Cappuccino

Chương 157

Đối thủ cuối cùng của bọn tôi chính là lớp 12A7. Đây là lớp được con bé Mi đánh giá rất cao và cũng là đội đang xếp nhất bảng ở thời điểm hiện tại.

Không phải khi không mà bọn tôi lại e dè trước lớp nó đến thế. Đối thủ của bọn nó ở lượt trận thứ hai vừa rồi là 11A3. Lớp đã cầm hòa bọn tôi với tỉ số 1-1 ở lượt trận đầu, nay đã bị lớp 12A7 đánh bại với tỉ số 4-1 không tưởng.

Thực sự thì tôi chẳng hiểu cái bọn 12A5 đá kiểu gì mà có thể cầm cự với tụi 12A7 với tỉ sổ 3-2 sát nút đến vậy. Trong khi bọn nó thua tụi tôi tới 8 bàn không gỡ. Đúng thật là bóng đá không có tính chất bắt cầu và mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Đoán biết được điều này nên Toàn phởn đã làm công tác tinh thần trước khi vào trận:

-Lát tụi bây phải đá thấp xuống một tý với lại kèm người cho chặt vào. Nghe nói tụi này đá ghê lắm!

-Ghê gì đâu, tụi nó còn thắng chật vật đám 12A5 mà! – Khanh khờ dè bểu.

-Ờ, khinh tụi nó đi rồi thua cho thấy cảnh!

-Mà giờ Lớp mình xếp mấy rồi mạy?

Tôi rụt rịt chen vào và ngay lập tức được thằng Toàn giảiđáp:

-Ừm, để xem! Lớp 12A7 xếp thứ nhất với 6 điểm. Lớp mình xếpnhì 4 điểm. Lớp 10A3 thì 1 điểm hạng 3 còn 12A5 hạng chót chẳng có điểm nào!

Nghe thế tôi khoái chí:

-Đù, thế là mình chắc suất vào vòng trong rồi!

-Chưa đâu ba, 10A3 nó mà thắng đậm 12A5 hơn mình thì có mà ăn cám!

-Vậy thì trận này rán đá kĩ kĩ lại là được!

Tiếp lời của tôi, Toàn phởn nói thêm:

-Thì vậy nên tao tính trận này đá đội hình thủ thôi! Thằng Kiên với thằng Khang đá hậu vệ để thằng Hiếu đôn lên đá cặp tiền vệ với thằng Tiến. Tao sẽ đá tiền đạo cắm. Thế nhé!

-Ê, còn tao đâu?

Tôi giật mình tròn mắt vì chả thấy tên mình trong danh sách. Toàn phởn trả lời ngay như đã chuẩn bị sẵn từ trước:

-Mày hả, cho chơi với dế!

-Đệt, giỡn không vui nghe mày!

-Giỡn gì đâu, tao nói thật!

Vẫn chưa hiểu ý của nó, tôi tròn mắt hỏi lại:

-Là sao, tao dự bị à?

-Chứ gì? Mày thiên về công nhiều quá, cứ ở ngoài đi! Khi nàothích hợp tao kêu vào!

-Uầy, vậy cũng được!

Suy cho cùng tôi nổ lực đá cũng vì thành tích của cả đội. Nay đội tôi chuẩn bị gặp một đối thủ mạnh trong bảng cần đá chắc để giữ thành tích nên tôi đành hi sinh vị trí cho một người khác thích hợp cho việc phòng thủphản công nhanh hơn, là Toàn phởn.

Đúng 5h30 chiều, trận đấu giữa tôi và lớp 12A7 bắt đầu. Nhưng trước khi vào trận, bọn tôi phải hốt hoảng khi nhìn qua thằng tiền đạo to cao ở đội đối phương. Nó không ai khác chính là thằng tiền đạo ở đường 17, người đã cố ý sút qua bóng vào người bé Mi trong đợt đá độ lần trước ở sân cát.

Giờ gặp lại nó, chẳng khác nào làm trận chiến này thêm phần khốc liệt. Chắc chắn nó sẽ không quên trận thua hôm đó mà đá quyết liệt với bọn tôi.

Sau tiến còi của trọng tài, trận đấu bắt đầu. Đội tôi ở phần sân bên trái với màu áo vàng đen quen thuộc. Còn đội của thằng tiền đạo đó ở phần sân còn lại với màu áo xanh dương.

Vừa mới bắt đầu, thằng tiền đạo đó đã cho đội tôi một phen thử tim bằng một cú sút thẳng sau khi được đồng đội mồi bóng cho từ vạch giữa sân. Cú sút đi khá uy lực mà theo tôi ước đoán trình sút của thằng này cũng chẳng kém tôi là bao. Tuy nhiên cú sút đó lại đi khá thiếu chính xác. Nó đi quá tầm với của thủ môn Khanh khờ nhưng cũng đi luôn ra ngoài:

Một vài tiếng cười khụt khịt của khán giả ở bên ngoài dành tặng cho cú sút hỏng của nó. Bên trong sân, thằng Khanh cũng cười nhưng đã nhanh chóng bị thằng Toàn phát hiện và chấn chỉnh ngay lặp tức. Đối với nó, khinh địch là một việc hết sức cấm kị.

Toàn phởn không lo xa. Chỉ vài phút sau, thằng tiền đạo đó lại có một cú sút khác về phía khung thành đội tôi nhưng là một ví trí khác gần hơn.

Đó là kết quả một một đợt phối hợp nhanh của đội nó khi thằng tiền vệ chuyền lên cho thằng tiền đạo khác ở tuyến trên. Nó nhanh chóng bật bóng lại cho thằng tiền vệ đó để từ đó chuyền lên cho thằng tiền đạo kia ở khu phía trên.

Tất nhiên là Kiên lảng chẳng thể để thằng đó tự tung tự tác ởđịa bàn của mình. Nhưng thằng tiền đạo đó khá to cao, chỉ một cú hất nhẹ, thằng Kiên đã bị loại khoải vòng chiến một cách dễ dàng. Có được bóng nó dùng sức tỳ đè của mình càn sâu vào bên trong và bất chợt tung một cú sút uy lực khi chỉ còn cách vòng cấm địa chỉ vài bước.

Qua bóng lần này đi còn căng hơn lần trước. Dù đã bay người đón bóng nhưng Khanh khờ vẫn không tài nào với đến được. Và chỉ có cột dọc lúc này mới có thể cứu Khanh khờ một bàn thua trong thấy.

Chính xác là như vậy, cú sút của thằng tiền đạo này đã bay thẳng vào cột dọc làm một tiếng boong rõ to và ngay sau đó đã được Khang đinh hóa giải bằng cú phá bóng bay ngút trời.

-Hên đấy!

Nó hừ mũi rồi chạy chầm chậm về sân nhà hỗ trợ phòng thủ.

Điệu bộ đó của nó khiến tôi nôn nao muốn vào sân hơn bao giờ hết. Nhưng nghĩ lại lời dặn của Toàn phởn tôi đành ngồi xếp re với Thằng Tuyên tiếp tục theo dõi trận đấu mà trong người cứ rạo rực không tả được.

Trong suốt hiệp đấu. Đội tôi cũng có những pha phản công nhanh mẫu mực. Tiêu biểu là pha lăn xả cướp bóng của Khang đinh ngay trong chân của thằng tiền đạo đội bạn. Chưa kịp đứng lên, nó tiếp tục khua chân đẩy mạnh trái bóng về hướng thằng Tiến.

Toàn phởn đã đánh mùi đợt phản công này từ lâu. Khi thằng Tiến nhận được bóng thì cũng là lúc Toàn phởn đã bức tốc chạy lên hơn giữa sân. Do đó, thằng Tiến buộc lòng phải chuyền bổng ngay lên cho Toàn phởn để nó nhận được bóng đúng lúc.

Đến giờ này chỉ có mỗi mình Toàn phởn đối diện với thủ môn đội bạn. À không, một thằng hậu về đang lao nhanh về với tốc độ chớp nhoáng nhầm cứu lấy tình thế. Toàn phởn vẫn rất tự tin ngoặc bóng vào trong nhầm tung ra một cú cứa lòng như sở trường.

Gặp thằng hậu vệ, nó lại ngoặc bóng sang phải nhầm qua người và tung cú sút. Nhưng ý định này của Toàn phởn đã bị thằng hậu về bắt bài. Chẳng những thế, khi Toàn phởn tung cú sút, nó đã kê cùm chân to bự của mình trước quả bóng làm cho Toàn phởn không sút được mà còn bị lỡ đà té nhào người ra sân cỏ.

-Phạm lỗi rồi trọng tài!

Thằng Tiến chạy đến biên kiến nghị với trọng tài. Nhưng ngay lập tức ông xua hai tay lắc đầu:

-Truy cản hợp lệ! Phát bóng lên!

-Nhưng…

-Thôi, nó truy cản đúng luật mà!

Thằng Toàn vội chạy đến can ngăn một cuộc ẩu đã giữa trọng tài và thằng Tiến. Nếu trễ hơn, có thể nó đã lĩnh một chiếc thẻ vàng vì tội phản đối trọng tài rồi.

Khó khăn của bọn tôi chính là thể hình. Trong đội ngoài khang đinh với thằng Hiếu ra, chẳng ai trong đội tôi có thể hình tốt để đối đầu với tụi 12A7 to cao kia. Nhất là Toàn phởn, cái thân hình cò hương của nó luôn là tâm điểm của đám hậu về đội bạn. Chỉ cần một chút sơ hở. Nó có thể bị lấn sang một bên bất cứ lúc nào. Vì thế chân nó cứ thoăn thoắt trên sân như con thỏ nhầm hạn chế tối thiểu những pha va chạm không đáng có.

Với đội hình phòng ngự cùng với lối đá phản công. Bọn tôi tất nhiên là phải đá bên phần sân nhà khá nhiều. Việc bị đối phương công kích liên tục khiến cho hàng phòng ngự của đội tôi đuối dần đi. Và đó là lúc đám tiền đạo đầy thể thực bên đội kia hành động.

Bọn nó bắt đầu dân lên cao hơn và tổ chức đập nhả liên tục nhầm phân tán lực lượng lớp tôi. Bây giờ thì đến Khang đinh cũng bắt đầu thấm mệt. Việc phải chạy đi chạy lại kèm người khiến nó rệu rã hẳn đi, bước chân không còn lanh lẹ nữa. Và qua đó, việc đi bóng qua người Khang đinh trở nên dễ dàng hơn rất nhiều chỉ bằng một cú dốc bóng tốt độ cao.

-Kèm nó lại!

Giọng Toàn phởn reo lên thất thanh. Vẫn là cái thằng tiền đạo đường 17 đang có bóng. Nó chạy thoăn thoắt như con báo mà chẳng biết mệt là gì. May sao thằng Hiếu lui về kịp lúc. Nó đuổi theo thằng tiền đạo và áp sát theo nó. Nhưng với thân hình kém hơn một chút, nó chỉ gây khó khăn cho thằng tiền đạo chứ không tài nào cản phá banh được trong chân nó.

Có lẽ dứt điểm ở mọi tư thế là sở trường đặc biệt của thằngnày. Thậm chí khi bị kèm, nó còn có thể co giò tung ra một cú sút hiểm hóc về góc khung thành. Bóng đi khá căng nhưng vẫn trong tầm kiểm soát của Khanh khờ. Nó bay người phá bóng thật mạnh. Nhưng thật xui xẻo, trái bóng lại bật về ngay hướng thằng tiền đạo còn lại đang chạy lên.

-Coi chừng, chặn nó lại đi Hiếu.

Lại một mệnh lệnh khác được Toàn phởn nêu ra bằng những câuhét.

Trước mặt thằng tiền đạo đó là khung thành rồi. Theo bản năng của một thằng tiền đạo thì chỉ có việc sút mà thôi. Tôi nghĩ thế, thằng Toàn nghĩ thế, cả thằng Hiếu cũng nghĩ thế nhưng thằng tiền đạo đó lại không nghĩ thế. Nó không sút mà làm một động tác giả sút cốt để làm phân tán sự chú ý của Khanh khờ để chuyền ngang sang thằng tiền đạo đang đứng lẻ bóng ở bên kia. Đến khi đội tôi nhận ra được điều đó, mọi chuyện đã rồi…

-Vào…!

Thằng tiền đạo đó hét lớn chạy đến ôm đồng đội của mình. Tỉ số đã được mở cho 12A7 với một bàn thắng thật dễ dàng. Cổ động viên đội kia cứ phải gọi là hét om tỏi lên trong khi bến phú nổ chỉ le hoe vài đứa đứng dậy thét gào cổ:

-Rán gỡ hòa đê, thời gian còn dài mà!

Và đó cũng là những hình ảnh cuối cùng của hiệp 1 trận đấugiữa 11A4 và 12A7. Tỉ số tạm thời bây giờ là 1-0 nghiêng về cho đội 12A7. Bọn thằng Toàn rệu rã quay về khu vực nghỉ ngơi mà mặt thằng nào thằng nấy như đưa đám, thần sắc xấu đi hẳn.

-Mịa, thủ thế mà nó vẫn ăn được!

Thằng Hiếu tức tối đấm rầm rầm xuống mặt sân.

-Thôi, đá như thế là được rồi! Tại tụi nó đã khéo quá thôi!

-Nhưng tao vẫn thấy ức lắm ba. Pha đó tao đẩy mạnh hơn chút nữa thì ngon rồi!

-Đẩy mạnh có mà ăn thẻ á! Cứ đá đấm như thế này là được rồi!

Toàn phởn chẹp miệng nói cho qua. Cảm tưởng rằng nó cũng đang chịu thua sự khó chịu của đối phương trong từng đợt lên bóng. Nhưng quan trọng hơn cả sắc mặt. Tôi ngó thấy Toàn phởn đang thoa cục nước đá vào mắt cá chân của nó, mặt nó nhăn đi như đang chịu đau đớn cùng cực. Nhưng khi được tôi hỏi, nó lại chối nguầy nguậy:

-Đau gì đâu, nóng qua tao thoa cho nó mát thôi!

-Phải không mày, không thoa vào mặt mà thoa vào mắt cá làmgì?

-Thì tao nóng mắt cá!

Câu trả lời của nó làm tôi ngờ vực hơn nhưng không còn cách nào để chứng minh điều nghi ngờ này cả. Chẳng lẽ tôi lại đè vào mắt cá của nó để kiểm tra thử, mà đè thì tất nhiên nó sẽ kiếm cớ đổ thừa cho tôi ngay. Vậy nên tôi chỉ biết nhìn theo nó tiếp tục thoa nước đá mà chẳng thế làm gì hơn là thở dài sòng sọc.

-Mà tụi bây, chẳng lẽ lạt lại tiếp tục đá kiểu này hả?

Khanh khờ lên tiếng, trên tay nó vẫn cầm cốc nước đá nhâm nhi.

-Ờ, thì rán phòng ngự chờ thời cơ.

-Sao cũng được, đừng có cho tụi sút nhiều quá, chết tao!

-Biết rồi, cưng cứ ở đó mà chụp đi!

Toàn phởn đứng dậy vò đầu thằng Khanh. Những thằng còn lại cũng đứng dậy không lâu sau đó. Bởi lẽ giờ nghỉ giải lao giữa trận đã kết thúc. Lớp tôi lại chuẩn bị tiếp tục cho hiệp hai trận đấu.

Tôi vẫn tiếp tục theo dõi từng bước chan của Toàn phởn, với tôi cái hành động chà viên đá lạnh và mắt cá chân không đơn thuần là để làm mát. Bằng chứng là khi tôi hỏi thằng Tuyên kế bên nó cũng thấy có gì đó khác thường nơi Toàn phởn. Nhưng cũng như tôi, nó chỉ biết dõi theo những bước chạy trên sân cỏ mà thôi.

Những phút đầu đội tôi chơi có phần khởi sắc hơn bằng những đường chuyền chính xác từ chân của thằng Tiến đến được nơi Toàn phởn. Cứ mỗi lần như thế, Toàn phởn lại khuấy đảo hàng phòng ngự đối phương bằng những cú ngoặc bóng dẻo như kẹo kéo.

Nhưng có vẻ như nó không còn đá quyết liệt như hồi hiệp 1. Những bước chạy của nó cũng chậm đi thấy rõ. Do đó sau những cú ngoặc bóng, nó không đủ tốc độ để bức phá lên và thường bị hậu vệ đội bạn đuổi kịp.

Điều đó vẫn chưa ảnh hưởng gì đến lối đá của đội. Bởi lẽ lúc bình thường đã khó vượt qua mấy thằng hậu về cao to đó nên khi nó yếu đi chút xíu cũng không hề gì. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến khi đội tôi lại tổ chức được một pha phản công sau tình huống cắt bóng của thằng Hiếu.

Bóng được nó chuyền lên cho thằng Tiến đang chạy chỗ ở tuyến trên. Khác với lối chơi thường thấy, áp lực của đợt phản công khiến cho thằng Tiến không thể đứng yên một chỗ chuyền bổng lên được. Nó chạy cánh với tốc độ thần tốc rồi căng ngang vào cho Toàn phởn cũng đang bức tốc ở trung lộ.

Với kĩ thuật sẵn có của mình, nó dễ dàng tiếp bóng rồi làm một động tác xỏ kim qua chân thằng hậu vệ duy nhất của đội bạn rồi tiếp tục bức phá với tốc độ tối đa.

Đến lúc này, công việc duy nhất của nó là tung một cú sút để kết thúc pha phản công mẫu mực. Thế nhưng đang chạy ngon trớn, nó bỗng khựng lại vài nhịp trước khi tiếp tục chạy cà nhắc đến khung thành đối phương. Thằng thủ môn đã nhận biết được điều đó, nó nhanh chóng thừa cơ lao lên để cản phá pha lên bóng.

Biết chẳng thể làm gì hơn, Toàn phởn đành dốc bóng sang bên lần cuối rồi nghiêng người cố cứa lòng một quả hình trái chuối vào khung thành đối phương. Nhưng chân nó có vẻ đau quá, chưa vung hết biên độ nó đã nhăn mặtco chân lại làm lệch đi đường bóng. Kết quả là, trái bóng vẫn đi hình trái chuối nhưng chuối luôn ra ngoài trong sự tiếc nuối cực độ của tụi Phú nổ lần cả mấy thằng trong đội tôi.

-Gì thế Toàn, chân mày bị sao hả?

Thằng Tiến thấy lạ bèn chạy đến chỗ Toàn phởn xem xét. Nhưng cũng giống như khi nói chuyện với tôi, Toàn phởn ngay lập tức đứng thẳng dậy như chẳng hề bị gì trước đó:

-Có gì đâu, tao bị vấp ụ cỏ thôi mà!

-Thiệt không? Nhìn mày cứ như bị chấn thướng á!

-Có đâu, thôi về phòng thủ đi, tụi nó phát bóng lên rồi kìa!

Trong bóng đá có câu, nếu bạn liên tục bở lỡ cơ hội bạn sẽ phải trả giá đắt. Hôm nay điều đó đã đến với đội tôi.

Trong một tình huống lên bóng của đội 12A7. Với sự càn lượt khủng khiếp. Thằng tiền đạo bên đó hiên ngang dẫn bóng đến hơn giữa sân trước khi chuyền ngược về cho tuyến tiền vệ.

Toàn phởn lúc này không còn tham gia nhiều vào những tình huống phòng thủ nữa, nó chỉ tranh giành bóng ở phần sân đối phương chứ không chạy về hăng hái như hiệp đầu. Do đó đảm nhiệm công việc phòng thủ tuyến giữa lúc này chỉ có thằng Tiến và thằng Hiếu, người có thể hình tốt nhất lúc này trong đội. Tuy nhiên cả hai thằng đó đều phải bó tay trước lối chơi đầy sức mạnh của hàng công đội đối phương và để bọn nó vượt mặt.

Đến lúc này chỉ có sự quyết liệt của Khang đinh mới cản pháđược những đường lên bóng của thằng tiền đạo đó. Khi thấy đối phương dẫn bóng cậnkề đến chỗ mình, Khang đinh hùng hổ lao lên xoạt bóng. Thằng tiền đạo đó có hơibị bất ngờ, nó để bóng bật khỏi chân. Nhưng rất nhanh chóng, đồng đội của nó ởphía sau đã kịp đón lấy đường bóng đó. Nó tung một cú sút chìm hướng về phía khung thành.

Khanh khờ vội cuối người xuống đón bóng nhưng chừng thấy không được, nó liền xoạc chân phá bóng ra vì đường bóng đi khá căng.

Bóng bật lại ngay trên đường tiến của thằng tiền đạo, nó định co giò sút bồi một quả uy lực nhưng lúc đó Khang đinh đã xuất hiện. Nó lại xoạc bóng nhằm cứu thua cho đội. Tuy nhiên lần này pha xoạc bóng chỉ nhằm mục đích vớt vác khi bóng còn ở rất xa tầm với của nó, vì vậy cú xoạc vào ngay chân thằng tiền đạo khiến nó ngã nhào xuống đất.

-Hoét…!

Tiếng còi của trọng tài cất lên. Ông lạnh lùng chỉ tay vào chấm phạt đền không chút lưỡng lự.

-Pha đó không có lỗi mà trọng tài! – Toàn phởn chạy đến vớt vác.

-Không có lỗi sao được, xoạc vào chân người ta té thế mà!

Toàn phởn chẳng thể cãi được gì. Trong pha vừa rồi ông cũng đứng rất gần chỗ của bọn nó, có lẽ còn gần hơn cả thằng Toàn trên sân. Thế nên đội tôi chẳng còn cách nào hơn là để bọn 12A7 thực hiện cú phạt đền.

Thằng tiền đạo lạnh lùng đặt quả bóng xuống chấm phạt rồi từtừ lui về chuẩn bị cho một cú sút mà tôi đoán sẽ không hề nhẹ một chút nào.

Sau hiệu lệnh trọng tài nó hùng hụt lao lên co giò sút mộtcú đầy uy lực như dự đoán. Bóng đi thẳng vào chính giữa khung thành nhưng Khanh khờ đá phán đoán sai, nó đã bay về hướng bên phải. Ấy vậy mà cái chân của nó vẫn còn tác dụng. Khanh khờ cố dùng chút sức còn lại vung chân định tống đường bóng đó ra ngoài. Nhưng những nổ lực của nó chỉ làm trái bóng tưng lên đập vào xà ngang rồi tưng vào lưới trong sự bất lực của nó.

-2-0, cú sút quá đẹp!

Cổ động viên đội nó hô hào nhiệt tình khi cách biệt đã được nhân đôi. Trái ngược với hình ảnh đó là những gương mặt uể oải, nhưng tiếng thở dài não nề phái bên đội tôi. Người rầu rĩ nhất lúc này là Toàn phởn, nó chẳng thể đứng vững được nữa đành ngồi bệt xuống đất ôm cổ chân, mặt nhăn lên như trong cơn đau bụng tột độ.

-Mày bị sao thế Toàn?

Nó không trả lời câu nào. Chỉ mím môi lắc đầu thay cho sự đau đớn mà nó đang chịu đựng.

-Thằng Toàn bị chấn thương rồi, thay người đê tụi bây còn đứng đó làm gì?

Phú nổ ở ngoài hóng mỏ vào quan quát. Tuy nhiên lớp trưởng Tiến đã gạt nó sang một quên vào cái nhíu mày bực dọc. Nó quay sang Toàn phởn nghiêm giọng:

-Mày sao rồi, còn đá được không?

-Đ…được! – Toàn phởn cố rít cho ra tiếng.

-Thôi, mày thế này thì đã đấm gì nữa! Vào nghĩ đi, để thằng Phong vào thay!

Hết cách, Toàn phởn đành ra khỏi sân nhờ vào sự giúp đỡ của thằng Tiến. Khi hai tui nó đi đến gần đường biên, tôi mới chạy ra phụ đỡ thằngToàn vào. Chấn thương của nó khá nặng. Tôi đoán có lẽ nó đã bị từ lúc va chạm với thằng hậu vệ đối phương tới bây giờ. Do cố gắn gượng nên chỗ trật đã lệch nặng hơn. Tôi nhìn nó ái ngại:

-Mày rán như thế làm gì, không được thì phải thay người chứ!

-Lúc đó tao thấy còn khỏe mà. Do pha lúc nãy nên mới làm tao bị trật thôi!

-Uầy, mày đừng có nói dối với tao nữa. Tao biết tổng mày đang muốn lo cho đội chứ gì?

-Ừ, thì vậy…

-Bóng đá mà, có phải môn thể thao cá nhân đâu…à mà Toàn này…

-Hả?

-Rụp…

Nó chưa kịp nhận ra điều gì. Tôi đã vận lực bẻ khớp lại cho nó nghe khô khốc. Đến khi nó dần nhận thức lại thì cái khớp trật của nó đã được tôi bẻ lại lành lặn. Nó trố mắt nhìn tôi:

-Thằng tó mày lại dùng chiêu này nữa à?

-Chứ sao, không thế thì sao mà bẻ khớp lại được!

-Đội 11A4 có đá không, mọi người đang chờ đấy!

Tiếng trọng tài giục ở bên ngoài. Toàn phởn nghe được liền vội vã đứng dậy nhưng tôi đã kịp rịt tay nó tròn mắt:

-Mày đi đâu đấy?

-Đá tiếp chứ sao?

-Với cái chân đó?

-Ờ!

Ngay lập tức tôi phải kéo nó ngồi xuống nghiêm giọng:

-Mày điên à, muốn tàn phế luôn hay gì đấy?

-Điên gì, kế hoạch vẫn phải tiến hành chớ!

-Thôi, giờ còn kế hoạch gì nữa! Để tao ra sân đá cho!

-Uầy, chưa tới lúc mà!

Tuy nhiên tôi không trả lời nó nữa. Bây giờ mà đôi co với nó sẽ chẳng còn thời gian cho trận đấu. Thế nên tôi chỉ đứng lên đặt tay lên vai nó cười nhoẻn:

-Cứ ngồi đấy thưởng thức trận đấu đi!
Bình Luận (0)
Comment