Cappuccino

Chương 42

“Và sau đây sẽ là màn dự thi của lớp 10A4 với nhạc cảnh đám cưới trên đường quê…”

-Rộp…rộp…rộp! – Những tràn pháo tay cổ vũ nổi lên từ phía lớp tôi.

Tức thì cặp đôi Toàn phởn và Kiều ẹo cùng nắm tay xuất hiện trên sân khấu với bộ áo dài cưới tuyệt đẹp, cùng theo sau đó là đám đàn trai đàn gái lỉnh kỉnh măm cổ, tất cả đều mặt mày hởn hở cứ ý như đang tổ chức đám cưới thiệt vậy.

“Đấy, không uổng công tập dợt!” – Tồi cười đắc ý.

-Nhạc lên rồi, mình ra thôi Phong! – Nàng mỉm cười ,chìa tay về phía tôi.

-Ừ, ra nào! – Với sẵn hơi men trong người, tôi nắm tay nàng hồn nhiên hơn bao giờ hết.

Cùng dắt nhau ra sân khấu, biểu hiện đầu tiên của khán giả là:

-Hú…ú…ú! – Khi nhin vào Lan xinh tươi trong bộ bà ba kỉ vật của mẹ tôi.

-Úi xời! – Khi nhìn vào tôi bèo bọt trong bộ bà ba đen choàng khăn rằng.

Nhưng tôi nào quan tâm đến điều đó nữa, bởi vì giờ đây chúng tôi đang hòa mình vào bài hát, hòa mình vào những giai điệu quê hương đậm đà, sâu lắng…

“Ô ! ô ! sáng hôm nay trên quê hương tôi,

Quê hương xinh xinh quê hương hữu tình,

Quê hương xinh xinh quê hương hòa bình,

Đường nở hoa trắng, xanh, vàng, tím,

Đẹp làm sao bướm bay chập chờn.

Đàn chim non véo von ngọn tre,

Khăn mầu son, áo mầu vàng,

Ơi, bà con đến xem mùa cưới !

Chân hài cong, tay dù hồng.

Lâu thật lâu mới thấy được một ngày vui!”

Lan cất tiếng hát thánh thót, ngân vang và trong trẻo xóa tan đi sự hoài nghi của tôi về giọng hát của nàng. Lan hát hay lại còn rất xinh đẹp, tôi cứ như chìm đắm say mê trước giọng ca thánh thót và vẻ đẹp mĩ miều của của nàng. Giờ đây, tôi không còn bồi hồi, run sợ nữa, hai chúng tôi bắt đầu nắm lấy tay nhau, e ấp nhìn nhau mà cùng ngân lên đoạn điệp khúc cuối cùng cũng bài hát:

“Anh anh ơi ! Người tình tôi ơi !

Anh anh ơi ! Xem người ta họ cưới nhau rồi !

Em em ơi ! Người tình tôi ơi !

Em em ơi ! Chuyện chúng mình đã tính sao chưa ?

Anh anh ơi ! Người tình tôi ơi !

Anh anh ơi ! Xem người ta họ cưới nhau rồi !

Em em ơi ! Người tình tôi ơi !

Em em ơi ! Chuyện chúng mình cũng tính đi thôi.”

Nhạc vừa dứt, cả khán đài liền đứng phát lên, vỗ tay như pháo nổ cùng với những tiếng hò reo í ới của đám bạn trong lớp làm tôi cứ lâng lâng cảm xúc khó tả, nếu như là con gái thì tôi đã có thể bật khóc vì quá vui mừng rồi.

-Thành công rồi Phong ui! – Lan nhìn tôi cười thật tươi.

-Ừ, không ngờ luôn!

-À, còn bộ áo này mình về giặt lại rồi gửi cho Phong nhé!

-Ừ, gửi lúc nào cũng được!

Chào khán giả xong, đi vào cành gà thì đã thấy thằng Toàn đang đợi sẵn ở đó với vẻ mặt hớn như mò được vàng, thấy thế tôi liền lao đến cốc cho nó mấy phát cật lực vì vui sướng.

-Dé ha! Đã quá mày ơi! Tuyệt cú mèo còn bà bán bánh xèo luôn!

-Mồ mạ mày Phong, bớ thằng điên…ahhhhhh! – Nó giẫy đành đạch la bài hãi lên.

-Không có đàn trai tụi tao mày thành công được hở! – Khanh khờ láu táu giành công.

-Ồ thế à! Chơi mày luôn! – Tôi bay đến cốc cho nó mấy phát làm nó ôm đầu chạy lon ton.

-Xong rồi tụi tao về nha ku? – Huy đô vỗ vai tôi.

-Ê, sớm thế mày! Ở lại ăn mừng với tụi tao đi!

-Thôi, tao đến vì gái mà chả có ma nào để ý hết, về mày à!

-Chậc, tiếc nhỉ? Thôi vậy, bữa nào rủ tao đi đá banh với bọn bây nữa nhe!

-Ok luôn, khi nào lớp tụi bây ăn mừng giải nhất thì mời tao cũng không muộn!

-Chắc giải nhất luôn rồi, hề hề!

-Ờ, bye mày!

Tôi nghiệp thằng nhỏ, tốn công tốn sức mà chẳng tán được em nào, chả bù với tôi còn đang lận đận trăm bề đây, thực sự thì tôi cũng muốn được như nó lắm, tự do ngắm gái mà không lo vướng bận gì hết, nhưng mỗi người đều có số phận riêng hết mà, âu thì đành chịu vậy!

Đang suy nghĩ bâng quơ thì bỗng nhiên một bàn tay mạnh mẽ kéo tôi đi sền sệt ra góc cánh gà nhẹ nhàng…mắng mỏ.

-Này, còn ở đây phè phởn nữa sao?

-Ơ, Ngọc đấy hả? Sao lại mắng tôi!

-Hoàng Mai nhà ông đang lủi thủi một mình trong lớp kia kìa!

-Ơ, sao lại thế?

-Chả biết, sau khi xem xong tiết mục thì bỏ đi luôn đấy!

-Giờ làm gì đây?

-Còn phải hỏi nữa sao, lượn vào trong đó luôn và ngay! – Nhỏ nói như ra lệnh.

Khẽ bước vào phòng học yên ắng, hình ảnh Mai hiện ra trước mắt tôi bây giờ là một cô gái thẫn thờ, sầu muộn đang ngồi trên chiếc bàn quen thuộc thường ngày em vẫn ngồi học, hai tay đang líu ríu bám lấy nhau, đôi mắt ưu buồn như có thể vỡ òa bất cứ lúc nào.

Tiến đến bên em một cách nhẹ nhàng, thận trọng, tôi dịu dàng đặt tay lên vai em rồi thì thầm thật nhỏ: “Có chuyện gì vậy Mai?”

Cảm thấy được sự có mặt của tôi, em vội vùn dậy chạy đi nhưng tôi đã kịp nắm tay em lại.

-Mai, em sao vậy! Sao lại chay đi! – Tôi lo lắng.

-Hức…! – Em vẫn không nói gì, hai vai run run như đang khóc.

-Lại chuyện gì vậy, nói cho anh biết đi!

-Hông có gì…hức…! – Em kìm nén nước mắt.

-Vì Lanna đúng không, có phải em giận về chuyện song ca lúc nãy!

-Hông phải…!

-Thì tại sao chứ, nói rõ xem nào! – Tôi bắt đầu mất bình tĩnh.

Thế nhưng em vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ mà gục đầu xuống bàn khóc sướt mướt. Tôi thì ghét nhất là con gái khóc dai mà hỏi chẳng chịu trả lời thế nên không thể làm chủ được cảm xúc, tôi quát lớn:

-Ờ, cứ ngồi đó mà khóc đi! Đồ mít ướt!

-Anh đứng lại đó…! – Hoàng Mai bỗng đứng phắt dậy dỗi hờn nhìn tôi.

-Sao, chịu nói rồi à! – Tôi vẫn còn bực trả lời lạnh lùng

-Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em chưa?

-Cảm nhận thế nào?

-Chiếc áo kỉ vật của mẹ anh để lại, có bao giờ anh cho em đụng đến một lần không?

-Ơ anh…?!

-Không chứ gì, vậy mà hôm nay Lanna đã mặc nó, thậm chí còn mặc nó để biểu diễn nữa, anh có biết là em đau lắm không, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không…chát… – Như không thể kìm nén nổi nữa, em tức tối vung bợp tay chát chúa vào mặt tôi.

Phải, Hoàng Mai nói đúng! Từ trước giờ tôi chưa cho em được đụng vào bộ áo đó một lần nào cả, thế mà giờ đây Lan lại điềm nhiên mặc nó biểu diễn trước hàng ngàn khán giả bao gồm cả em, điều đó đối với em chẳng phải là bất công lắm sao, đã thế trước đó tôi lại đinh ninh rằng chỉ có Lan với xưng đáng mặc nó, như thế thì tôi đã quá ích kỉ rồi, chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân mà quên đi người con gái lúc nào cũng hết mực thương yêu tôi như Mai hay sao?

-X…xin lỗi, em không cố ý! – Em mếu máo đưa tay xoa lên mặt tôi.

-Không sao hết, đáng đánh mà! Anh ích kỉ lắm phải không? – Tôi nắm lấy tay em gượng cười.

-Hức…! – Em ôm chằm lấy tôi bật khóc thành tiếng – Em không thể nào giận anh lâu được, anh xấu lắm!

-Ừ, anh là người xấu! Từ nay anh sẽ không thế nữa, tin anh đi!

Em vẫn khóc, ôm tôi thật chặt mà khóc, tôi cảm thấy mình thật tội lỗi, thế nên tôi đã tự hứa với lòng mình từ nay về sau phải thật dứt khoát kìm chế bản thân lại, không được để Hoàng Mai phải bận tâm một lần nào nữa.

Một lúc sau, khi nàng đã bình tĩnh lại, đôi vai đã hết run vì khóc thì tôi mới nhẹ nhàng nơi lỏng vòng tay mà buông em ra, thì thầm với em thật khẽ:

-Sao, đã hết giận anh chưa?

-Hứ, nhìn mặt em bộ còn giận sao? – Em nguýt dài quay mặt đi.

-Được rồi, bé Mai theo anh ra ngoài ăn mừng với mọi người nào!

-Chỉ được cái dẻo mồm! – Em nhăn mũi nhưng vẫn choàng lấy tay tôi.

Ra tới nơi thì thấy cả lớp đã có mặt đông đủ hết rồi, khỏi phải nói, vừa thấy bọn tôi đi ra thì bọn nó đã là ó rùm ben cả lên:

-Ố, sư phụ sư mẫu ra rồi! Lạy cụ phù hộ! – Toàn phởn trêu đểu.

-Làm gì tụ tập đông đủ thế này, không ở ngoài kia mà xem nốt chương trình đi chứ? – Tôi trố mắt thản thốt.

-Hời, thì tụi trong lớp thấy nhóm mình biểu diễn hay quá nên vào đây ăn mừng đấy, tôi cản mà chả được! – Lam Ngọc lắc đầu.

-Lúc nãy tụi ông biểu diễn hay ghê, cứ như thật ấy! Làm mấy người trong ban giám khảo cứ ngẫng người ra mà trầm trồ…bla…bla…bla

Cứ liên tiếp nhưng lời khen như thế càng làm tôi phải nắm chặt lấy tay Hoàng Mai hơn để em có thể an tâm mà một lòng tin tưởng tôi, như cảm nhận được cái siết tay đầy lòng tin đó, em quay sang tôi cười hiền ngụ ý rằng :”Em không sao đâu!”

Chỉ những lúc như thế tôi mới thấy em dễ thương làm sao, khác hẳn với một Hoàng Mai lúc nào cũng đố kị, ghen tuông. Nhưng sự đố kị ghen tuông đó âu cũng xuất phát từ tình yêu dành cho tôi mà thôi, vì nếu em không yêu tôi thì tôi có đi với người con gái khác em cũng chẳng để ý làm gì cho tốn công, thôi thì cứ chấp nhận đó là một tính cách đặc biệt của em vậy, người ta thường nói “khi thương trái ấu cũng tròn, khi ghét trái bồ hòn nó cũng méo” mà

———————————-

-Sao, có chuyện đó nữa à? – Hoàng Mai ngạc nhiên khi nghe tôi thuật lại chuyện Lan bị mất đồ trên đường về nhà.

-Ừ, chẳng biết ai ác ôn mà đi lấy cắp đồ thế nữa!

-Thế là chắc Lanna bị ai đó ghét rồi!

-Anh thì không nghĩ như thế, bởi vì Lanna đâu có xích mít với ai trong lớp đâu!

-Anh nói cũng đúng, vậy chung quy lại thì em chỉ nghi một người thôi!

-Ai, nói anh nghe xem!

-Chắc là nhỏ Cẩm Tiên đó!

-Con Tiên vượn ấy hả, ùm…cũng có lí đấy chứ! Mà em có chơi thân với nó không?

-Cũng không thân lắm, tại vì cấp 2 học chung lớp thôi, mà hồi cấp 2 nhỏ đàng hoàng lắm tự dưng qua hè lại đổi khác!

-Nếu quả thật là con Tiên vượn đó thì ngày mai anh sẽ cho nó biết tay!

-Thui, đừng! Em chỉ nghi thôi mà, kẻo lại trách nhằm! Anh thiệt là hung hăn!

-Ừ, hung hắn vậy đó! Có thích không!

-Đồ quỷ, cứ bắt ép người ta nói! – Em nhăn mũi vỗ thùm thụp vào lưng tôi.

Và thế, tôi đành gác mọi suy nghĩ về Lan sang một bên mà toàn tâm một lòng với Hoàng Mai, bởi vì Hoàng Mai mới chính là bạn gái thực sự của tôi và Lan dù có dây dưa cỡ nào đi chẳng nữa thì nàng cũng vẫn là nàng, vẫn là một cô tiêu thư xinh đẹp mĩ miều đã vụt mất khỏi tay tôi, thế nên tôi không nên mơ tưởng quá nhiều nữa, mọi thứ về nàng đã là dĩ vãng rồi, buông lơi thôi…?

———————————-

Còn nhớ buổi sinh hoạt trường hôm đó đông nườm nượp người và người, có cả những người lớn hiếu kì cũng đứng ngoài cổng mong ngóng vào trong như ở tù thăm nuôi phạm nhân vậy, bởi lẽ buổi sinh hoạt này là để công bố kết quả các tiết mục ở buổi biểu diễn văn nghệ mà, nên nhìn ai cũng hăm hở ra mặt.

Khi thầy hiệu trưởng cầm tờ giấy thông báo kết quả lên, cả trường bỗng im bặc, không có lấy một một tiếng động nào, tất cả đều đang căng thẳng chờ đợi kết quả được công bố:

-Và sau đây thầy xin được công bố kết quả, giải khuyến khích gồm 3 giải thuộc về các lớp….tờ rừng…tờ rừng…tờ rừng…!

-Mẹ bà cái trường! Đang hồi hộp mà còn chơi nhạc kiểu như trong rạp xiếc ấy! – Toàn phởn lều bều.

-Các lớp là 11A2, 11A6 và 12A5!

-Ờ hú! – cả đám học sinh vỗ tay rờm rợp rồi mau chóng trở về trạng thái cũ chờ đợi kết quả tiếp theo.

-Chậc, nghi quá tụi mày ơi! Mất 3 giải khuyến khích rồi! – Khanh khờ nhăn mặt.

-Thì cứ từ từ đã mạy! – Tôi tặc lười trầm ngâm.

-Và giải 3 thuộc về lớp…từ rừng…tờ rừng…từ rừng…!

-Đệt cụ! Chắc tao đập cái loa trường này quá! – Toàn phởn nghiến răng tru tréo.

-…10A12 với tiết mục múa dân tộc!

-Trời…! – Cả trường há hốc mồm sửng sốt.

-Hơ…! Kéo nhau ra sau trường đánh nhau mà được giải 3 cơ á? – Toàn phởn trố mắt.

-Eo, người ta múa hay thật mà mấy ông! – Nhỏ Nhi nhăn mũi.

-Chậc! Khán giả mê gái đẹp thì có! – Tôi bểu môi.

-Vậy anh có mê hông?

-Ừ, cũng có…ó…ó…ấy…da….! – Chưa kịp nói hết câu thì đã bị Mai véo hông cật lực muốn lé mắt.

-Hứ, Phong lưu háo sắc! – Em nguýt dài.

-Ặc, em hỏi anh mà!

-Thôi đi hai người, nghe tiếp kết quả đi kìa! – Nhỏ Ngọc nhíu mày khó chịu.

Ông thầy hiểu trường vẫn tiếp tục trịnh trọng thông báo kết quả, và bản nhạc thót tim đó lại một lần nữa được xướng lên, lần này phải 3-4 đứa vịnh lại thì thằng Toàn mới thôi ý định nổi loạn đập loa.

-Và giải nhỉ thuộc về lớp 11A6 với tiết mục đơn ca Nàng sơn ca!

-Ồ…ồ…! – Cả trường đều tỏ vẻ hài lòng vì quả thực con nhỏ trình diễn bài hát đó vừa hát hay lại vừa xinh đẹp, được giải là cái chắc.

-Tiêu thiệt rồi bây ơi, giải nhì cũng mất rồi! – Mặt Khanh khờ méo xệch.

Không chỉ riêng nó mà tất cả thành viên lớp tôi rất lo lắng, chả ai nói với ai được câu nào nữa cả. Lan vẫn gượng cười mặc dù khuôn mặt đã lộ rõ nét lo âu, lại một lần nữa nàng đã “diễn lỗi”.

-Và sau đây thầy xin được tuyên bố giải nhất của trường mình…tờ rừng…tờ rừng…tờ rừng…!

Lần này thằng Toàn chằng còn phản ứng gì nữa, mặt nó chảy ra một đống, thở dài từng cơn. Tôi cũng chẳng còn tâm trí để chú ý đến những việc xung quanh nữa, chỉ biết nhắm mắt lại để chờ đợi kết quả được công bố…

-…Và lớp đoạt giải nhất đó là….10A9…! – Ồ…ồ…ồ! – Cả trường đều rộ lên, bàn tán xôn xao như họp chợ.

-Huầy…xong! – Toàn phởn lắc đầu ngao ngán.

-Ới, giết người không dao! – Khanh khờ ngửa cổ lên trời tru tréo.

Không khí cả lớp trở nên ảm đạm, yên ắng đến rùng mình, bởi lẽ biết bao công sức bỏ ra cả tháng trời chỉ đổi được công cốc. Lan giờ đã không còn che giấu được cảm xúc của mình nữa, nàng đã cúi gằm mặt xuống, hai tay bấu chặt lấy nhau mà mím môi kìm nén.

Tôi biết nàng thất vọng, buồn bã đến nhường nào bởi vì giờ đây tâm trạng của tôi không khá hơn nàng là bao, lúc này tôi thực sự muốn được ngồi kế bên nàng, an ủi nàng, nhưng kế bên tôi còn có Hoàng Mai, em giờ đây cũng đang nắm chặt lấy tay tôi, âu yếm nhìn tôi như muốn được chia sớt nỗi buồn, vì thế làm sao tôi có thể đi đâu được chứ?

Nhưng thoáng thấy có một số nhỏ con gái đã ngồi kế bên an ủi nàng nên tôi cũng an tâm mà yên vị cùng Hoàng Mai tại chỗ của mình.

-Không thế như thế được, chắc là có sai xót mà, tiết mục của mình hay như thế mà chả có giải gì sao? – Khanh khờ đột nhiên cất tiếng phân bua.

-Ờ phải đó, chắc là nhà trường chấm lộn rồi! Lên kiện đê!

-Đúng rồi, hay như thế mà không có giải, đi khiếu nại nhà trường là vừa! – Quần chúng trong lớp nổi dậy theo nó.

-Thôi đi mấy người! Kết quả rành rành ra đó rồi còn kiện tụng với chả khiếu nại gì nữa!

-Nhưng ức lắm, tiết mục của mình hay thế mà!

-Tôi cũng có diễn trong đó bộ tôi không ức hay sao, nhưng ức thì làm được gì? Kết quả đã được công bố hẳn hòi rồi mà phải đành chịu thôi!

Ngay đến cả lớp trưởng đại diện của cả lớp đã nói như thế rồi nên chẳng còn đứa nào ý kiến gì nữa, tất cả lại chìm vào hố sâu của sự tuyệt vọng, tăm tối. Chẳng ai ngờ được, mới dạo nào tiết mục còn được người ta rêu rao khắp nơi rằng sẽ được giải nhất, không nhất thì cũng nhì, mà nếu nhì thì chẳng có tiết mục nào dám lên nhất hết, vậy mà giờ đây đến giải khuyến khích lót lưng còn không có, thiệt là nhục đến không còn một cái lỗ nào mà chui nữa.

-Thôi mà anh, dù gì anh cũng đã làm hết sức rồi! – Hoàng Mai lây vai tôi an ủi.

-Ừ, đành thế chứ thôi biết sao giờ! Thất bại thì hủ hỉ với vợ con vậy!

-Đồ quỷ, thế mà còn giỡn! – Em nhăn mũi véo nhẹ hông tôi.

Chợt, giọng thầy hiệu trưởng lại vang lên:

-Ơ…xin lỗi các em, giải nhất không phải thuộc về lớp 10A9 mà là…Quang…lại xem số này là số 4 hay 9 mấy vậy…? – Thầy bỗng ngập ngừng nhờ Thầy Quang dạy hóa đến xem hộ.

Sau khi đã định chính lại mất gần mấy phút đồng hồ thì thầy hiệu trưởng mới dõng dạc tuyên bố:

-À do có sự nhầm lẫn nhỏ nhỏ nên thầy xin tuyên bố lại, giải nhất năm nay thuộc về lớp….10A4 với nhạc cảnh “Đám cưới trên đường quê”…!

-Ố…ố…ố! – Cả trường tộ lên inh ỏi.

-Ê, Ông thầy vừa nói cái gì đấy! – Khanh khờ nuốt khan .

-Lớp mình được giải nhất rồi…! – Toàn phởn há hốc mồm.

-Dzậy là sao tụi bây?

-À…hú…! Giải nhất rồi tụi bây ơi…! – Cả ba thằng tôi hò reo thất thanh.

Như để xác nhận thực lại những gì mình vừa nói, thầy hiệu trưởng trịnh trọng tuyên bố lại một lần nữa:

-Xin lỗi vì lí do nhận dạng chữ số nhầm nên lớp 10A4 mới là lớp đứng nhất, cùng vỗ tay chúc mừng lớp 10A4 nào các em!

Lần này cả trường đều vỗ tay rồm rộp vì ai cũng công nhận là tiết mục của lớp tôi quá xuất sắc, không thể bàn cãi gì thêm.

-Khà khà, vậy mới được chứ! – Toàn phởn khoái chỉ vỗ đùi đánh bép.

-Đã bảo là bên đàn trai diễn hay thế mà, không được giải mới là chuyện lạ! – Khanh khờ được dịp tán phét.

-Không có bên đàn gái thì được giải chắc! – nhỏ Thu lớp phó lao động bểu môi.

-Thôi nào, lên nhận thưởng đi rồi muốn tranh cãi thế nào cũng được! – Lam Ngọc nghiêm giọng nhưng cũng không giấu được nét vui mừng trên mặt.

-Lớp trưởng đại diện lớp lên nhận đi! – Một đứa phát biểu.

-Không được, ai có công lớn thì người đó lên nhận, Phong hay Lanna lên đi! – Nhỏ nhún vai gỏn lọn

-Hay Lanna lên đi nha, Phong không quen đứng trước đám đông! – Tôi nhìn nàng trăn trối.

-Ừm…! Được rồi, để mình lên vậy!

Phải nói là cả trường này được một phen nhìn lòi mắt khi Lan đại diện cả lớp lên nhận giải, nàng đi ngang lớp nào, thì mấy thằng con trai lớp đấy cứ nháo nhào lên như ong vỡ tổ, mặt thì đần thấy rõ, mấy câu đầu nó bàn tán về nàng còn nghe được:

-Ô…oa, đẹp ghê bây ơi!

-Ôi, tiên nữ mắt xanh!

-Bơ đỳ hot quớ!

Nhưng mấy câu sau làm tôi muốn nổi máu xung thiên:

-Ê, hình như em đó có dính dáng đến thằng Phong lưu cùng lớp đó!

-Phải hông mạy, thằng đó làm gì có cửa với Lanna của tao chứ?

-Thì tháng trước còn đồn ầm lên kìa!

-Chậc, đúng là hoa lài cắm…!

Đồ rằng không có Hoàng Mai ngăn tôi lại thì có lẽ tôi đã đại khai sát giới mấy thằng cà chớn đó rồi:

-Có phải như thế đâu mà anh cứ sôi máu lên thế!

-Nhưng mà mấy thằng đó…, trời ơi…tức quá đi, chỉ muốn đấm cho mỗi thằng một đấm thôi! – Tôi ngửa cổ tru tréo.

-Thôi mà, bớt giận đi em cho uống sữa!

-Sặc, s…s…sữa gì trong này! – Tôi giật thót.

-Ở đây cả đống mà anh nói gì thế? – Em ngây ngô.

-C…cả đống chớ đâu có uống bậy được!

-Anh nói lạ, sữa để uống chứ để làm gì? Muốn uống bây giờ không em lấy ra cho anh uống!

-Sặc, tại đấy hả? – Tôi thất kinh.

-Ngày nào em cũng dành bên người hết đó, nếu anh muốn uống thì để em lấy ra vậy!

-Óe, đứng mà! Ở đây đông người lắm! – Tôi nhắm mắt thản thốt.

-Đông người thì có gì đâu mà sợ? Rốt cuộc anh có uống không đây? – Em cầm bịt sữa tiệt trùng đưa lên trước mặt tôi.

-Ơ, nãy giờ em nói sữa này hả?

-Chứ anh tưởng sữa nào?

-Thì…hề hề, đâu có gì đâu! – Tôi cười giả lả chữa thẹn.

-Nghi lắm nha, chắc Toàn lại truyền cho anh mấy cái tư tưởng bệnh hoạn phải hông?

-Đâu, làm gì có chuyện đó, anh là anh trong sáng lắm nhé!

-Hừ, ai mà tin anh được chứ, vậy anh có uống sữa không đây?

-Thôi em cứ uống đi, sữa thì chỉ có trẻ con uống thôi!

-Vậy anh đang yêu trẻ con đấy!

-Sặc…thôi chịu thua!

-Hì, chống em là chết nghe chưa chồng ngốc! – Em tựa vào vai tôi cười khì.

Nói gì thì nói, trong mấy tháng qua tôi cũng học hỏi, à không học hỏi thì hơi quá, bị tiêm nhiễm thói hư của thằng Toàn thì đúng hơn. Cứ mỗi lần thấy mấy cô chân dài ăn mặc hở hang thì tôi lại lén nhìn, chả biết có tác hại gì không đây, không khéo lại ăn tát như chơi luôn ấy chứ, vậy mà thằng Toàn lại tuyên bố hùng hồn một câu thế này: “con gái ăn mặc hở hang cốt chỉ để con trai ngắm, mình mà không ngắm thì phụ lòng tụi nó!” Chết dở với thằng này.

Trở lại với buổi trao giải ở trường tôi, sau khi Lan mang phần thường về rồi thì lớp tôi bắt đầu xôn xao lên bàn luận về phần thưởng nhận được:

-Ộ ôi, cờ lưu niệm đẹp ghê! – Kiều ẹo cầm chiếc cờ có thiêu chữ kỉ niệm lên tấm tắc.

-Gở phong bì ra coi tiền thưởng nhiêu thế, tối nay còn tính vụ ăn mừng nữa! – Khanh khờ lóc chóc.

-Cốp…. – Thằng này, tối ngày chỉ biết ăn cho mập thây! – Toàn phởn cốc đâu Khanh khờ cật lực. – À mà tối nay mình ăn ở chỗ nào thế?

-Cốp…cá mè một lứa này! – Tôi chơi đểu cốc đầu nó lại.

-Này, mọi người trật tự đi! – Bỗng dưng nhỏ Ngọc nghiêm giọng làm cả đám giật thót.

-S…sao, có chuyện gì?

-Không chừa sức tối nay ăn mừng hay sao? – Nhỏ lại nhoẻn miềng cười khẽ.

Tôi, Toàn phởn và Khanh khờ nhìn nhau lấm lét thách xem thằng nào dám cốc đầu nhỏ Ngọc, nhưng xem ra có ăn gan hùm cũng không dám đụng tới bà la sát này, tàn phế như chơi chứ giỡn.

-Vậy 6h tối nay mọi người có mặt ở quán lẩu PV gần trường nhé! – Toàn phởn chốt chặn

-Ô kê con dêêêêêêê! – Cả lớp đồng thanh hô hào.
Bình Luận (0)
Comment