Cappuccino

Chương 81

Chẳng có hôm nào như hôm nay, lớp tôi hăng hái hẳn ra, trông mặt đứa nào đứa nấy phởn thấy rõ. Thậm chí còn có vài đứa giơ tay xung phong tham gia nữa. Tất cả tạo thành một bầu không khí vô cùng nhộn nhịp, bát nháo.

Chả là hôm nay lớp chúng tôi hợp lại để bàn về kế hoạch cắm trại ngày 26/3 do trường tổ chức. Mà mấy nường trong lớp thì khỏi nói, bàn tán rất ư là sôi nổi, tranh cãi hết sức quyết liệt nhưng đến khi chọn ra người để tham gia thì chẳng có lấy ma nào xung phong. Những người mà tôi nói nãy giờ hăng hái tham gia chỉ là những người trong ban cán sự lớp mà thôi. Lúc thì thằng Toàn giơ tay, lúc thì Lam Ngọc giơ tay đến Ngọc Lan còn phải giơ tay tham gia nữa. Vì nếu những người đó không giơ tay xung phong thì có mấy ai chịu làm đâu, khổ là thế.

Tuy nhiên cô Thanh không phải là người dễ qua mặt. Cô thừa biết cái tính lười biếng của học sinh mình. Thế nên cứ mỗi môn thi có mặt ban cán sự là cô lại kéo thêm vài đứa có tố chất vào. Mà cô Thanh cũng chẳng phải nhọc công lựa chọn làm chi cho mệt. Theo như thông tin mật Lam Ngọc nói cho tôi thì nàng đã làm sẵn một bảng phân công thành viên tham gia trò chơi đưa cho cô cả rồi, việc của cô chỉ là xướng tên tụi nó lên mà thôi.

Và thế, từng đứa từng đứa được cô đọc tên lên trong danh sách tham gia trò chơi làm tụi nó cứ tối xầm mặt mày lại y như xuống địa ngục vậy.

Nhưng đó không phải nỗi lo lớn của lớp.

Những đứa làm biếng còn có cách làm nó phải vâng lệnh. Còn về việc sỉ số nam của lớp tôi quá ít mới là nỗi lo đáng quan ngại. Bởi lẽ nếu lực lượng nam không đông sẽ rất khó khăn trong khâu dựng trại cũng như tham gia các trò chơi cần nhiều thể lực. Chẳng hạn như môn kéo co, quy định trò chơi phải 5 nam 5 nữ, nhưng lớp tôi chỉ có 3 nam thì làm sao có thể tham gia được. Vô hình chung thì coi như lớp tôi phải chịu thiệt thòi về cái khoản thiếu người đó rồi.

Trong tình cảnh khó khăn thế, bỗng dưng thằng Toàn giơ tay lên góp ý:

-Cô ơi, lớp mình có nhờ người tham gia hộ được không ạ?

-À, hình như là được! Thầy hiệu trưởng có nói với lớp mình là nếu thấy không đủ lực lượng thì có thể nhờ người những cũng phải trong độ tuổi của chúng ta.

Vừa nghe, cả lớp lại nhao nhao cả lên. Nhưng đa số là những ý kiến bất mãn về điều kiện thầy đưa ra là phải bằng tuổi với chúng tôi. Vì nếu như thế chúng tôi phải tìm một học sinh bằng tuổi mình, nhưng họ cũng phải cắm trại nữa chứ đâu phải chỉ có riêng trường tôi. Việc đó coi như bất khả thi.

Lớp tôi lại một lần nữa chìm vào im lặng. Còn thằng Toàn thì vẫn nhăn trán suy nghĩ, xem chừng nó vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi biết nó là một thằng đầy mưu mẹo, cái đầu của nó không biết chưa bao nhiêu kế sách trong ấy từ tán gái, giải vây, cho đến giúp đỡ tôi nó điều tự nghĩ cách. Nó cũng thông minh như Ngọc Lan nhưng xem chừng nàng cũng phải chào thua trước cái đầu quỷ quyệt như thằng Toàn.

Còn nhớ lúc trước vào giờ ra chơi lớp tôi thường tổ chức chơi ca rô, tôi thì thường thắng đa số mấy nhỏ con gái trong lớp, ngày cả Lam Ngọc, bé Phương còn phải chơi thua tôi về khoảng này. Nhưng tôi lại chẳng bao giờ thắng nổi Ngọc Lan, từng nước đi của em nước nào cũng là nước tối hậu. Cứ tưởng nàng đã là người chơi carô giỏi nhất lớp rồi thì thằng Toàn này lại nhảy vào. Kỹ thuật chơi của nó phải gọi là thượng đẳng, nó không trực tiếp dồn Ngọc Lan vào thế bí phải chống đỡ mà từ từ vạch ra một cái bẫy để nàng mắc phải. Dù có cẩn trọng đến đâu Ngọc Lan vẫn chẳng thế nào thoát khỏi cái bẫy của nó.

Cho nên nếu thằng Toàn không nghĩ ra được cách nào thì làm sao tôi lại nghĩ ra được, thậm chí cả lớp cũng chẳng ai nghĩ ra được.

Chừng một lúc sau thằng Toàn đột nhiên đập bàn, đứng phắt dậy tỏ vẻ rất khoái chí:

-Cô ơi, có cách rồi!

-Cách gì thế em?

-Dạ, em có một đám bạn chừng ba người bằng tuổi nhau, họ giờ đang rảnh lắm ạ!

-Thế thì hay quá, em khẩn trương đi hỏi 3 người đó dùm cô nhé!

-Dạ, không thành vấn đề!

Rồi cô đứng lên thông báo dõng dạc cho cả lớp:

-Hôm nay việc phân công tham gia trò chơi coi như đã hoàn tất, chỉ còn trông vào 3 người bạn của Nhật Toàn thôi, nếu được chúng ta sẽ đăng kí thêm môn kéo co nữa là ổn thỏa. Mấy em còn ý kiến gì không?

-Dạ không?

-Được rồi ,các em về!

Lần nay thì quả đúng là tôi phục thằng Toàn thật, dù tính huống có khó cách mấy nó cũng nghĩ ra cách giải quyết triệt để. Nhưng chỉ có điều là 3 người bạn của nó là thằng nào, ngay cả tôi cũng chưa biết. Nó mới chuyển từ Đà Lạt về, chẳng lẽ là bạn của nó từ Đà Lạt xuống chơi sao, như thế hơi phi lí, 26/3 người ta không cắm trại thì vẫn tiếp tục học chứ đâu có anh rảnh rang xuống Sài Gòn lam gì.

Bí cách tôi bèn quay sang thằng Toàn khi nó đang dọn dẹp đồ chuẩn bị ra về:

-Ê mày, 3 thằng bạn của mày là ai thế, tao có quen không?

-Trời, thì thằng Huy chứ ai? Mày hỏi lạ!

-Sặc, rồi mày có hỏi nó chưa mà tuyên bố ghê vậy?

-Chưa như mà chắc mấy thằng đó thế nào cũng đồng ý thôi, nếu không thì tao cũng có cách dự phòng mà!

-Dự phòng thế nào?

Tuy nhiên nó chẳng nói, chỉ giục tôi:

-Thôi, mày đi theo tao qua bàn chuyện với hai nhỏ Lanna với Lam Ngọc cái đã

-Gì, liên quan đến hai người đó nữa?

-Thì cứ đi, tao có bảo mày đi chết đâu!

Nó kéo tôi cùng với bé Phương đi đến bàn đầu nơi Ngọc Lan và Lam Ngọc đang thảo luận chuyện cắm trại với nhau.

-Nè, hai bà thảo luận xong chưa?

-Cũng gần xong rồi, việc còn lại là tùy vào ông đấy!

-Việc đó thì khỏi lo!

-Nhưng lớp mình có 3 nam, ông tính thế nào?

-Thì như lúc nãy tui nói đó, tui sẽ đi hỏi 3 thằng bạn của tui! Nếu nó đồng ý thì ngọt!

-Vậy thì ông hỏi mau đi, cuối tuần nay là nộp danh sách cho trường rồi!

-Uầy, còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của hai người nữa!

Vừa nghe, cả Lan và Ngọc đều trố mắt:

-Việc gì thế, nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ?

-Hề hề, cũng hông có gì! Chỉ là chiều nay hai bà làm ơn kiếm bộ nào gợi cảm mặc vào theo tui với thằng Phong qua nhà thằng Huy bàn chuyện.

-Chách…

Nó chỉ vừa kịp nói xong thì Lam Ngọc đã nổi đóa cung tay định đấm vào ngực của nó một cái. May sao nhờ vào phản xạ mà nó né được:

-Gì thế bà Ngọc, sao tự nhiên đánh tui?

-Phải đó Ngọc à, chuyện gì cũng phải bình tĩnh!

Bé Phương cũng chen vào đứng giữa hai người.

-Hừ, như thế mà bình tĩnh gì! Tự nhiên kêu tôi với Ngọc Lan ăn mặc hở hang sang nhà người ta là sao? Định làm tú ông à?

-Không phải, bà hiểu lầm rồi! Đó chỉ là phương ánh dự phòng thôi!

-Là như thế nào?

-Thôi được rồi, tui chỉ nói một lần thôi đó nghen, mọi người nghe kĩ đây…

Cuối cùng thì sao một lúc suy nghĩ Lam Ngọc cũng đồng ý thực hiện theo kế hoạch dự phòng của thằng Toàn. Còn Ngọc Lan thì khỏi phải thuyết phục gì, ngày thường nàng vẫn mặc thế, thậm chí nếu ở một mình tôi chẳng biết nàng sẽ mặc gì nữa.

Nhưng có vẻ Lam Ngọc vẫn còn khó chịu lắm. Đi chung dọc hành lang mà trán nàng nhăn cứ như khỉ cắn ớt. Đồ rằng thằng nào mà lại gần nàng lúc này có nước bị phanh xác chứ chẳng chơi. Mà lỡ kéo Lam Ngọc vào việc này rồi bỏ mặc cũng chẳng đặng nên tôi lấm lét đến gần nàng bắt chuyện:

-À Ngọc này, nếu không thích thì Ngọc không tham gia cũng được, một mình Lanna chắc được rồi mà!

-Hừm, không sao! Đã hứa thì phải làm, vả lại việc này cũng không phải quá đáng gì!

-Chắc chứ hả?

-Phong đang nghi ngờ Ngọc đấy à?

-Thôi thôi, có chuyện đó cũng cãi nhau nữa, hè hè!

Ngọc Lan cười xòa chen vào giữa hai chúng tôi.

Lúc nãy sau khi bàn chuyện xong thằng Toàn với bé Phương đã xin về trước để lại tôi với hai người con gái như thế này. Cái thằng khốn đó nó cố tình chơi tôi mà, biết lâm vào tình cảnh như thế này tôi sẽ bị nốc ao bất cứ lúc nào. Cho nên từ nãy đến giờ tôi cứ e dè đi sau hai người đó cho đến khi bắt chuyện với Lam Ngọc thì tất cả đã nhập cuộc.

-Dù gì tụi mình cũng đâu cần phải mặc hở hàng đâu, chỉ tìm bộ nào mặc cho dễ thương là được!

Ngọc Lan nheo mắt tán chuyện với Lam Ngọc.

-Ừ, thế mình mới tham gia chứ như cha Toàn nói lúc nãy thì đã bỏ về từ lúc nào rồi!

-Hè hè, bạn nguyên tắc quá đấy thôi, tự do hơn chút đi nào!

-Không được! Tính của mình đã thế từ lúc nhỏ, không thể thay đổi một sớm một chiều được!

Lam Ngọc vừa nói vừa lườm tối muốn cháy mặt, vẻ như nàng đang ám chỉ tôi đã gây ra chuyện này cho nàng vậy.

Thế nhưng Ngọc Lan vẫn cười khì đảnh sang chuyện khác:

-Mà nhà Ngọc có bộ đầm nào không, vai trần thì càng tốt!

-Có…à không, không có bộ nào cả!

-Hì hì, vậy qua nhà mình đi, mình cho bạn thử vài bộ! Sẵn ăn trưa ở nhà mình luôn!

-Thế có tiện không?

-Gì chứ, chỉ cần Ngọc đồng ý là tiện nốt! Tạm biết Phong nhé, Mình với Ngọc đi trước đây, lát gặp lại!

Nàng cằm tay Lam Ngọc kéo đi chẳng để Ngọc kịp nói lời nào cả. Vẻ như Ngọc Lan rất thích thú việc Lam Ngọc mặc những bộ đồ dễ thương. Ắc hẳn nàng cũng tò mò giống tôi, xem xem Lam Ngọc khoác lên mình những bộ ấy sẽ như thế nào.

Còn tôi thì cứ chưng hửng, đột nhiên hai người con gái trước mặt tôi bỏ đi hết tẹo cũng cảm thấy quê quê. Người ngoài nhìn vào dám tưởng tôi dê gái bị cạch mặt lắm cho nên Ngọc Lan với Lam Ngọc đi rồi tôi cũng nhanh chân ra bãi lấy xe về nhà nốt.

Kể từ khi hai chị em nhỏ Nhung về quê, tôi lại bắt đầu sống những chuỗi ngày như trước đây. Một mình, từ túc, tự lập, tự mình nấu tự mình ăn. Tuy có hơi buồn tý xíu khi không có ai trò chuyện những lúc rảnh rỗi nhưng bù vào đó tôi lại có một khối thời gian để suy nghĩ về những chuyện đã qua, những chuyện ở hiện tại và cả những chuyện ở trước mắt nữa.

Chỉ mới vài tháng trước đây thôi, ngôi nhà của tôi còn là một tổ ấm gia đình khi có sự hiện diện của Hoàng Mai. Em luôn là niềm vui nhỏ nhoi của tôi mỗi khi gặp chuyện gì đó buồn lòng. Từng tiếng đóng cửa, mở cửa, những tiếng xào nấu của em vẫn còn oang oang ở trong tâm trí của cho đến tận bây giờ. Nhưng nó đã không còn làm tôi cảm thấy day dứt nữa, nó đơn thuần chỉ là một kỉ niệm đẹp được được tôi lâu lâu lấy ra chùi rửa để nó không bị lãng quên theo thời gian.

Sau đó, ngôi nhà của tôi lại rở thành một cái gánh xiếc khi hai chị em nhỏ Nhung chuyển đến. Những trò quậy phá của bé Linh và cả những lần móc câu của nhỏ Nhung là tôi gần như phát điên, không ngày nào tôi được yên thân với hai chị em nhà này cả. Nhưng tôi không phủ nhận rằng khoảng thời gian hai chị em chuyển đến đây là khoảng thời gian vui nhất từ trước đến giờ tôi có được. chỉ là nói hơi quá đáng đến nổi tôi phải nổi đóa lên thôi, còn lại mọi việc đều tốt.

Tự dưng tôi lại nghỉ đến con bé Linh và cả những cử chỉ nó đã ra hiệu cho tôi khi ở trên xe nữa. Nó làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Đúng là con bé đã lớn thật. Thậm chí nó còn lớn hơn tất cả những đứa bạn cùng trang lứa như nó. Chỉ mới 14 tuổi thôi con bé đã biết mục đích của nó phải làm gì, chẳng bù với tôi lúc nào cũng chỉ thấy một màu đen tối trước mặt. Âu thì ai cũng có cái số của người đó, cứ tiếp tục sống thôi vậy.

Sau khi chén no nê 4 chén cơm với nồi thịt kho tự làm, tôi mệt mỏi nằm vật ra ghế sô pha định bụng làm một giấc trưa cho sảng khoái tinh thần. Nào đâu vừa nhắm mắt thì đã nghe tiếng thằng Toàn oang oang ngoài cổng:

-Phong đâu rồi ra mở cổng tao vào nào!

-Ờ chờ chút!

Tôi lều bều vác cái thân tàn mỏi mệt ra mở cổng cho nó. Nhưng trưa nay nó đi chỉ có một mình, không chở bé Phương theo như mọi thường. Tôi chắc rằng thằng này đang sợ nếu dẫn bé Phương theo thì phải cho em vào kế hoạch luôn, như thế thì thằng quỷ này làm sao chịu được. Ranh mãnh gì đâu!

-Khà, trời gì nóng như thiêu ấy!

Nó nằm bệt ra sàn gạch cho đỡ nực khi vừa nốc xong cốc nước lạnh tôi mới đưa.

-Thì tao có khác gì mày, nãy giờ chắc uống cả lít nước nước rồi đấy!

-Mà mấy nhỏ kia có tới chưa, gần 2h rồi!

-Chưa, con gái mà làm sao đến nhanh được!

Rồi đột nhiên nó ngồi bật dậy:

-Ê, lát qua nhà thằng Huy xong đi bơi không mày?

-Bơi á?

-Ờ, nóng thế này mà giờ về nhà chắc thành cái lò luyện đan quá!

-Nghe cũng được, nhưng biết mấy nhỏ con gái có chịu không?

-Chịu liền chứ gì, nóng nực thế mà!

-Để coi sao đã!

Chừng nửa tiếng sau cũng có tiếng thắng xe ở ngoài cổng. Tôi với thằng Toàn lật đật ra đón ngay vì tiếng xe đó là của Ngọc Lan và Lam Ngọc. Phải nói là tôi với thằng Toàn đã hóng Lam Ngọc từ lâu lắm rồi, xem xem nàng mặc đồ nữ tính sẽ như thế nào. Vậy mà khi gặp hai người họ, bọn tôi vẫn không khỏi bàng hoàng và chới với khi họ tháo bỏ chiếc váy che nắng lẫn áo khoác.

Ngọc Lan hôm nay có phần táo bạo hơn khi mặc một chiếc quần sóc jean ngang đùi phối với áo voan sát vai phơi ra cặp chân dài miên man và đôi vai trắng ngần nhìn gợi cảm vô cùng tận.

Còn Lam Ngọc, nàng không táo bạo như Ngọc Lan nhưng nhìn rất ư là quyến rũ với bộ váy voan vai trần cộng thêm đôi san đan cao gót nữa làm nàng đã cao này lại cao hững hờ đên nỗi tôi với thằng Toàn chả dám đứng gần. Mặc dù thằng Toàn cao hơn tôi nhưng khi so nó với Lam Ngọc thì còn thua gần một cái đầu với cái đôi san đan ấy.

-Nè, hai tụi mình có đẹp hông mà nhìn dữ thế?

-Ui trùi, số dzách rồi! Kiểu này thằng nào mà không đổ thằng đó là bê đê chắc cú luôn!

-Hừ, nói quá lời rồi đấy! Mà mặc mấy bộ này vướng víu quá đi mất!

Lam Ngọc nhăn mặt sửa đi sửa lại chiếc váy làm Ngọc Lan cười xòa vỗ vai nàng:

-Thôi đẹp rồi sửa làm gì nữa! Lúc đầu là thế đấy, dần sẽ quen thôi!

-Phải đó hề hề, đẹp mà!

-Hừ!

Thằng Toàn vừa xu nịnh vài câu thì Lam Ngọc đã lườm nó muốn tóe lửa. Thấy vậy nên tôi mở lời can ngăn:

-Được rồi, hai người vào nhà uống tý nước đi!

-Ra đây là nhà Phong đó à?

-À, hình như Lam Ngọc chưa đến nhà mình lần nào phải không?

-Phải đó, cũng nhờ có Lanna thôi

-Hề hề, vậy mời hai người theo thằng Toàn vào nhà tham quan, mình ở đây đóng cổng cho!

-Hì, vậy làm phiền Phong nhá!

Nói rồi nàng cùng Ngọc Lan thủng thằng vào nhà cùng với thằng Toàn. Nhưng người làm tôi chú ý nhất vẫn là Lam Ngọc. Bộ váy nàng đang mặc hiện giờ làm tôi liên tưởng đến bộ váy hồng nàng mặc hôm mùng 3 tết khi tôi bắt gặp nàng ở công viên Tao Đàn. Nàng hôm đó và nàng bây giờ đều đằm thắm, dịu dàng như nhau. Chỉ khác ở một chỗ hôm nay tôi được tận mắt thấy nàng mặc như thế còn hôm đó tôi chỉ thoáng thấy từ đằng xa mà thôi. Quả đúng là một nét đẹp thật tuyệt vời.

-Nè, bị trời trồng rồi hả? Sao đứng mãi vậy?

-Ớ Ngọc…?

Tôi giật thót khi Lam Ngọc giờ đây đang đứng trước mặt tôi sừng sững. Nàng nhíu mày nhìn tôi làm đối má trở nên mủm mỉm đến nỗi có thể thấy rõ cả những mạch máu bé li ti.

Cố gắng trấn tỉnh tôi đáp lời nàng:

-Hông có gì, chỉ tại đang nghĩ…à…

-Nghĩ gì?

-Thì…

-Thì thế nào…?

Nàng vừa nhìn tôi vừa bẻ tay rôm rốp làm tôi sợ khiếp vía lỡ miệng:

-Thì đang nghĩ tới Ngọc…

-Hơ, nghĩ cái gì? – Nàng càng áp sát.

-Thì hôm nay…

-Hôm nay sao?

-Đẹp quá…

-Hừ, đồ dẻo mồm!

Nàng quay sang chỗ khác che đi đôi má đã ửng hồng không biết là do nắng gắt hay là do việc gì khác nhưng dù gì nó cũng dễ thương cực.

Để tránh cảm giác ngượng ngùn tôi vội đảnh sang chuyện khác:

-À Ngọc ra đây có việc gì vậy?

-Ngọc ra đây lấy áo khoác vào, thấy Phong đứng ngây ra nên Ngọc thắc mắc!

-Hề hề, giờ gì biết rồi! vào nhà thôi!

-Hùm, quả là kì lạ!

Nàng nhìn tôi nghi hoặc nhưng cũng bước theo tôi vào nhà vì không có bằng cớ gì để bắt bẻ. Vậy mà trời xui đất khiến cỡ nào trong lúc tán chuyện lại khiến tôi buộc miệng nói ra câu hỏi tôi thắc mắc bấy lâu nay:

-À, cái bữa mùng 3 ở công viên Tao Đàn phải Ngọc không?

-Ơ, mùng 3 hả….

Đột nhiên nàng ấp úng không nói nên lời. Mãi một lúc sau mới bình tĩnh trở lại:

-À, tại bữa đó áo Ngọc bị ướt nên mượn bộ đầm của mẹ mặc đấy!

-Thảo nào, lúc đó Phong cứ tưởng nhìn nhầm hóa ra là Ngọc thật! Nhưng mà tại sao Ngọc lại chạy?

-Tại lúc đó có việc gấp nên không kịp chào Phong!

Trước câu trả lời tự tin của Lam Ngọc, tôi chẳng thể nào bắt lỗi được điểm gì nên đành ngậm ngùi cùng nàng bước vào nhà với đầy sự thắc mắc. Nhưng điều đó nhanh chóng bị tôi cho qua một bên khi vừa vào nhà đã thấy thằng Toàn cô hồn đang cho Ngọc Lan xem mấy tấm hình hồi còn nhỏ của tôi.

Tức tối tôi vội chạy đến giựt phắt lại sẵn tiện cốc cho nó một cái nhá lửa:

-Cái thằng này, tao bảo mày dẫn đi tham quan chứ có phải xem ảnh tao đâu!

-Ui da, cái thằng! Thì mày dặn tao là dẫn đi tham quan phải không?

-Ờ đương nhiên!

-Đó, đi tham quan thì phải tìm hiểu lịch sử của nơi này chứ!

-Lịch lịch tía cưng…!

Tôi nổi máu định cốc cho nó thêm mấy cái nhưng Ngọc Lan đã kịp ngăn lại:

-Thôi mà, có gì đâu mà giận!

-Hic, hình hồi nhỏ của Phong mà!

-Cũng dễ thương chứ bộ, nhất là tấm này nè!

Ngọc Lan cười đùa giơ tấm hình đang cầm trên tay lên làm Lam Ngọc cũng phải chú ý.

Nhưng hỡi ơi tấm hình đó chẳng phải hình đàng hoàng gì mà là tấm hình tôi cởi truồng tắm mưa chẳng biết chụp từ thời cố lũy nào, tôi trong hình còn bé tý chưa đến 5 tuổi. Vậy mà Ngọc Lan chẳng ngượng ngùn gì, lại còn nhìn bức ảnh vừa cười nữa chứ. Còn Lam Ngọc thì đỡ hơn một tý khi em chỉ cười mỉm, nhưng bù vào đó là những cái lắc đầu đầy sự trêu chọc. Con gái thời nay sao vậy trời, nhìn thấy hình vậy ko mắc cỡ mà còn khoái chí nữa, thiệt là hết nói nổi.

-Trời ơi là trời, trả đây cho tui mấy cô!

-Hui, cho mình xin tấm này nhé, hì hì!

Ngọc Lan cười tươi phe phẩy tấm hình:

-Thôi, tấm đó có gì đâu mà lấy! Nếu muốn mình đưa tấm khác nè!

-Hông thích, thích tấm này hà!

-Uầy, giờ có trả hông đây hay đợi Phong dùng vũ lực!

-Muốn lấy chứ gì, đó…nè…lấy đi!

-Ặc…

Thực ra tôi cũng muốn lấy lắm nhưng Ngọc Lan đã nhét tấm hình vào trong chiếc áo của nàng rồi làm sao mà lấy đây. Cho dù tôi có bạo gan lấy thiệt thì cũng mang tội dê xòm mà thôi.

Bí cách tôi đành xui xị chấp nhận thương đau:

-Thôi, muốn lấy thì lấy đi, đừng có rêu rao với người khác đấy!

-Hì hì, cái đấy thì khỏi lo! Mình là mình kín miệng lắm nhé!

-Uầy rồi!

-Ui cái thằng, người ta xin có tấm hình về làm kỉ niệm cũng ki bo!

Toàn phởn ngoặc miệng trêu đểu tôi.

-Tổ bà mày! Tại mày cả đấy, đứng lại tao thằng cô hồn!

Tôi tức tối rượt nó chạy như điên ra đến tận ngoài đường.
Bình Luận (0)
Comment