Cấp Trên Quá Quyến Rũ

Chương 17

             

"Không cần Lâm tổng..."

"Quả nhiên, ngươi vẫn là chán ghét ta." Lúc này, Lâm Vãn Chiếu liền mở miệng đánh gãy nàng.

"Ta không phải..."

"Cho nên, cho dù trời đã rất khuya, cho dù bên ngoài còn đổ mưa to, ngươi cũng muốn đi trở về..." Lâm Vãn Chiếu có một chút thất lạc, gục đầu xuống vuốt hộp thuốc, "Không biết có phải là ta đối với bạn bè hai chữ này có hiểu sai chỗ nào chăng, nhưng những bạn bè khác của ta nếu gặp tình huống như thế này, đều dứt khoát chọn không đi, dù sao đã đêm hôm khuya khoắt lại không có việc gì gấp, mà nhà của ta cũng đâu phải không có phòng trống giường dư..."

Nghe lời nói này xong, Dụ Tình Không trầm mặc một hồi lâu. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Vãn Chiếu lại nghĩ xa đến như vậy.


Nàng chỉ đơn thuần cảm thấy mình... mình ở lại chỗ này không tốt lắm, dù sao cũng đã từng phát sinh quan hệ, giờ ở lại hình như có hơi là lạ.

"Nếu như đem ta đổi thành bằng hữu cùng ngươi thuê phòng trọ, ngươi hẳn là sẽ không đi đi?" Lâm Vãn Chiếu lại hỏi.

Dụ Tình Không ngẩng đầu lên, chẳng qua là yên lặng ngưng mắt nhìn nàng, không nói gì.

"Ta đã hiểu. Vậy ngươi trở về đi, chẳng qua là thời tiết này trên đường hay trơn trượt, cần gạt nước cũng chưa chắc xử lí tốt, nên trên đường ngươi nhớ chú ý an toàn." Lâm Vãn Chiếu nói xong, liền cầm thuốc, vì vịn khung cửa bị đau mà cau mày, sau đó từ từ quay người đi.

Dụ Tình Không nhìn nàng một lát sau, gục đầu xuống, lòng bàn tay chống lên cánh cửa: "Ta không đem theo áo ngủ."


Nghe nói như thế, Lâm Vãn Chiếu dừng chân lại, trong lòng chợt bị nhấc lên, sau đó lại xoay người nhìn nàng, vuốt vuốt hộp thuốc trong tay: "Áo ngủ?"

"Ân, ta không quen lõa thân đi ngủ, nhưng cũng... cũng không thể..." Dụ Tình Không cúi đầu nhìn chính mình một chút, giơ cánh tay, "Cứ mặc như vậy đi ngủ?"

"Ta có thật nhiều áo ngủ, " Lâm Vãn Chiếu lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, "Ta cảm thấy thân hình hai ta cũng không khác bao nhiêu, có thể cho ngươi mặc, mặc dù có thể phần ngực đối với ngươi hơi rộng chút, nhưng áo ngủ không phải càng rộng rãi càng thoải mái sao?"

Dụ Tình Không nghe xong, cuối cùng gật gật đầu: "Còn bàn chải đánh răng khăn mặt gì đó, ta cũng không có đem."

"Ta có bàn chải dùng một lần, còn có khăn mặt tự phân hủy. Đều là chuẩn bị cho bằng hữu đột xuất tới chơi mà mua." Lâm Vãn Chiếu ngước mắt nhìn nàng.


"Vậy thì không thành vấn đề." Dụ Tình Không nói, bước về phía trước, cửa nhà một lần nữa đóng lại.

"Cho nên ngươi muốn lưu lại?" Lâm Vãn Chiếu cầm hộp thuốc, câu được câu không đập vào ngực mình, có chút không tin được.

"Hiện tại đổi ý, muốn ta đi về?" Dụ Tình Không nói, liền muốn mở chốt cửa.

"Không phải!" Lâm Vãn Chiếu nói, lập tức nghiêng thân đi qua đè lại chốt cửa, "Ngươi người này, sao lại thích bẻ cong sự thật a?"

Dụ Tình Không nhìn xem Lâm Vãn Chiếu chân thọt nhảy tới, cau mày một mực đè lại chốt cửa, không khỏi sững sờ, mạc danh lại cảm thấy, nàng như thế này thật đáng yêu, sau đó vành môi hơi vểnh lên: "Lâm tổng, ta nói giỡn mà thôi."

"Nha..." Lâm Vãn Chiếu lại chậm rãi buông ra chốt cửa, từ từ xoay người lại.
Dụ Tình Không nhìn nàng, suy tư một hồi lâu, cúi đầu nhìn mặt đất: "Còn có, ta thật sự không ghét ngươi."

Lâm Vãn Chiếu nghe xong, tay siết hộp thuốc, im lặng không lên tiếng, gật gật đầu, khóe môi chỗ thoáng hiện một tia cười, nhưng lập tức lại ôm bụng nhíu lông mày.

Dụ Tình Không nhìn nàng một hồi, lấy hộp thuốc trong tay nàng, nhanh nhẹn mở ra, đổ ra một mảnh thuốc, đưa tới trước mặt nàng: "Cầm lấy, ta đi rót nước cho ngươi."

"Cám ơn." Lâm Vãn Chiếu tiếp nhận viên thuốc nhìn một chút, cười nói.

"Không khách khí." Dụ Tình Không nói, liền đổi giày, quay người đi đến trong phòng khách, đem hộp thuốc vứt lên bàn trà, lại cầm lấy một cái cái ly, đi tới máy đun nước, rót ly nước, quay lại đưa cho nàng .

Lâm Vãn Chiếu tiếp nhận nước từ trong tay nàng, cười cười, nâng đến bên môi chuẩn bị uống.
"Đừng gấp như vậy, nước này rất nóng, thổi nguội lại uống." Dụ Tình Không thở dài, nhìn về phía cái ly.

"Nha... Tốt." Lâm Vãn Chiếu nói, thổi thổi, lại đem viên thuốc ngậm trong miệng, uống xong một ngụm nước nhỏ, không biết có phải là ảo giác không, nàng lại nghe thấy mùi vị ngòn ngọt.

"Hiện tại trên chân cảm thấy sao rồi?" Về sau, Dụ Tình Không tiếp ly nước còn dư, ánh mắt dừng ở mắt cá chân hơi sưng của nàng

"Không có gì đáng ngại, chỉ là hơi đau một chút, nhưng là vận động mạnh quá vết thương sẽ tăng lên, nên ta tương đối thận trọng, " Lâm Vãn Chiếu xong cũng cúi đầu nhìn một chút, "Chẳng qua là ngày mai còn muốn đi xem phim, phim điện ảnh nếu không xem được thì ngày kia ngừng chiếu rồi, ta bây giờ là không có cách nào lái xe đi."
Nghe vậy, Dụ Tình Không hỏi: "Phim điện ảnh gì?"

"Liền là bộ phim hình cảnh trinh sát đang rất hot a, ta chọn suất chiếu lúc hai giờ rưỡi xế chiều." Lâm Vãn Chiếu nói.

Dụ Tình Không gật gật đầu: "Được, vậy đến lúc đó nếu tình trạng của ngươi tốt hơn, ta liền đưa ngươi đi."

"Hảo a, " Lâm Vãn Chiếu cười đến ngọt ngào, chỉ chỉ một cái phòng, lại mở miệng, "Đúng rồi, ngươi ngủ ở gian phòng kia đi, trong phòng, cái ngăn tủ thứ hai nằm phía trong đều là áo ngủ, ngươi thích bộ nào thì mặc bộ đó. Từ phòng ngươi qua đến bên này có cái phòng tắm, tắm rửa, rửa mặt cứ qua đó."

"Hảo, " Dụ Tình Không gật gật đầu, nhìn thời gian, giương mắt, "Thời gian không còn sớm, ta đây đi vào trước?"

Lâm Vãn Chiếu đem sợi tóc vén đến sau tai, lộ ra xương quai xanh nhỏ nhỏ tinh xảo, gật gật đầu.
"Kia, ngủ ngon." Dụ Tình Không nói xong, hướng nàng gật đầu, liền đi vào trong phòng ngủ.

Lâm Vãn Chiếu nhìn thẳng vào bóng lưng của nàng, khóe môi nhàn nhạt tươi cười, đột nhiên cảm thấy nơi này cũng không đau lắm, cả người đều lên tinh thần.

Dụ Tình Không sau khi vào phòng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy gian phòng này thoạt nhìn rất tươi mát, đại khái là do màu sắc chủ đạo là màu bạc hà đi, đồng thời, giường cũng gọn gàng mềm mại.

Đi vòng vòng một hồi, Dụ Tình Không kéo ra tủ quần áo, nhìn hướng ngăn tủ Lâm Vãn Chiếu nói, trước mặt hiện ra một đám cái loại váy ngủ, mang theo mùi hương thoang thoảng như có như không.

Dụ Tình Không lôi ra một cái váy nhìn thử, không tự chủ liền nghĩ tới loại vải này nếu dán vào trên thân thể Lâm Vãn Chiếu.... ưu nhã mềm mại lại gợi cảm... Rất đẹp.
Trên tay đột nhiên dừng lại, Dụ Tình Không buông cái váy ra, sau đó lấy một bộ áo ngủ cơ bản nhất, liền mở cửa, chuẩn bị đi phòng tắm.

Lâm Vãn Chiếu còn chưa ngủ, nàng còn ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, trên bàn có để một cái laptop, trong tay cũng cầm một phần văn kiện tinh tế nhìn xem, mèo con thì ngủ ở bên cánh máy tính của nàng, rất là yên tĩnh.

Thẳng đến Dụ Tình Không đều tắm rửa xong đi ra, Lâm Vãn Chiếu vẫn còn ngồi ở nơi đó, ngưng mi nhìn màn ảnh máy vi tính, nàng đang nói chuyện điện thoại với ai đó, hình như mấy vấn đề liên quan tới công ty, từng cái từng cái liệt kê giải thích, thanh âm thanh nhuận lại bình ổn.

Dụ Tình Không nghĩ nghĩ, sợ quấy rầy đến nàng, cuối cùng yên lặng đi về phòng mình.

Nằm ngã xuống giường, kéo qua chăn mền đắp kín lại, Dụ Tình Không tắt đèn, yên lặng nhìn thẳng lên trần nhà tối đen.
Mặc dù lúc trước hai người từng có phát sinh quan hệ, nàng còn lo lắng không biết làm sao về lại quỹ đạo cũ, hiển nhiên không ngờ được là, hình như nàng gần về lại được rồi.

Ai cũng không nhắc lại chuyện cũ, cứ như những chuyện đó chưa từng xảy ra.

Nhưng là... Dụ Tình Không lại không biết mình bị làm sao vậy, rõ ràng nên cảm thấy được giải thoát mới đúng, vậy mà lòng lại như bị đào một cái lỗ trống, rất vắng vẻ.

Buổi sáng hơn sáu giờ, Dụ Tình Không thức dậy, nàng vén chăn lên, mở cửa đi ra ngoài, chuẩn bị rót nước uống.

Kết quả, cửa vừa mở ra, con mèo liền ào ào chạy tới ôm chân nàng, Dụ Tình Không cào cào nó, liền phát hiện Lâm Vãn Chiếu còn ở trên ghế sa lon.

Chỉ là, nàng đã tựa như một con mèo nhỏ, ôm gối ôm cuộn tròn ngủ trên ghế sa lon. Văn kiện còn bày lộn xộn trên bàn trà, chưa sắp xếp lại, màn hình máy vi tính đã tắt đen, không biết tối hôm qua nàng ngao bao lâu, lúc nào mới ngủ.
Dụ Tình Không bước chân tạm ngừng, sau đó đi ra phía trước, lấy tay đẩy đầu vai của nàng: "Lâm tổng, đừng ngủ ở đây, dễ dàng cảm lạnh, không khéo còn nghiêng người ngã xuống đất."

Nhưng mà, Lâm Vãn Chiếu ngủ hơi trầm, hoàn toàn không trả lời nàng, cứ như vậy tiếp tục ngủ. Lông mi thật dài khẽ run, da thịt trắng noãn mềm mại lại non mịn, tăng thêm xương quai xanh tinh xảo, đường cong mê người, nhìn nàng tựa như một bức tranh nghệ thuật.

Dụ Tình Không đem mặt xoay qua một bên, thấp giọng nói: "Vậy ta đây ôm ngươi vào phòng."

Tiếp lấy, Dụ Tình Không liền đem tay trái thả vào dưới lưng nàng, lại đem tay phải thả xuống đầu gối nàng, dùng lực, đem nàng bế lên, lảo đảo hai bước liền đứng vững.

Lúc này, Lâm Vãn Chiếu còn đang trong mộng, nàng vô ý thức duỗi ra hai tay, vòng lấy cổ của Dụ Tình Không. Lưng của Dụ Tình Không lập tức hơi cương, còn không kịp phản ứng, ngay sau đó, Lâm Vãn Chiếu liền đem hai gò má áp vào ngực của nàng.
Đầu tóc dính sát lồng ngực, hô hấp ấm áp cũng theo đó truyền qua tới, từng tấc từng tấc xâm nhập vào da thịt của Dụ Tình Không, khiến cho hô hấp của nàng trở nên gấp rút.

Thật sâu thở hít thở mấy hơi, Dụ Tình Không liền ôm nàng, bước nhanh đi vào trong phòng ngủ.

Nhưng mà, ngay tại lúc Dụ Tình Không đem nàng phóng lên trên giường, ý định vừa thả liền rời đi, lại bị cánh tay đang vòng trên cổ của Lâm Vãn Chiếu kéo lại, khiến Dụ Tình Không mất trọng tâm cùng nhau ngã xuống.

Chuyện đột nhiên xảy ra, vội vàng không kịp chuẩn bị, đến mức Dụ Tình Không cứ như vậy trực tiếp áp ở trên người nàng. Hai người chặt chẽ dán vào cùng nhau, khiến cho nhiệt độ cũng đột biến tăng cao, hoàn toàn không cách nào tán đi.

"Lâm tổng?" Dụ Tình Không nghiêng đầu ngưng mắt nhìn nàng, yết hầu bắt đầu khô chát chát.
Lúc này, thân thể Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên nhúc nhích, cái cằm hơi nâng lên, môi đỏ khẽ mở, than nhẹ một tiếng, hai mắt mông lung mở ra.

"Ân.." Lâm Vãn Chiếu nhắm mắt lại mở mắt, thanh âm dịu êm vô cùng.

Dụ Tình Không nhắm mắt lại cúi xuống, đem đầu tựa vào cổ của nàng, cố gắng bình phục hô hấp, nhưng phần động mạch cổ của Lâm Vãn Chiếu không ngừng khiêu động, kết hợp với mùi hương trên người nàng, như là một loại ma chú, khiến cho hô hấp của Dụ Tình Không càng không vững vàng.

Lúc này, Lâm Vãn Chiếu lại hơi nhúc nhích, thụy nhãn mông lung mà nghiêng đầu, than nhẹ một hơi.

"Lâm tổng đã thức chưa? Tỉnh sao? " Dụ Tình Không mở mắt ra, nghiêng đầu ngưng mắt nhìn nàng, "Vậy trước tiên buông ta ra..."

Đầu óc Dụ Tình Không hiện tại đã lung tung rối loạn.
"Nóng..." Lâm Vãn Chiếu lại nhắm hai mắt lại, trong môi đỏ xuất chỉ ra một chữ.

Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn cánh môi mềm mại của nàng, lại nhớ tới Lâm Vãn Chiếu từng ở trong khách sạn một bộ thiên kiều bá mị nhiệt tình đáp lại mình, không khỏi đưa tay xiết chặt thành nắm đấm, một giọt mồ hôi từ bên trán chậm rãi rơi xuống.

"Lâm tổng..." Dụ Tình Không nắm chặt đầu vai của nàng, tiếng nói trầm thấp. Nàng luôn có một loại cảm giác... Sắp không khống chế được chính mình.

------------------------------

P/s: Bạn Không hẳn là "thẳng".... như vậy a :v :v

Bình Luận (0)
Comment