Để đến gặp dì vú của Lam Ngọc không phải là dễ. Phải chắc chắn Lam
Ngọc không có ở nhà tôi mới có thể an tâm mà đến bàn chuyện được. Thế là tôi phải có gắng gồng chiếc xe cà tàn của mình sau buổi học để ngồi
quan sát trước cổng nhà nàng mỗi ngày. Cứ thế sau gần một tuần tôi đã
nắm bắt được phần nào lịch sinh hoạt, sau buổi học nàng chỉ ra ngoài mỗi buổi chiều thứ 3, 5 và 7, có lẽ là để học võ vì lần nào đi tôi cũng
thấy nàng mặc quần trắng võ phục.
Nắm bắt được giờ giấc đó, tôi lựa chọn đến nhà Lam Ngọc vào một chiều thứ 7 yên ả, sau khi nàng đã rời khỏi nhà chừng được 10 phút, tôi mới
dám tò tè lại gần cổng nhà nàng bấm chuông cửa.
Đợi một lúc dì vú nàng cũng bước ra:
-Ồ, cậu là…
-Dạ con là bạn lúc bé của Lam Ngọc nè dì, lúc trước dì có nói chuyện điện thoại với con đó!
-À dì nhớ rồi, con vào trong đi đã rồi nói chuyện!
Đi theo dì vú vào khu bên của căn biết thự, tôi và dì cùng ngồi trên
một chiếc băng ghế đá nhỏ được kê sát tường, từ đây tôi có thể quan sát
rõ cả khu bên này cùng với khoảng sân phía trước nhưng thứ làm tôi chú ý nhất vẫn là chiếc xích đu ở phía đối diện, dường như lúc trước tôi có
thấy nó một lần, nhưng chắc có thể là giống nhau thôi, vì xích đu nào
cũng giống xích đu nào mà.
-Nghe cô Ngọc nói con bị thương ở chân phải không?
Dì ôn tồn hướng mắt về đôi chân của tôi.
-Dạ, cũng đỡ nhiều rồi ạ, cũng nhờ Lam Ngọc chở mỗi buổi sáng đấy!
-Ừm, như thế con may mắn rồi đấy, cô chủ chẳng bao giờ chịu lặn lội xa xôi để giúp bất cứ ai đâu!
-Dạ, ừm…!
-Mà hôm nay con đến đây có việc gì?
-Dạ là vì những lúc thất thường của Lam Ngọc mà dì đã từng nói ấy ạ!
-À, hôm nay đến đây là về việc đó à? Được rồi, nghe nhé…
Rồi dì hít một hơi thật sâu:
-Con bé có lẽ bị tâm thần phân liệt đấy!
-Hả, tâm thần phân liệt?
-Ừ, cũng một phần do hoàn cảnh, nhưng cũng có thể…
Dì đột nhiên ngập ngừng.
-Sao thế dì, có thể sao?
-Có thể do con đấy!
-Hả, con?
-Con gặp nó từ hồi đầu năm học trước phải không?
-Dạ phải!
-Ừ, thì nó tái phát cũng ngần ấy thời gian đấy!
-Hả thật thế sao?
Tuy nhiên dì chỉ thờ dài rồi nói tiếp:
-Thực ra nó bị bệnh đó đã lâu từ những năm trước rồi, cũng vì chuyện gia đình nên nó mới bị thế thôi…
-Là sao dì kể rõ hơn đi!
-Ừm, dù không muốn nhưng đành thôi. Chuyện này đã xảy ra từ lúc gia đình này chuyển nhà rồi!
-Là lúc chuyển nhà 10 năm trước phải không ạ?
-Ừ, ba mẹ cô chủ cãi nhau rồi li dị, hai người bán căn nhà đó chia
đôi gia sản. Vì ba cô chủ có khả năng tài chính hơn nên giành được quyền nuôi. Kể từ đó cô chủ chỉ mải mê vào việc tập võ, có những hôm đi học
võ về mình mẩy bằm tím mà đâu dám cho ông chủ hay. Rồi tính cách của cô
chủ thay đồi dần từ hiền lành, dễ thương chuyển sang lạnh lùng, dứt
khoát, lúc đầu dì cũng chẳng quan tâm lắm vì cô chủ lớn mà, tính cách
chắc sẽ thay đổi phần nào nhưng…
Mắt dì đột nhiên rớm nước làm tôi giật thót:
-Sao thế dì?
-Ừm…không sao. Mỗi khi cô chủ nhìn lại mấy tấm hình của bà chủ, lại
có những biểu hiện khác thường, dường như trở thành một người khác yếu
đuối hơn hẳn. Việc này dì không cho ông chủ biết mà tự dẫn cô chủ đến
bác sĩ khám, tại đây dì mới biết cô chủ bị tâm thần phân liệt nhẹ, cứ
mỗi khi nhìn thấy một thứ gì đó quen thuộc hoặc gặp một tình huống áp
chế tâm lí là lại có những biểu hiện như thế, nó phản ánh con người thật của cô chủ rất mong manh, yếu ớt đằng sau lớp vỏ bọc lạnh lùng, trầm
tính kia…
-Vậy có cách chữa trị không dì?
-Có chứ, dì đã thuyết phục con bé cất hết hình bà chủ vào từ đó bệnh
tình con bé đã thuyên giảm khá nhiều. Cứ tưởng sẽ mãi như thế nhưng ngờ
đâu đầu năm lớp 10 bệnh tình cô chủ lại tái phát. Lúc đầu là chỉ 1-2
tuần một lần sau lại tăng tầng suất lên mấy lần một tuần, cứ mỗi lần như thế cô chủ lại nhốt mình trong phòng chơi với mấy con gấu bông, hoặc
không thì lại ôm gấu bông ra ngoài xích đu một mình, có đôi khi lại ôm
cuốn nhật kí ngồi thẩn thơ nữa. Thấy cô chủ như thế, dì cứ tưởng mấy bức ảnh bà chủ lại lạc ra ngoài nhưng khi nghe cô chủ kể về con, dì đoán
chắc nguyên nhân chính là con đấy!
-Là con ư?
-Đúng vậy, thấy nó lấy ra lấy vào đống đồ chơi gia đình trong kho thì biết là con rồi, chỉ có con lúc đó mới chơi mấy trò này với nó thôi
phải không?
-Dạ, bây giờ phải làm sao đây dì!
-Đó là do con thôi, dì tin con sẽ biết cách làm cô chủ khỏi bệnh mà, đúng không?
Dì nở nụ cười hiền hòa làm tôi như chết lặng trước những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Tạm biệt dì, tôi rời căn biệt thự với tâm trang man mác lạ thường.
Lam Ngọc xưa nay là một hình tượng gì đó quá đỗi bí ẩn đối với tôi,
nhưng hôm nay tất cả lại được phơi bày trước mắt tôi với một hình ảnh
đầy tăm tối và u uất. Không ngờ nàng lại bất hạnh đến vậy, thế mà trước
giờ tôi cứ nghĩ nàng là một tiểu thư kiêu kì, lạnh lùng không thôi. Vậy
ra tính cách nàng vẫn không hề thay đổi, nó chỉ được bao bọc bởi một cái vỏ lạnh lùng, băng giá có thể vỡ bất cứ lúc nào nếu gặp một tác động
mạnh, và theo như dì vú nói, tác động đó chính là tôi.
Liệu có thật thế không, tôi là nguyên nhân để nàng phải bộc phát bản
chất thật của mình sao? Nhưng ngẫm lại những gì dì vú nói và cả những
lần nàng bộc phát trước mặt tôi, tất cả đều có một điểm chung duy nhất
là gặp xúc tác. Nếu như lần ở trong kho chứa đồ là do bị đống đồ đè lên
thì lần ở nhà tôi lại là do tôi bất cần đè lên nàng mới gây ra chuyện.
Hỏi thì dì vú lại giao hết trách nhiệm cho tôi, nhưng tôi bây giờ biết
làm gì ngoài gượng gạo mỗi khi gặp nàng cơ chứ.
Nhưng trước khi có thể an tâm giúp nàng khỏi bệnh, tôi phải gạt đi
chướng ngại vật trước mắt trước đã, đó không ai khác chính là thằng Tiến và thằng Hiếu. Phần lớn thời gian tôi gặp Lam Ngọc đều là ở trường,
nhưng đó cũng là lúc thằng Tiến lại bày trò cách ly tôi và nàng làm hai
đứa chẳng thể nào có không gian riêng để nói chuyện được, thiết nghĩ nếu để lâu sẽ không ổn nhất là khi thằng Hiếu lớp phó học tập lúc nào cũng
đầy đọa tụi tôi đến điên điên dại dại thì có sức trâu mới chịu nổi.
Ấy thế một hôm nhân lúc thằng Tiến với thằng Hiếu đi họp cán bộ đoàn
và tất nhiên nó cũng kéo theo Lam Ngọc với tư cách thư kí lớp, tôi mới
kéo theo thằng Khanh cùng bàn bạc với thằng Toàn về kế hoạch hạ gục hai
thằng đấy vì trong lớp hiện tại tôi chỉ tin tưởng được tụi nó mà thôi.
-Chà, kế hoạch hử, không chịu nổi tụi nó rồi à?
Toàn phởn vuốt cằm cười nhoẻn.
-Dóc tổ, mày cũng có chịu được tụi nó đâu, bữa hổm cũng suýt phải lên bảng vàng!
-Thế mày có kế hoạch gì chưa?
-Có thì tao thực hiện lâu rồi đâu cần phải nhờ gì đến tụi bây!
-Bọn tao có kế hoạch thì thực hiện lâu rồi, đâu cần chờ tới khi mày hỏi.
-Thế là không có kế hoạch à?
-Ùm để tao nghĩ xem!
Nó lại vuốt cằm trầm mặt tỏ vẻ suy tư.
Lúc này tôi chỉ trong chờ vào nó thôi vì ngoài nó ra trong lớp chẳng
còn cái đầu ma lanh nào có thể nghĩ ra được kế hoạch hay nữa cả, thằng
Khanh khờ dữ lắm chỉ có thể dừng lại ở mức cộng tác viên kế hoạch là
cùng.
Suy nghĩ được một hồi, thằng Toàn bắt đầu chề ra cái bản mặt phởn vốn có của nó:
-Hề hề, có rồi đấy, nhưng trước tiên phải tạo liên minh đã!
-Liên minh hử, thế nào mày giải thích kĩ tao xem!
-Đầu tiên tụi mình phải tao được lòng tin của thằng lớp phó lao động trước đã!
Dù chưa mường tượng được kế hoạch của nó cho lắm nhưng công việc đầu
tiên mà bọn tôi phải làm lúc này là tạo được thiện cảm với thằng lớp phó lao động mà theo như thằng Toàn cho biết, có như thế mới làm bàn đạp
cho việc hạ bệ hai thằng kia một lần và mãi mãi. Nhưng việc khó ở đây là phải làm như thế nào để tạo được thiện cảm với thằng đấy trong khi bọn
tôi chả biết thông tin gì về nó. Thế mà trong cái khó ló cái khôn, người biết nhiều thông tin nhất lúc này chính là bọn con gái trong lớp, và
nhỏ con gái ngồi gần nó chính là đầu mối cho việc khai thác thông tin
này.
Lựa ngay thời điểm thằng lớp phó lao động ra ngoài, bọn tôi liền chạy đến bu kín con nhỏ ấy làm nó giật mình mặt trố ra:
-Mấy ông định làm gì tui thế?
-Hề hề, hỏi tý ấy mà! Bà ngồi gần thằng Tuyên lớp lớp phó lao động chắc cũng biết ít nhiều về nó hả?
-À thì ra là điều tra à? Thế tui phải tính phí đó!
-Tính thế nào, nói luôn đi!
-Hề hề, một chầu kem nhé!
-Tham lam thế bà?
-Hông được thì thôi, tui đâu có ép mấy ông.
-Ờ được rồi!
Bọn tôi xui xị chấp nhận điều kiện của nhỏ đặt ra.
Ấy thế mà tưởng nhỏ này một mình thì ăn ít ai ngờ đâu bọn tôi đã bị
nhỏ chơi một vố đau thảm thương. Cái ngày đãi nhỏ ăn kem không ngờ rằng
nhỏ kéo thêm 2 đứa nữa làm bọn tôi trố mắt chẳng hiểu trời trăng gì:
-Gì đây??
-Thì ăn kem!?
-Dãn theo ai nữa đây?
-Bạn tui, mấy người đâu có giao là phải đi một mình đâu!
Biết là bị chơi vố đau, bọn tôi vẫn cắn răng vắt cạn hầu bao để thõa
mãn những cái miệng ăn như hạm kia. Sau bữa đó tài khoản túi của 3 thằng gần như hết sạch cho 3 cái miệng ăn đó, ấy thế mà sau khi ăn xong con
nhỏ suýt đã bỏ đi luôn nếu bọn tôi không giữ lại:
-Ê nè, chưa nói thông tin của thằng Tuyên mà bà đi đâu thế?
-Ờ hé quên, mấy ông muốn biết thông tin à để xem ông Tuyên tính tình thì trầm, học cũng giỏi, không mê gái!
-Ẹc, tụi tui không cần biết mấy thông tin đó, tụi tui muốn biết sở thích của nó kìa!
-Sở thích hả, thế thì càng dễ, ổng thích uống nước cam, ăn bánh tráng trộn đấy!
-Trời ơi, chắc tui giết bà quá, bà hiểu sai ý rồi, ý tui hỏi là nó có sở thích đi đâu, làm gì ấy!
-Ơ, cái đó thì tui hông biết, có đi chung bao giờ đâu!
-Sặc, bà đang đùa với tụi tui à?
-Đó là tất cả mọi thứ tui biết rồi, mấy người muốn biết thêm tự đi mà hỏi!
Con nhỏ vùng vằng ra về cũng đám bạn bỏ lại 3 thằng tôi mặt méo xệch trông đến phát tội.
-Tại mày đó Toàn, tiền dành dụm để đi chơi với em Kiều của tao!
Khanh khờ tiếc của nắm cổ áo của thằng Toàn giật liên hồi.
-Mày buông bố ra mau, muốn giết người à? Con nhỏ nó giang manh thế tao cũng chịu, coi như cũng moi được một ít thông tin đi!
-Mày nói thế là được hở, tiền dành của tao một tháng trời đó, trả bố đi…
-Uầy, cứ lè nhè như con gái ấy, làm như tao không mất tiền à?
-Giờ tính sao mày Toàn, còn cách nào không?
-Giờ thì để xem sao đã, cứ thế mà sáp lại thằng Tuyên thế nào nó cũng nghỉ mình lợi dụng nó thôi, giờ về nhà trước tính sau, tao đói bụng
rồi!
Cứ thế cả ba thằng ra về trong tâm trạng cực kì uể oải, tôi như thất
lạc hướng chẳng suy nghĩ được gì ngoài đạp gồng thật nhanh về nhà cho
qua cảm giác trống trãi.
Giữa chừng bắt gặp quán phá lấu ở công viên gần nhà, tôi liền tạt vào ngay, dù gì bụng đang đói với lại lâu rồi tôi cũng chưa ăn phá lấu một
mình lần nào cả. Gọi một tô mì nóng hổi, tôi húp sộp soạp ngay không chờ đợi, cảm giác như đã bị bỏ đói lâu ngày vậy, ngon không thể tả.
-Tính tiền đi cô ơi!
Bỗng dưng một giọng nói trong trẻo vang lên làm tôi giật thót quay lại sau lưng.
Mọi người sẽ không ngờ tới đâu, người sau lưng tôi lúc này chính là
Hoàng Mai, hôm nay em khác quá, mái tóc suôn dài không còn nữa nay đã
được uốn lên xoăn bồng bềnh cộng với cặp kính cận dễ thương trên mặt làm tôi suýt nữa không nhận ra nếu như không được nghe lại giọng nói thân
thuộc của em thuở nào.
Vẻ như nhận thấy được sự có mặt của tôi, nàng cười khẽ ngồi vào chiếc ghế đối diện:
-Biết ngay có ngày cũng gặp Phong ở đây mà!
-Hì, Mai cũng thích ăn ở đây hả?
-Tại Phong đấy, bây giờ Mai cũng ghiền món này rồi!
-Hì hì, ngon mà! Dạo này Mai sao rồi, vẫn tốt chứ!
-Vẫn tốt, tất cả là nhờ Phong đấy!
Nàng nghiêng mái đầu cười nhoẻn làm trái tim tôi có một chút gì đó
hơi nhói lên cồn cào, nhưng sự việc đó đã qua rồi, tôi cũng không muốn
nhớ lại nữa nên tìm cách đánh sang chuyện khác:
-À Mai này, Mai có thấy ác cảm với mấy tên cán sự lớp mới không?
-Ý Phong nói là thằng Hiếu với thằng Tiến à?
-Ừ, tụi nó rõ là đang đối đầu với bọn Phong mà, ngày nào cũng dí đầu tụi Phong mà trả bài hết!
-Ừ, Mai biết chứ, nhưng đâu có làm được gì đâu, Mai cũng bầu cho Lam ngọc và Toàn nhưng không ăn thua!
-Uầy, Phong cũng không giấu Mai làm gì, giờ tụi Phong đang có kế
hoạch riêng nhưng mà trước hết phải làm quen với thằng Tuyên trước đã,
mà chẳng biết nó có sở thích gì để tiếp cận nữa!
-Tuyên lớp phó lao động à, Mai thấy nó hay lòng vòng ở quán nét Đông Dương chỗ gần nhà Mai đó!
-Hở, thật không?
-Thật chứ, nhà nó cũng không cách nhà Mai bao nhiêu đâu, có mấy lần ra ngoài Mai đều thấy mà!
-Ô, hay quá, cám ơn Mai!
-Ơ, Phong đi đâu đấy!
-Đi thông báo cho tụi thằng Toàn!
-Chưa ăn hết mì mà!
-Ờ hén, quên, hề hề!
-Thiệt tình!
Nhờ nguồn tin quý như vàng của Hoàng Mai, bọn tôi đã nắm bắt được sở
thích của thằng Tuyên. Bây giờ chỉ cần đến tiệm nét Đông Dương mà em đã
nói mà thôi. Đó là một tiệm tầm cỡ vừa nằm gần đường Nguyễn Văn Linh.
Biết được thói quen của thằng Tuyên, sau giờ học bọn tôi gồng xe đạp đến tiệm nhằm mon men tìm cách tiếp cận với nó.
Hôm nay tiệm khá đông, phải chen chúc dữ lắm bọn tôi mới lần mò vào
được bên trong, đúng y như dự đoán vừa vào đến nơi đã thấy thằng Tuyên
đang ngồi ở đó cũng trong bộ đồng phục của trường. Tức thì bọn tôi len
lén đứng sau coi nó chơi ngay. Sau một hồi quan sát, bọn tôi tạm kết
luận nó đang ghiền điếu đỗ game võ lâm 2.
Thoáng thấy nó bực bội:
-Mịa nó, mời mãi chẳng thằng nào vào thái hư.
Đến lúc này mặt thằng Toàn bỗng phởn lên, nó ngồi vào máy kế thằng Tuyên quay qua cứ như đang tình cờ:
-Ú chà, Tuyên lớp phó lao động phải không?
-Ơ, hình như ông học chung lớp với tui phải không?
-Phải phải, tui là Toàn nè! Ông cũng chơi ở đây hả?
-Ừ, nhà tui gần đây mà!
-Đang thiếu team đi thái hư phải không, tui có con thiếu lâm quyền 90 này, cho đi chung với!
-Đù, hay quá, team đang thiếu, ông vào lẹ đi!
Phải nói là không gì kết nối tụi con trai nhanh bằng game, chỉ với
vài ải ngắn ngủi, bọn tôi đã bắt chuyện với nó một cách tự nhiên rồi. Dù không rành game này lắm nhưng tôi cũng đủ kiến thức để biết được cấp
của thằng Toàn đang chơi không phải là vừa và thằng Tuyên thì thích mê
cái acc của Toàn phởn.
Chơi được một lúc, thằng Toàn lấy điện thoại ra bấm bấm như đang nhắn tin cho một ai đó, ngay sau đó tôi nhận ngay được một tin nhắn, chính
là tin nhắn của thằng Toàn:
-[Mấy tụi bây về đi, tao ở lại với thằng Tuyên được rồi, bây giờ mày lo phần thằng Tiến theo kế hoạch là vừa!]
Yên tâm là mọi việc đang tiến triển theo kế hoạch, bọn tôi dong xe ra về sau một buổi đứng như người hầu trong quán nét nóng cực độ, mình mẩy mồ hồi mô kê ra như tắm.
Như vậy, phần quan trọng nhất của kế hoạch cũng đã được hoàn thành
một cách đầy may mắn, bây giờ chỉ cần khích tướng dụ cọp ra khỏi hang mà thôi và đó chính là nhiệm vụ dành cho tôi. Đó chính là lí do vì sau
chân tôi đã gần như hồi phục hoàn toàn nhưng vẫn giả vờ chống nạn trước
mặt bọn nó.
Tuy nhiên những suy nghĩ dành cho kế hoạch khích tướng thằng Tiến
bỗng cuốn theo mây gió khi tôi nhìn thấy thằng nhóc hôm trước đang chở
con bé Noemi đi đạp điện ngược chiều với mình ở lề đường bền kia, có lẽ
vì đang mãi mê nói chuyện với nhau nên bọn nó chẳng để ý đến sự hiện
diện của tôi. Cũng như lần tập thể dục hôm trước, tôi chẳng dại gì mà bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này. Vòng xe sang đường bên kia, tôi cố gắng đạp
gồng theo xe con bé. Phải nói là giữa trời trưa nắng nóng thế này, mà
phải đạp chạy theo một chiếc đạp điện không phải là chuyện dễ, chiếc đạp điện cứ phi như bay trong khi tôi phải co giò đạp muốn sùi bọt mép.
Nhưng tôi không phải đạp gồng xe quá lâu, đến một khúc cua nọ, chiếc
xe bỗng nhiên giảm tốc tẻ vào làm tôi giật mình phóng xuống dẫn bộ theo. Nhưng điều làm tôi sững sốt lúc này chính là việc hai đứa đó tẻ vào
khúc cua và đi vào ngôi nhà đó, ngôi nhà có cái cổng trắng cao lêu nghêu mà tôi đã từng sợ hãi mỗi khi bước vào, ngôi nhà của Ngọc Lan…??