỗ hai chiếc xe BMW, vô lăng treo bóng bay.

Hoa hồng được dải thành hình trái tim lớn, đứng trước trái tim là một người đàn ông trung niên mặc tây trang chỉnh tề, to béo, từ phía trêи nhìn xuống, còn lờ mờ thấy đước cái đầu hói của người đàn ông.

Xung quanh ông ta không ít quần chúng đứng xem, nhiều người còn cầm điện thoại chụp ảnh.

Đồng nghiệp bên cạnh bàn tán xôn xao.

“Cũng lãng mạn đấy, chỉ là tuổi tác có chút lớn.”

“Không biết là cầu hôn ai, có lẽ chúng ta lại quen, thật tuyệt.”

“Tình cảm phải xuất phát từ hai phía mới là lãng mạn, nếu người con gái đó không yêu ông ta, thế chẳng phải là xấu hổ sao?”

Đang nói chuyện, người đàn ông dưới lầu đặt bó hoa hồng trêи tay xuống, cầm chiếc loa từ người bạn bên cạnh, hướng đến toà nhà hét.

“Trầm Thần, anh yêu em!!!”

“Gả cho anh nhé, được không!!”

Trong phòng, không khí đột nhiên trở lên an tĩnh.

Túc Duy An quay đầu, mọi người cũng lần lượt nhìn về một hướng.



Trêи chỗ ngồi không có người.

“Mọi người đang làm gì thế?” Một giọng nữ nhanh nhẹn từ cửa truyền đến, Trầm Thần từ nhà vệ sinh quay về.

Vẫn chưa đợi mọi người trả lời, giọng nói dưới lầu lại truyền đến.

“Trầm thần của bộ phận thiết kế, anh yêu em! Gả cho anh nhé!”

Trầm Thần hai tay nắm tóc, sau đó trêи mặt nhăn lại tỏ vẻ kinh tởm.

Lên phía trước xem, quả nhiên là người đàn ông đang theo đuổi cô suốt nửa năm nay.

Người đàn ông nhìn thấy cô, càng kϊƈɦ động: “Tôi yêu em! Tất cả của tôi đều cho em! Có được không!”

“Được cái đầu nhà ông.” Trầm Thần nghĩ cũng không nghĩ, gầm lên đáp.

Nhưng tiếng ồn của quần chúng xung quang quá lớn, tiếng của cô trực tiếp bị át đi.

Trầm Thần quay đầu, đóng cửa sổ thật mạnh.

Mọi người đều nhìn ra tâm ý của Trầm Thần, từng người đi về chỗ của mình, một câu cũng không nói.

Đáng tiếc tiếng ồn dưới lầu vẫn tiếp tục.

“Trầm Thần__”

“Trầm Thần anh yêu em!!”

Âm thanh trong năm phút không dừng lại, mọi người rõ ràng không có tâm trạng làm việc, cô gái ngồi phía trước quay đầu cưới cười: “Trầm Thần, bồ tìm ở đâu được người như vậy?”

“Đừng nhắc nữa, hắn bị bệnh.” Trầm Thần tức giận nói. “Tôi và ông ta không có cái gì, đột nhiên đến đây cầu hôn?!”

“Vậy sao bồ không xuống nói chuyện với ông ta?”

Cô gái vừa dứt lời, dưới lại truyền đến một trận âm thanh.

Trầm Thần đứng dậy cởi bỏ thẻ làm việc, đang muốn hung hăng xuông lầu, đi được vài bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại quay người lại.

Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Túc Duy An: “An An!”

Túc Duy An vội vàng ngừng bút: “Làm sao vậy ạ?”

“Có thể giúp chị một việc,” Trầm Thần đưa ngón tay trỏ lên.

“Được.” Túc Duy An đồng ý xong, mới nhớ tới hỏi: “Muốn em làm cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment