Cappuccino

Chương 77

Mệt mỏi, uể oải, tê liệt và không một chút sức sống là trạng thái hiện giờ của tôi.

Tối qua sau khi đi lễ chùa cùng với Ngọc Lan xong, tôi phóng nhanh về nhà với tốc độ cực kì điên cuồng. Vì sao ư, bởi một lẽ dĩ nhiên nếu càng ở ngoài lâu thì càng chết với hai chị em con nhỏ Nhung. Tôi đã bỏ rơi hai chị em nhỏ (coi như thế) ở đường hoa để đi chung với Ngọc Lan mà. Cũng may là có thằng Toàn đưa về dùm, nếu không chắc phải lên đồn công an tìm trẻ lạc rồi.

Cũng may thêm cái nữa là tối qua khi lén mở cổng vào nhà, tôi không bị hai chị em nhỏ phát hiện. Chắc ở quê thường ngủ sớm nên lúc đó hai chị em nhỏ đã ngủ mất xác rồi. Có vậy tôi mới nằm chiểm chệ được trên giường như sáng nay thế này đây.

Mà công nhận thức khuya mệt mỏi thật, 4h sáng về đến nhà năm phịch xuống giường là ngủ ngay không cần ngáp. Cho đến sáng nay không biết đã ngủ bao nhiêu lâu rồi mà đầu óc tôi cứ mụ mị, quay cuồng như uống cả lít rượu vậy, mệt mỏi không thể tả.

Vừa định đưa tay lên che miệng ngáp thì tôi cảm giác như nó đang bị kẹt ở chỗ nào ấy, nặng chịt, ấm hĩnh, đầy mùi thơm nhưng cực kì mềm mại.

Thiết nghĩ đang ngủ mà ngáp làm gì cho mệt nên tôi xoay người ôm cái gối ôm thân yêu mà miết miệt mài mặt mình vào đó nướng tiếp . Nhưng chỉ vừa mới làm thế, tôi liền cảm nhận được cái gối ôm nó đang rung lên bần bật trong lòng tôi. Vả lại theo tôi cảm nhận, nó cũng chẳng phải cái gối ôm mọi khi tôi từng ôm.

Cái gối lúc trước nó tròn lẳng, hình trụ và rất mát lạnh chứ không phải mềm mại, âm ấm lại còn rất thơm như bây giờ.

“Ắc hẳn có vấn đề, chắc chắn là thế rồi. Phải nghiên cứu xem sao.”

Nghĩ thế tôi vừa nhắm nghìn mắt vừa khám phá khắp nơi trên chiếc gối. Nó lạ ở chỗ chiếc gối bình thường thì phẳng lì còn đằng này nó nhấp nhô y như đồi núi nhưng không cứng, lại còn rất mềm nữa chứ. Thế nhưng vừa định khám phá thêm thì đột nhiên cánh tay tôi đau nhói như bị ai cắn, chính xác là tôi bị cắn rồi. Chẳng những thế mà còn bị nghiến đau đến chảy nước mắt nữa.

Đau điếng, tôi ngồi phắt dậy suýt xoa cánh tay giờ này đã hiện rõ dấu răng chi chít, đau muốn ứa máu. Tôi tức tối gắt nhẹ cái đống chăn mền đang thù lù trức mặt:

-Ê nè, thằng nào đó! Dám cắn tao à?

Tuy nhiên cái đống đó chẳng trả lời, chỉ run lên bần bật như cái máy phát điện làm tôi nổi máu quát lớn hơn:

-Mày là đứa nào, sao vào phòng tao? Lại còn nằm trên giường tao nữa?

Đến lúc này cái đống đó đã phát ra tiếng, nhưng mà là tiếng khóc. Tôi có thể nghe rõ được đây là tiếng khóc của con gái.

Thấy thế tôi nuốt khan tiếng lại gần xem xét.

Càng mò lại gần, tiếng khóc càng rõ. Sựt nhớ lại con bé Linh và chị nó đang chiến tranh lạnh và tôi cũng đã từng nghe nó nói là sẽ không ngủ chung với chị nó nữa nên tôi giật bắn người rung lẩy bẩy. Nếu thật là như thế thì tối quá đến giờ con bé Linh ắc hẳn là đã ngủ trong phòng tôi. Và cái gối ôm tôi ôm tối qua đến giờ chính là nó.

Càng nghĩ tôi càng rung người khi sự thật trước mắt. Lúc trước cũng đã có một vụ như thế và nạn nhân của việc đó là Hoàng Mai, nhưng Hoàng Mai lúc đó đã gần như là bạn gái của tôi rồi nên tôi không lo lắng như bây giờ. Còn con bé Linh thì khác, nếu có bè gì xảy ra với nó chắc chú Tư Chúc xé xác tôi ra mất, chưa kể nếu lớn chuyện hơn nữa chú ấy có thể bắt tôi cưới con bé Linh luôn cũng không chừng, đến lúc đó là đời tàn rồi.

Nghĩ thế nên tôi lật đật đến chỗ của con bé từ từ kéo tấm mền đang phủ trên người nó xuống.

Khi lớp mền được kéo xuống hoàn toàn tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì giờ đây quần áo của con bé vẫn còn y nguyên, không rách rưới. Tôi chỉ sợ thói quen ngủ mớ của tôi làm hại đến con bé thôi, giờ thì không nguy hiểm gì rồi.

Nhưng lúc này tôi lại đối mặt với một rắc rối khác. Con bé cứ úp mặt khóc sướt mướt trên giường không ngừng, tôi lay cỡ nào cũng không chịu trả lời. Bí quá tôi đành áp dụng cách dỗ dành Hoàng Mai lúc trước với con bé.

Tôi đánh bạo kéo con bé vào lòng mình, vỗ về nhẹ vào vai nó rồi thủ thỉ:

-Anh xin lỗi, bé Linh đừng khóc nữa mà!

-Hức, tại anh đó! Tối qua ngủ vẫn bình thường, tự nhiên sáng nay lại…hức…

-Uầy, anh đâu có biết em qua phòng anh ngủ đâu! Anh cứ tưởng em…

-Tưởng gì…?

Nó ngước mặt lên chủ mỏ nhìn tôi.

-Thì anh tưởng là…cái gối ôm!

-Ahh, chết đi!

Nó phồng má lấy gối đập vào người tôi phình phịch đến nỗi tôi mất đà ngã lăn ra giường kéo theo con bé cũng mất đà ngã theo tôi.

Chưa kịp hoàn hồn, nhỏ Nhung từ đâu mở cửa phòng bước vào. Trông thấy cảnh con bé Linh đang nằm đè lên tôi, mắt nhỏ long sòng sọc lên quát tháo:

-Hai người làm cái gì vậy hả, buông ra mau!

-Ẹc, hông có như bà nghĩ đâu bình tĩnh!

-Phải đó chị!

Vẻ như nhỏ chưa hề nghe chúng tôi nói tiếng nào, vẫn đùng đùng bước đến như con gấu chuẩn bị vồ mồi. Chẳng còn cách nào khác tôi lao đến chộp lấy cổ tay nhỏ Nhung khống chế rồi đè sấp xuống giường để nhỏ bình tĩnh.

-Bà nghe tui nói nè, tui với em bà có làm gì đâu mà phản ứng dữ vậy?

-Chứ lúc nãy tui thấy là gì?

-Tại lúc tui với em bà chơi đập gối với nhau, tui lỡ té kéo theo nó thôi!

-Vậy tối quá hai người ngủ chung à?

-Bậy, tui vừa vào phòng đã thấy con bé Linh trên giường nên ngủ dưới sàn đó! – Rồi tôi quay sang con bé – Phải hông em?

-Dạ phải ạ! – Nó đáp gỏn lọn.

Con nhỏ Nhung chừng như vẫn chưa tin tưởng lắm nhưng một lúc sau nhỏ cũng thở đều:

-Được rồi, thả tui ra đi!

-Bà không được tấn công tụi tui đó nhen!

-Rồi mà!

Nghe vậy nên tôi chẹp miệng buông tay nhỏ ra. Nhỏ đứng lên sửa lại quần áo rồi lườm cả hai chúng tôi:

-Liệu hồn ông đấy! Con Linh có bề gì thì đừng trách!

-Hà hà, hai người hết giận rồi hả?

Đột nhiên hai chị em nhỏ trừng mắt nhìn tôi tóe tia lửa điện:

-Hông bao giờ!

Rồi nhỏ chị đóng cửa cái rầm bỏ xuống nhà dưới không quên để lại mấy lời như tát nước vào mặt:

-Đồ ăn sáng tui dọn rồi đấy, ăn hay không thì tùy!

Còn nhỏ em thì ngồi phịch lên giường, phồng má nhíu mày:

-Đừng hòng!

Tôi ở giữa chẳng biết nên theo ai, bênh ai, phản ai nên cứ đứng như trời trồng chẳng nói năng được câu nào. Một lúc sau hoàn hồn, tôi mới rón rén bước ra khỏi phòng đề tránh chuyện thị phi nhưng vừa nắm tay vịnh cửa con bé Linh liền lườm mắt nhìn tôi muốn thấu tim:

-Giờ anh bên em hay bênh chị em?

-Ực, thì…

-Sao?

-Thì bênh em, hề hề!

Rồi đột nhiên nó nhích lại gần tôi nũng nịu:

-Hì hì, anh dẫn em đi ăn sáng ha?

-Sặc, có đồ ăn sáng chị em làm kìa!

-Hông, anh nghĩ xem giờ em ăn được sao?

-Nhưng mùng 1 ai mà bán đồ ăn chứ?

-Hui, anh Phong biết cách mà! Dẫn em đi ăn đi, em hông đòi lì xì!

-Uầy thì…

-Đi mòa…

Thấy vẻ mặt nũng nịu của con bé tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài xui xị đồng ý lời đề nghị của nó. Nhưng trước khi chở nó đi tôi cũng phải xuống nhà dưới ăn sáng để nói chuyện với nhỏ Nhung nữa, dù sao nhỏ cũng lớn rồi nên chắc sẽ dễ nói chuyện hơn. Ngoài ra cũng giúp nhỏ một miệng ăn để ăn hết số đồ ăn sáng nhỏ làm nữa, bởi vì nhỏ chắc chắn không chỉ làm 1 phần cho riêng mình đâu.

Thế nên tôi để con bé Linh ngồi chơi trong phòng rồi rón rén đi xuống tầng dưới để gặp mặt nhỏ Nhung. Nhỏ giờ này đang ăn sáng ở dưới lầu, vẻ mặt xem chừng bực bội lắm. Thấy tôi thập thò bước xuống, nhỏ cất lời nhưng mắt vẫn hướng về bàn ăn:

-Chỉ có mình ông à?

-À, ờ! Con bé Linh bảo không muốn ăn!

-Hùm, kệ nó! Cái tính cứng đầu không bỏ!

-Mà hình như bà cũng hơi khắt khe với con bé quá rồi đấy!

Đột nhiên nhỏ bỏ đũa xuống bàn trừng mắt nhìn tôi như kẻ thù:

-Ông cũng cho là thế nữa hả? Nó còn nhỏ, cứ cưng chiều nó quá thế nào cũng hư!

-Uầy, rồi rồi! Tui biết mà, nhưng bà cũng cho nó tự do tý, chẳng hạn như đi chung với tui!

Lúc này nhỏ phản ứng dữ dội hơn:

-Đi chung với ông tui mới lo đó! Chẳng biết ông dẫn nó đi đâu nữa!

-Sặc, bà cứ nói quá! Tui chứ có phải thằng nào dê xòm đâu!

-Hừm, dù sao phòng bệnh hơn chữa bệnh!

Nghe vậy tôi chẳng dám nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ăn hết 1 tô rưỡi mì gói luôn phần của con bé Linh bỏ bữa. Nếu mà tiếp tục nói sợ là nhỏ Nhung sẽ không cho tôi dẫn con bé Linh đi ăn sáng mất. Đến lúc đó thì nguy cho con bé rồi. Vả lại tôi cũng sợ nhỏ nhắc tới chuyện hôm qua tôi bỏ hai chị em nhỏ đi xem pháo bông nữa, bị nhỏ truy tố thì mệt lắm.

Lúc sau, trong khi nhỏ Nhung đang ngồi xem TV thì tôi rón rén dẫn con bé Linh đi ra ngoài ăn sáng. Tuy nhiên vừa ra tới cửa, nhỏ Nhung đã cất giọng:

-Dạo này thân thiết với Phong quá nhỉ?

-Chuyện của em, không liên quan đến chị!

Con bé Linh tức tối phản pháo.

-Ừ, muốn làm gì thì làm! Có xảy ra chuyện gì thì tự mà chịu trách nhiệm lấy!

-Xí, hông thèm đâu! Có anh Phong rồi, phải hông anh?

-À, phải phải!

Nhỏ Nhung chỉ khẽ nhếch mép rồi chú tâm vào xem Tv tiếp chằng thèm đế ý bọn tôi làm gì nữa. Tôi cũng muốn ở lại giải thích cho nhỏ Nhung hiểu lắm, chỉ sợ nhỏ hiểu lầm tôi với con bé Linh nhưng vì con bé cứ giục tôi đi nên tôi đành bất đắc dĩ dắt xe đèo con bé đi tìm chỗ ăn sáng cho xong nhiệm vụ sáng này.

Đường phố mùng 1 đúng như người ta nói, vắng như chùa bà đanh, quanh đi quẩn lại chỉ có vài chiếc xe chạy trên đường. Mấy hàng ăn thì tệ hơn nữa, đóng cửa im lìm như di dân, thậm chí có vài quán còn treo biển nghỉ tết khi chúng tôi chỉ mới có ý định ghé vào. Chung quy lại là hôm nay là ngày kị, chẳng có ai đi ra ngoài và cũng chẳng có ai bán đồ gì cả.

Thế nên tôi chỉ biết nhìn con bé Linh lắc đầu:

-Thôi, về nhà nấu mì gói ăn đi! Hôm này hông ai bán gì đâu!

-Hông đâu, em chán mì gói lắm! Ăn nhiều nổi mụn!

-Vậy chứ anh biết kiếm đầu ra hàng ăn đây?

-Hì, anh Phong biết cách mà!

Thật tình thì tôi cũng chằng muốn làm con bé thất vọng nhưng quả thật đi cả vòng quận 7 rồi chả có ai bán một thứ gì để ăn cả. Họa chăng chỉ có mấy người bán phong bao lì xì đầu năm thôi.

Móc trong túi ra một chiếc bao lì xì đỏ ói mà Ngọc Lan đã lì xì cho tôi vào đêm qua, tôi chợt nhớ lại lời nàng đã an ủi tôi khi tôi gieo được quẻ xấu đầu năm rằng tôi có gặp việc gì cứ gọi cho nàng, nàng sẽ đến giúp tôi ngay tức khắc. Vậy chẳng lẽ bây giờ tôi phải gọi cho Lan về việc này sao, ngại chết đi được luôn ấy chứ nhưng lỡ hứa dẫn con bé đi ăn rồi, phải thực hiện thôi.

Nghĩ vậy nên tôi móc điện thoại ra lều bều gọi cho nàng:

-Hallo, Phong đấy à! Mới đầu năm đã có việc cần giúp rồi sao?

Giọng nàng cất lên trong trẻo đầy vui tươi nhưng vẫn lơ lớ giọng ngoại quốc.

-À việc là thế này, Lan biết bé Linh em của Nhung chứ?

-Ồ, biết! Có gì hông?

-Chuyện cũng không có gì quan trọng mấy! Phong muốn hỏi là nhà Lan còn đồ ăn sáng hông!

-Đồ ăn sáng à, Lan vẫn đang nấu đây!

Nghe thế tôi liền hồ hởi nhờ nàng giúp ngay:

-À vậy Lan nấu cho bé Linh một phần nữa nhé! Phong chở nó qua ngay!

-Ủa, sao vậy? Bộ ở nhà Phong không nấu đồ ăn sáng sao?

-Ừ thì có! Chuyện cũng khó nói ở đây lắm! Đợi Phong quá bên ấy rồi nói luôn thể được không?

-Tưởng gì, chuyện này thì được! Nhớ qua sớm đấy!

Nàng vui vẻ chào tạm biệt rồi cúp máy. Riêng tôi giờ này quê mặt vô cùng, tự nhiên ở nhà có ăn không ăn lại xách mông qua nhà người khách ăn chực mới hả. Mà có phải ai xa lạ đâu, nhà Ngọc Lan hẳn hòi luôn ấy chứ. Thiệt quê chẳng để đâu hết. Nhìn con bé Linh giờ tôi muốn cốc đầu nó cho bỏ ghét nhưng thấy nó cứ ôm bụng than đói như đòi nợ thế này tôi cũng chằng đành lòng, bèn dắt xe đèo con bé đến nhà Ngọc Lan y theo những gì đã bàn trong điện thoại.

Sáng mùng 1 hôm nay là một ngày nắng đẹp, nó làm con người ta cảm thấy khoan khoái, ấm ấp. Nắng chiếu xuống những tòa nhà, góc phố và cả những con đường, nhuộm cho chúng một màu vàng chóe đến chói mắt. Ngôi nhà kiểu ống của Ngọc Lan cũng được những tia nắng chiếu rọi làm cho nó trở nên lung linh, huyền ảo tựa như những lâu đài trong truyện cổ tích nơi có một cô công chúa lúc nào cũng đợi chàng hoàng tử của lòng mình đến đón.

Tính ra thì cũng đã gần 3 tháng rồi tôi không qua nhà của Ngọc Lan, hình như là kể từ lúc Hoàng Mai bị bắt cóc thì phải. Giờ nhìn lại nhà của nàng cảm thấy lạ hoắc. Chắc có lẽ nhà nàng vừa mới sơn phết lại nên tôi thấy lạ cũng không chừng. Nhưng là một nét lạ của sự đổi mới, một nét lạ của những yêu thương và cũng có thể là một nét lạ của những xúc cảm mới mẻ.

Dừng xe trước cổng nhà Lan, tôi bấm chuông rồi vẫy tay vào chiếc camera kế bên trước khi quay sang trả lời câu hỏi con bé Linh:

-Nhà ai vậy anh, nhìn lớn ghê!

-Hề hề, một chốc em sẽ biết!

Lát sau Ngọc Lan cũng xuất hiện với tiếng dép lẹp xẹp đặc trưng nhưng lần này vừa nhìn thấy nàng tôi lại nóng bừng mặt. Chẳng phải Ngọc Lan trang điểm quá ư là đẹp khiến tôi cảm thấy xao xuyến, nàng vẫn để mặt mộc. Tôi đỏ bừng là vì giờ đây nàng lại khoác lên mình bộ “thoải mái” lúc trước. Nó làm tôi như muốn hóa đá ngay tại chỗ nếu như con bé Linh không mừng quýnh chạy đến chỗ của nàng che đi hình ảnh đó:

-Oa, chị mắt xanh! Chị sống ở đây hả?

-Ừa, nhà chị ở đây mà! Nhưng em đừng gọi chị là mắt xanh nữa, nghe kì lắm! Gọi chị bằng Lanna nhé!

-Dạ, chị Lanna! Tên đẹp ghê luôn!

Rồi nàng mỉm cười quay sang tôi:

-Phong dẫn bé Linh vào đi, bữa ăn chuẩn bị rồi đó!

-Hả, chị Lanna làm bữa ăn cho em hả?

Con bé nghe đến ăn bỗng tíu tít lên như chim xổ lồng làm tôi phải tức tối cốc đầu nó:

-Con bé này, yên lặng mà vào nhà thôi! Làm anh quê quá đi!

-Ơ, chị Lanna chuẩn bị cho em thiệt chứ bộ! -Còn nói nữa!

-Thôi thôi, có gì đâu mà cãi nhau! Vào nhà lẹ đi kẻo đồ ăn nguội!

Ngọc Lan cười giả lả đẩy lưng tôi và con bé vào nhà.

Nội thất trong nhà Lan hiện giờ tuy có thay đổi đôi chút khi chiếc bàn gỗ ở chỗ phòng khách không còn nữa mà thay vào đó là chiếc bàn mây vàng sẫm nhìn rất hợp với bộ sô pha bao quanh nó. Và còn rất nhiều thay đổi khác nữa nhưng tôi chẳng thấy lạ chút nào cả. Trái lại tôi cảm thấy càng thân thiết với ngôi nhà này hơn bao giờ hết. Cho nên lúc đi xuống bếp tôi cứ nhìn hết chỗ này đến chỗ khác mặc cho con bé Linh cứ đeo miết lấy Ngọc Lan như sam chẳng rời một phút.

Lúc sau căn bếp to đùng của Ngọc Lan cũng hiện ra trước mắt tôi với chiếc bàn ăn bằng thủy tinh được điều khắc hết sức tinh xảo. Trên đó có một cái nồi cỡ vừa, và thứ ở trong cái nồi đó chính là đồ ăn sáng cho cả nàng và bé Linh.

Con bé xem ra háo hức lắm, nó cứ chỉ chỏ cái nồi mà luyên thuyên như con lật đật:

-Ui, đồ gì vậy chị? Nghe mùi thơm phức à!

-Hì, em chú ý nhá!

Ngọc Lan cười tươi giở nắp vung ra. Sau làn khói cuồn cuộn bốc lên như núi lửa là một món ăn rất đỗi quen thuộc, đó chính là món súp cua do chính tay Ngọc Lan chế biến. Nghe thì có vẻ bình thường vì súp chỉ cần khéo tay một tý là chế biến được ngày nhưng với tài nghệ chế biến món Pháp của Ngọc Lan tôi chắc chắn nó sẽ mang một hương vị khác hẳn với món súp bình thường.

Bằng chứng là khi con bé Linh húp xong một muỗng súp nó liền tấm tắc khen nức lời:

-Chộ ui, súp chị Lanna làm ngon quá đi mất!

-Hì, bình thường mà em! Chị còn cảm thấy nó chưa được ưng ý lắm!

-Ngon rùi chị, chị hai em nấu hông bằng chị đâu!

-Ui, em đừng so sánh vậy kẻo chị em nghe được thì buồn đó!

-Hông sao đâu, chị em bây giờ chắc nằm ở nhà coi TV rồi, làm gì mà biết được chứ!

-Hì, dù sao cũng không hay cho lắm

Bất chấp Ngọc Lan có khách sáo cỡ nào nhưng con bé Linh vẫn vậy, vẫn vô tư như chưa hề xảy ra chuyện gì. Lại thản nhiên nói xấu chị mình trước mặt người khác đến nỗi Ngọc Lan cũng phải ngượng dùm cho con bé. Thiệt là hết nói nổi!

Khi con bé Linh còn đang thưởng thức say mê nồi súp của Ngọc Lan chế biến, nàng bỗng đứng dậy nhẹ nhàng đến chỗ tôi khều vai:

-Ra đây nói chuyện với Lan một chút nào!

Tôi chỉ ngờ ngợ ra mục đích của nàng thôi nên cũng tò tò đi theo nàng như đang bị xỏ dây dắt mũi. Đến gần góc khuất cầu thang, nàng dựa hẳn vào thành tường rồi khoanh tay trước ngực:

-Kể cho Lan nghe chuyện của bé Linh đi!

-À, chuyện này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hai chị em họ…

Tôi kể một lèo chuyện của hai chị em con nhỏ Nhung cho Ngọc Lan biết từ lúc hai người gây nhau cho đến khi chiến tranh lạnh bỏ bữa ăn sáng như hôm nay. Nghe đến đâu, trán nàng nhăn đến đó, đôi môi của nàng cứ cong cớn lên như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Sau khi nghe xong nàng nàng gật gù vô vai tôi:

-Um, cách giải quyết thì có rồi đấy nhưng Phong phải bỏ ra công sức hơi nhiều!

-Ơ, làm gì liên quan đến Phong?

-Liên quan sao không, Phong ở chung với họ nên dễ nói chuyện hơn!

-Uầy thì…

-Giờ có muốn giúp họ không?

-Thì có!

-Được rồi, cách thế này nè…

Nàng kề sát đôi môi nhỏ xinh của mình vào sát tai tôi, trình bày rõ ràng kế hoạch mà nàng nghĩ ra cho tôi biết.

Giờ đây tôi đã hoàn toàn nắm rõ kế hoạch của Ngọc Lan rồi, chỉ cần vài bước thiện hiên là hai chị em con nhỏ Nhung sẽ hiểu nhau ngay thôi. Nhưng trước tiên phải lo về phía con bé Linh trước đã.

Tôi với Lan vừa bàn luận xong kế hoạch thì con bé đã lù lù nhảy ra làm cả tôi lẫn nàng đều giật mình:

-Hù, bắt quả tang hai người tâm sự hẹn hò ở đây nghen!

-Nói bậy anh cốc cho phát giờ!

-Ai bảo bỏ em ra đây nói chuyện riêng chứ, em nói mọi người biết luôn cho coi!

-Ê, ê! Cấm nghe chưa!

-Lêu, đố anh bắt được em đó!

Con bé cù nhay chạy lên nhà trên không quên quay đầu lại trêu chọc tôi. Đáng lẽ tôi đã đuổi theo nó rồi nhưng Ngọc Lan đã níu vai cản tôi lại:

-Thôi, trẻ con mà biết gì đâu chứ!

-Nhưng lỡ nó nói với tụi kia thì sao?

-Bộ Phong hông muốn thế à?

-Hả?

Tôi trố mắt tròn miệng bởi câu hỏi câu nàng, nghe cứ như sét đánh vào tai ấy. Đồ rằng nếu nàng không vỗ vai tôi tỉnh mộng thì chắc tôi đã ú ớ ở đó đến sáng hôm sau luôn rồi, thót tim gì đâu!

Quay trở lại với con bé Linh, sau khi thuyết phục nó gãy lưỡi rằng tôi không cốc đầu nó, nó mới chịu ngồi yên trên chiếc ghế sô pha nha Lan để cho bọn tôi hỏi chuyện. Việc đó cũng chính là một phần trong kế hoạch mà Ngọc Lan đã vạch ra. Trực tiếp thăm dò cảm nhận từng người.

Khẽ cười một nụ cười xinh như đóa hoa, Ngọc Lan dò hỏi con bé:

-Nè, sao em giận chị em vậy?

-Ủa chị cũng biết nữa hả?

-Ừa, anh Phong vừa kể cho chị!

Vừa nghe nàng nói, con bé chu mỏ nhéo vào hông tôi kèm theo đó là một ánh mắt sắc lẽm như dao ý rằng anh là đồ nhiều chuyện, sao lại đem chuyện này kể cho chị Lanna biết. Hiểu ý nó nên tôi trả lời lại nó bằng cách thúc nhẹ vào tay nó rồi nhướng mắt về phía Ngọc Lan ý rằng cứ trả lời không sao cả.

Nhíu mày nhăn trán một hồi nó cũng trả lời:

-Thì chị em lúc nào cũng bắt em ở nhà không cho em đi đâu chơi hết!

-Chắc chị em vì ló cho em đấy thôi!

-Em biết chứ, nhưng chị ấy cũng phải biết nghĩ cho em. Em lớn rùi, đã biết tự suy nghĩ về việc làm của mình, chứ đâu phải thích gì là làm nấy đâu!

-Chung quy lại là em chỉ giận chị hai về việc không cho em được tự do phải không?

-Dạ, dó có thế nào thì em cũng là em chị ấy mà…

Con bé xụ mặt trầm giọng thấy có vẻ buồn lắm. Tôi đoán nó cũng không giận chị hai nó nhiều đâu, chỉ hơi cáu về việc không cho nó được tự do thôi. Ngoài ra con bé xem ra vẫn còn thương chị nó lắm. Lúc nhỏ nó cũng đeo chị nó miết mà sao lại ghét được. chỉ có điều mấy lời tình cảm với một cô bé 14 tuổi còn khó nói lắm, ngay cả tôi cũng còn ngượng miệng khi nói với ba mình huống chi là con bé Linh.

Hiểu được tình cảnh đó, Ngọc Lan nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh con bé vỗ về

-Chị hiểu rồi, bây giờ em theo anh Phong về nhà đi! Chị tin không lâu sau chị em sẽ hiểu!

-Thiệt hông chị!

-Chị chắc thế mà, hì hì!

Ngọc Lan nở nụ cười rạn rỡ xoa dịu mọi nỗi lo của con bé làm nó trở nên tươi tỉnh hơn so với lúc kể chuyện của mình cho nàng nghe. Dù thế nhưng tôi vẫn không biết chắc kế hoạch của nàng có thành công hay không. Mọi việc bây giờ phải tùy thuộc nhiều vào nhỏ Nhung, nếu nhỏ thấu hiểu việc này thì mọi khúc mắt mới có thể được gỡ bỏ.
Bình Luận (0)
Comment