Captive Of My Desires

Chương 35

“Sự ưu đãi y như thế” nghĩa đen là một cụm từ mang tính gợi mở quyết định. Gabrielle thực tình đã quả quyết mình nên bị nhốt trong khoang với đoàn thủy thủ, nhưng đó không phải là việc nàng đã làm với Drew, và chính xác thì anh đang trả miếng lại nàng, bao gồm cả ‘khu vực’ trong cabin anh bị nhốt – và cả cái cùm nữa.

Anh tự đặt những thứ chết tiệt lên nàng và có vẻ đang hài lòng quá mức. Không giống như sợi xích của Timothy, cái của Drew vẫn còn gắn chặt vào tường. Nó đã được tháo ra khỏi Drew theo cách thông thường thôi vì dụng cụ để mở vẫn còn đang nằm đó trên sàn. Như thế, nếu có gỉ thì nó cũng dư sức tốt để nàng mang vào.

Nhưng Drew không cần dùng dụng cụ. Anh rút móc khóa – cái mà anh chắc hẳn đã tìm thấy trước khi tới tìm nàng, ra khỏi túi, chứng minh đây đã là thứ anh định giành cho nàng ngay cả trước khi anh vào cabin. Anh cũng đã định làm tình nữa à, hay ít nhất chỉ là hành động tự phát thôi? Nhưng nàng sẽ không hỏi đâu.

Nàng cố lờ những ngón tay chạm vào chân mình khi anh trói sợi dây kim loại lạnh lẽo quanh cổ chân trần, nhưng giống như mọi thứ khác đã xảy ra tối nay, nàng cũng chẳng may mắn gì hơn. Mặc dù nàng nhìn anh, pha trộn giữa cơn thịnh nộ và cảm xúc tổn thương. Có một nút thắt căng trong ngực, nhưng nàng không thể tưởng tượng cái gì gây ra nó. Chứng khó tiêu, nàng hy vọng vậy.

Anh liếc lên mỉm cười với nàng khi làm xong. Nàng liếc trả lại anh. Anh nhẹ nhàng cười khùng khục và đến trèo lên giường. Anh chỉ bỏ đôi bốt và chiếc áo sơ mi ra khi ngủ, dang rộng hai tay, rồi từ từ chìm vào tấm nệm êm ái. Nàng tự hỏi tại sao cái giường vẫn chưa sập với sức nặng như vậy. Quay lưng lại, anh bắt chéo hai tay ra sau đầu. Tiếng thở dài thỏa mãn của anh tràn ngập khắp căn phòng.

Nhưng chưa đầy một phút sau anh nói, “Khỉ thật, tôi vẫn có thể ngửi thấy em trên chiếc gối của mình.”

“Thế thì giặt nó đi,” nàng bắn trả.

Anh cười và lật người, tránh đối mặt với nàng, và khoảng mười phút sau nàng nghe thấy vài tiếng ngáy nhẹ. Nàng phải làm ồn để đánh thức anh mới được. Anh chắc chắn đã cố làm nàng tỉnh khi vị trí của họ đảo ngược, với sự miêu tả dị thường nhất về việc anh muốn làm nàng hài lòng như thế nào. Nàng sẽ phải nảy ra vài ý tưởng. Ăn miếng trả miếng về chuyện đó ư? Sau hết thì việc anh lấy lại được tàu không có nghĩa là nàng sẽ từ bỏ kế hoạch trả thù của mình. Mặc dù làm sao tự nàng có thể cố gắng dụ dỗ một tên khốn, không, một tên đê tiện, không, một tên quỷ như Drew Anderson được? Nàng không biết nữa. Nàng lắc đầu và để ý đến khu vực xung quanh mình.

Anh đã để chiếc đèn được chốt trên bàn mình cháy sáng. Giúp nàng có thể nhìn thấy để sửa soạn ổn định? Không, có lẽ anh chỉ quên không tắt nó đi thôi, hay có thể đó là thói quen của anh. Nhưng nó làm cho mọi việc dể dàng hơn khi nhìn thấy cái giường mà anh đã được cấp vẫn còn ở đó cho nàng dùng, cũng như là cái bô vệ sinh – ơn trời là lúc này đã ‘rỗng’, và đĩa ăn tối trống rỗng.

Mắt nàng quay lại bô vệ sinh và dừng ở đó khi nhướn mày. Trời ạ, làm thế nào nàng có thể…bây giờ? Anh sẽ không cho nàng tý riêng tư nào à? Nếu anh không, nàng sẽ làm anh ước rằng mình sẽ. Nàng chỉ cần quên từ ‘xấu hổ’ một lúc thôi.

Nàng bắt đầu thay quần áo để ngủ tử tế hơn nhưng chợt dừng lại, quyết định là mình thích sự thoải mái tự do của chiếc áo choàng hơn. Quả vậy…

Sao không chứ? Nàng cũng cởi áo choàng ra luôn. Để anh nhìn cho đã mắt vào buổi sáng nếu mà anh có để ý quan tâm. Nó có lẽ sẽ làm anh trở nên hoang dại vì khao khát, và rồi nàng có thể bóp tan hy vọng mới chớm, vì nàng không muốn để chuyện đó xảy ra lần nữa. Anh càng muốn nàng, nàng càng đến gần được sự trả thù của mình. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không còn muốn nàng nữa, vì bây giờ anh đã có nàng rồi? Chết tiệt, nàng đã không nghĩ tới điều đó. Ưm, nàng sẽ biết câu trả lời cho vào hôm khác thôi. Còn lúc này, nàng phải cố gắng ngủ cho mình đã.

Với một tiếng thở dài, nàng nằm xuống và quấn mình trong chăn của Drew – chết cha, nàng cũng có thể ngửi thấy anh. Nàng sẽ phải yêu cầu một chỗ ngủ sạch thoáng mới được. Vào ngày mai. Cuộn tròn chân lại, nàng cảm thấy mảnh kim loại lành lạnh cọ cọ vào cổ chân.

Nàng thở dài lần nữa vầ ngồi lại dậy nghiên cứu cái vòng kim loại kìm kẹp, một cách tỷ mỷ, kiểm tra xem chiếc cùm sẽ cọ vào da thô ráp đến mức nào. Nó đã làm trầy da anh. Nàng muốn tránh điều đó nếu có thể. Tất nhiên là nó chặt khít với anh hơn nhiều. Nó được rèn cho đàn ông, không phải phụ nữ. Nàng di chuyển để xem xem nó vừa vặn với mình ra sao, rồi nhìn chăm chăm đầy nghi hoặc khi trượt ngay ra khỏi chân.

Nàng phải đặt tay lên miệng để dấu đi tiếng cười của mình. Và không để phí một phút, nàng trượt áo choàng vào người ngay tắp lự và nhón chận tiến thẳng ra cửa. Và nàng thấy nó khóa chặt. Nàng rủa sả liên tục trong im lặng khi quay lại ‘giường ngủ’ trên sàn. Nàng nghe Drew lầm bầm. Anh đã nghe thấy nàng. Nhưng anh không tỉnh giấc và nàng nhìn chằm chằm một cách điên tiết vào tấm lưng trần của anh trước khi lại biến mất dưới tấm chăn. Nàng thậm chí còn trượt cái cùm lại vào chân. Sẽ còn những cơ hội khác khi cửa không khóa, Nàng mỉm cười và trông mong đến ngày mai.
Bình Luận (0)
Comment