Captive Of My Desires

Chương 37

Ba gã vô lại được mang tới cho Drew trước khi anh lên khoang lái, ba thằng cha mà anh đã dùng chung cabin với sau khi Gabby chọn đường dũng cảm và rời khỏi. Một trong số họ đã gieo cú đấm vào mặt anh tuần trước khi đang ngủ. Anh không bao giờ có thể đoán được ai làm, và cũng không hỏi, vì anh đã không ở vị thế có thể trả đũa hay tự bảo vệ bản thân vào lúc bấy giờ. Nhưng tình huống đã đổi thay tuyệt vời.

Mỗi người bọn họ bị trói tay ra phía sau. Anh bắt họ đợi gần một giờ đồng hồ trước khi lại gần tiếp cận để moi câu trả lời cho mình.

Bây giờ anh biết từng cái tên một, sau khi chia sẻ cabin cùng cả ba. Bixley trông cảnh giác vì nguyên nhân Drew mang họ lên trên khoang, nhưng Bixley là người cuối cùng anh sẽ nghi ngờ có ly do để đột kích khi anh không nhìn thấy gì.

Richard đang khoác cái cười toe toét vênh váo như thường lệ. Gã người Pháp, nếu thực sự gã là người Pháp, nhưng Drew nghi không phải, rõ ràng chẳng có lấy một cái xương nghiêm túc nào trong cơ thể gã. Anh ta luôn luôn cười cợt thứ gì đó với các bạn mình, kể cả với Gabby. Điều đó có lẽ làm Drew cáu; quỷ thật, nó thực sự làm anh cáu.

Trong số họ thì Ohr là người thật khó hiểu. Ông ta trông có vẻ thân thiết với Gabby, nhưng lại không hay giãi bày tâm sự. Người này giữ lại cảm xúc của mình một cách nghiêm khắc với bản thân, bất kể chúng là gì đi chăng nữa.

Trong hai người, Drew nghi chính Ohr đã đấm anh. Richard sống quá vô lo vô nghĩ vô tư lự. Rõ ràng chẳng có cái gì làm phiền được anh ta; sự thật là, anh làm Drew nhớ rất nhiều đến mình. Nhưng Ohr quá nghiêm túc thận trọng. Chả nói được gì về cảm xúc của gã bên dưới thái độ lặng lẽ kia. Bất chấp điều đó, Drew sẽ phải tìm ra.

“Chuyện này là về việc gì vậy, Thuyền trưởng?” Bixley hỏi với chất giọng căng thẳng khi Drew đến đứng trước mặt họ.

Anh không trả lời ngay. Chờ đợi lo âu có thể làm những người này không dễ chịu gì – và sẽ có lợi cho anh. Bên cạnh đó, việc chiếm thượng phong với những gã cá biệt này làm anh hài lòng rõ rệt, vì vậy anh không vội nhảy vào tra xét luôn.

“Thư giãn nào,” cuối cùng anh nói. “Tôi chỉ có một vài câu hỏi cho các anh thôi. Đơn giản là tôi quyết tâm chắc chắn rằng một trong số các anh sẽ phải có câu trả lời.”

“Nghe có vẻ khó xử đây,” Richard nhận xét.

“Có lẽ vài cái buồm cần được sửa chăng,” Bixley thêm vào. “Và tôi là người làm điều đó.”

“Buồm của tôi không sao,” Drew bất bình.

“Không sao ư? Không sao thì không đủ tốt để chuẩn bị cho cơn bão đang kéo đến đâu. Tôi có thể ngửi thấy nó từ trong không khí.

“Hắn ta có mắt, Bix. Hắn có thể thấy có một cơn bão hướng về đây.”

“Nhưng hắn chưa sửa những cái buồm đó,” Bixley phản công, “Chúng sẽ bị xé tơi ra nếu…”

“Anh thực sự đang nói cho tôi cách làm thế nào để điều khiển tàu của mình à?” Drew nghi hoặc cắt ngang. Anh muốn cả ba căng thẳng về lý do mình được triệu đến, nhưng tất cả những gì họ muốn là nói về con tàu.

“Chúng tôi là thủ thủ, Thuyền trưởng, như anh vậy,” Richard nói khi cười toét. “Nếu thấy có gì đó không đúng với tàu, chúng tôi sẽ không giữ trong lòng.”

“Tôi sẽ sửa những cánh buồm chết dẫm đó,” Drew đáp. “Bây giờ thì trả lời này. Ai trong số các anh đã gieo một cú đấm vào má tuần trước khi tôi đang ngủ?”

Bixley bắt đầu cười. “Ra vết thâm tím đó bắt nguồn từ việc ấy hả? Tôi đã tự hỏi, và nghĩ rằng anh bị vấp ngã vào chăn lúc tối trời cơ.”

Drew chả thấy thích thú chút nào. Anh đến đứng trước gã Ailen và nói, “Vậy thì chúng ta bắt đầu với anh nhé, Bixley?”

“Bắt đầu?” Gã Ailen chớp mắt và, biểu hiện của gã lại trở nên cảnh giác.

“Sao không?” Drew nói. “Nó được gọi là phương pháp loại trừ. Tôi chắc là anh đã nghe rồi.”

“Chưa từng, và tôi cũng không muốn ra trước để trải nghiệm qua. Tôi không phải là người đã đấm anh trong đêm tối.”

“Không?” Drew bình tĩnh nói, rồi liếc nhìn hết Ohr đến Richard, nhưng cả hai người họ lúc này đều đang đeo một cái nhìn trống rỗng. Nên anh thở dài nói thêm, “Như tôi đã nghĩ mà, chúng ta sẽ tìm ra bằng cách khó hơn vậy.”

Cú đấm hạ gục Bixley. Ngã xoài ra trên boong, gã chẳng di chuyển để đứng dậy thêm được. Richard lên tiếng. “Không cần làm thế. Nếu muốn đánh nhau, cởi trói cho tôi. Tôi là người anh đang tìm đây.”

Drew gật đầu và ra hiệu cho người đang đứng cạnh đem Ohr và Bixley trở lại khoang. Anh hơi ngạc nhiên chút đỉnh. Phải chăng giữa Gabby và gã người Pháp tưởng tượng này có nhiều hơn là anh đã nghĩ.

Bixley càu nhàu với Richard khi gã được đỡ đứng dậy, “Lần sau thì lên tiếng sớm hơn nhé.”

Richard nhăn mặt và lầm bầm, “Xin lỗi, Bix.”

Drew nghiên cứu kỹ khuôn mặt đẹp trai của Richard khi hai người kia được đưa đi. Anh cảm thấy cơn điên tiết đang lớn dần vì cái mình đang bắt đầu nghi ngờ. Cái gì đã làm khuấy động cảm xúc hung hãn đánh nhau trong gã người Pháp này? Drew chả làm gì với Gabby nhiều hơn là chỉ hôn nàng vài lần ở Anh trước khi nhổ neo. Anh muốn làm nhiều hơn thế, nhưng nàng đã không hợp tác.

Richard thấy không thoải mái dưới sự xem xét kỹ lưỡng kéo dài và cuối cùng nhát gừng nói, “Sao nào? Nó chỉ là một cú đấm chết tiệt thôi mà.”

“Tôi đã không nghĩ đó là anh,” Bấy giờ Drew mới nói khi anh và Richard ở một mình với nhau. Richard cười toe. “Tôi cũng vậy, nếu anh cần biết. Đó là cơn bốc đồng, khá là không dự tính trước.”

“Tại sao?”

Richard nhún vai. “Vì tôi thấy anh xứng đáng bị vậy và còn hơn nữa kia.”

Vì Drew cảm thấy chả có ý niệm nào, anh gầm gừ, “Anh muốn đánh tôi tơi tả sao? Vậy thì cùng nghe lý do nào.”

“Anh đang đùa? Sau những gì mình đã làm?”

Điều đó làm Drew ngạc nhiên và để lộ ra cái nhăn mày thông hiểu. “Tôi biết những việc mình đã làm gần đây, nhưng chúng ta đang nói đến chuyện tuần trước – khi mà tôi đang là tù nhân bị khóa trong xích – không thể làm gì khác ngoài việc lo âu bối rối.”

“Tôi đã nói rồi, nó chỉ là cơn bốc đồng bất chợt thôi.”

Drew không tin, nhưng anh nhìn Richard hiểu biết. “Sao anh lại giả vờ làm người Pháp?”

Anh chàng chỉ cười toét rộng hơn. “Sao anh lại chắc chắn tôi không phải, chỉ vì có lẽ cách nói của tôi không thay đổi mấy? Có thể tôi là người Pháp lớn lên ở London thì sao.”

“Có thể anh là tên nói dối.”

Richard nhún vai. “Chuyện đó thì làm nên điều gì khác biệt cơ chứ? Ta đều giả vờ cái gì đó ta không phải.”

“Kể cả Gabby?”

“Gabby là bất cứ cái gì mà cô ấy muốn anh nghĩ,” Richard kín đáo trả lời.

Drew khụt khịt. “Nghĩa là?”

“Nghĩa là nếu anh muốn biết về cô ấy, anh nên hỏi cô ấy, không phải tôi.”

“Vậy thì trở lại anh và cái lý do chết tiệt tấn công tôi.”

“Xin lỗi, tôi không thể nghe lời anh, Thuyền trưởng. Tôi đã tuyên thệ sẽ giữ bí mật. Sao anh không chấp nhận lời xin lỗi của tôi và để chuyện đó xuôi theo tự nhiên nhỉ?”

“Sao anh không thỏa mãn tính hiếu kỳ của tôi trước khi tôi bóp nó ra khỏi mồm anh nhỉ?”

“Thế thì làm đi. Tôi không phản bội lại bạn mình đâu.”

“Anh đang nói cô ấy chỉ là bạn thôi sao?”

“Thế anh nghĩ gì khác khi cô ấy nghĩ đến việc kết hôn với anh hả?”

Cụm từ ‘kết hôn’ – ám chỉ tới anh – thực sự làm Drew thoái lui một bước. Ý nghĩ nào về việc kết hôn cũng làm anh rùng mình. Nhưng anh thấy khó mà tin được rằng Gabby đã ấp ủ ảo tưởng như thế. Và, sự thật là, Richard có thể nhồi cho anh cả đống dối trá chỉ để tung hỏa mù.

Nhưng anh vẫn còn đủ tò mò để hỏi, “Cô ấy nói với anh vậy à?”

“Tôi đã nói quá nhiều rồi,” Richard đáp trả. “Tôi sẽ không nói thêm nữa.”

“Vậy không phải vì ghen tuông mà anh tấn công tôi chứ?” Drew khăng khăng.

Richard khịt mũi. “Anh không nghe rõ à, Thuyền trưởng. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Bất cứ ai cuối cùng cô ấy kết hôn cũng sẽ ok với tôi thôi, ừm, chừng nào mà đó không phải anh.”

“Vậy là anh đang ghen!”

“Không, tôi chỉ không thích những gì anh đã làm với cô ấy. Tôi đã cố cho cô ấy vài lời bao biện, nhưng tôi thực sự chẳng tin bất cứ điều gì trong số chúng cả.”

Drew nghiến răng. Lúc này anh đang quá sôi máu, tự hỏi tại sao mình chưa hạ gục ‘con lừa’ cướp biển này. Nhưng rồi anh bỗng nghĩ ra… “Tôi đã chuốc say để cố quyến rũ cô ấy, nhưng tên em trai đáng nguyền rủa phá ngang, vì thế tôi chưa đi quá xa. Có phải tất cả chuyện này là vì thế không? Cô ấy nghĩ còn chuyện gì khác đã xảy ra khi mình chếnh choáng à?”

Richard nhún vai. “Cô ấy chưa từng nhắc đến điều đó, vì thế tôi không biết.”

“Cô ấy đã nhắc đến điều gì?”

“Cố gắng tốt đấy, Thuyền trưởng, nhưng bí mật đó sẽ theo tôi xuống mồ. Thế nên đấm đi hoặc là đem tôi trở lại khoang, vì cuộc đàm thoại bây giờ sẽ chấm dứt bằng cách này hay cách khác.”

Richard cược rằng Drew sẽ không đặt tay lên người gã. Chất giọng tự tin của gã nói lên rất nhiều. Drew chắc hẳn nên làm gã thất vọng, nếu không có lý do nào khác hơn là để trút cơn giận điên người mà hiện thời anh đang cảm thấy – chẳng hỏi thêm được gì ngoài những ‘bài thể dục chân tay’ vô ích. Nhưng anh để gã đi. Rõ ràng anh sẽ phải tiếp tục chủ đề này với Gabby thay vào đó. Nhưng nàng chính xác cũng đang trong cơn hạ hỏa, thế nên nàng có lẽ sẽ chỉ làm sự điên tiết của anh tồi tệ thêm nhiều mà thôi.

Anh chắn hẳn chỉ nên để nàng trong khoang cùng với thủy thủ đoàn của mình. Nàng đáng bị vậy vì đã cố cướp tàu của anh. Nhưng nàng đã cho anh khoái lạc nhiều hơn những gì trông đợi khi anh thấy nàng đang ngủ trong cabin đêm hôm đó, một trải nghiệm không thể xóa nhòa được.

Chúa ơi, thật ngọt ngào, nhưng làm tình với nàng cũng có mặt ‘hạn chế’, bởi nó quá ‘đặc biệt’, một lần với nàng nên đủ cho anh mới phải, nhưng không. Với mọi phụ nữ khác, một là đủ. Anh viếng thăm qua lại những người tình của mình đơn thuần là vì thuận tiện, chứ không phải háo hức muốn thấy họ lần nữa. Nhưng với Gabby, anh muốn nhiều hơn. Bất chấp tội lỗi của mình.

Và có một thứ khác làm anh bối rối khó hiểu. Ai mà nghĩ được một tên cướp biển chết tiệt lại hóa thành trinh nữ cơ chứ. Điều đó vẫn còn làm anh ngạc nhiên. Nhưng nó cũng thật ngọt ngào, rằng anh là người đầu tiên của nàng. Mặc dù đó là một trải nghiệm mới khác, vì chắc chắn đó không phải thứ anh tìm kiếm ở người phụ nữ của mình. Ngược lại. Anh thích phụ nữ có nhiều kinh nghiệm. Họ biết luật chơi, và kết hôn không phải phần thưởng.

Thực sự Gabby đã nghĩ anh ở vị trí một người chồng? Anh mỉm cười và lắc đầu. Anh sẽ phải tìm ra thôi.
Bình Luận (0)
Comment