"Sai không phải ngươi, là mẫu thân không không lên được mặt bàn kia của ngươi! Nàng cứ so đo như vậy, liền tiền tiêu vặt của lục nha đầu đều phải tính kế? Thật đúng là xuất thân nữ nhi thương nhân!" Lão phu nhân nói, lại xua xua tay, mặt lộ vẻ để mệt mỏi, "Nhiều lời vô ít, ngươi ngày sau cũng ít cùng mẫu thân ngươi học những cái tính kế tính toán việc chi li đó, lại đây ăn cơm đi."
Quý Vân Diệu lại lần nữa dập đầu nhận sai, được Kim Liên nâng dậy, nơm nớp lo sợ ngồi xuống bên cạnh bàn.
Bên trái, lại là Quý Vân Lưu.
Một tay chống cằm, hướng chính mình lại là nhoẻn miệng cười: "Thất muội muội, sớm a."
Quý Vân Diệu dùng sức lực toàn thân mới khống chế được chính mình, không có một bàn tay tát lên trên gương mặt lúm đồng tiền như hoa, làm chính mình ghê tởm đến phun kia.
Cười, ngươi cứ cười đi! Cuồng, ngươi cứ cuồng đi!
Chờ đến khi Trương gia tới từ hôn, ta xem ngươi còn cười ra được hay không!
Nhất định phải nguyền rủa ngươi cuộc đời này đều gả không ra, cô độc sống quãng đời còn lại.
Dùng qua đồ ăn sáng, đoàn người ra khỏi viện, hướng đại điện Tam Thanh phía trước đi đến.
Các viện nơi này tới tới lui lui hết thảy cũng là phu nhân cùng cô nương các nhà.
Vì thế sáng sớm này là thời cơ tốt nhất nhìn xem nữ nhi nhà ai xứng với nhi lang nhà mình nhất.
Nhiều năm như vậy tiếp nối, đều đã hình thành một loại tập tục bất thành văn.
Thấy tiểu nương tử thuận mắt, muốn tiến lên hỏi thăm đôi lời, xem một chút nhãn duyên.
Thích hợp, có lẽ tại chỗ nhét một vật làm lễ gặp mặt linh tinh, lại trở về nhờ bà mối tới cửa kết thân.
Nhị phu nhân Vương thị ra sân, liền túm tứ cô nương ở trong tay. Cứ như vậy người sáng suốt vừa thấy liền biết, đây là nữ nhi nhị phòng, Quý Tứ cô nương.
Thất cô nương không thông đạo lý, lại thật biết tranh sủng. Ăn xong đồ ăn sáng, liền lấy danh nghĩa thành tâm nhận sai hầu hạ lão phu nhân, chui ở bên người bà, lại chết không chịu đi, vẻ mặt 'ngàn sai vạn sai, tổ mẫu trăm triệu không thể đoạn nhân duyên ta'.
Quý Vân Diệu ở Quý phủ liền rất biết nhận sai, vừa nhận sai lên, toàn thân trên dưới chặt chẽ không một kẻ hở, ai đều không chen lọt tay.
Lão phu nhân nghĩ Quý Lục cũng đã đính hôn, cũng liền mắt nhắm mắt mở, để Quý Thất đi theo bên người.
Người sáng suốt vừa thấy cũng đã hiểu, cô nương này ở Quý gia tất nhiên rất được lão phu nhân sủng ái.
Lão phu nhân căn cứ ý tứ muốn tìm nhi lang tốt cho cháu ngoại gái liền mang theo Tống Chi Họa, giờ phút này một tay kéo Quý Vân Diệu, một tay lại kéo Tống Chi Họa, làm nàng đi bên người chính mình, ba người ra sân.
Bốn cô nương, ba người bị kéo, chỉ thừa lại Quý Vân Lưu, một người đi theo cuối cùng.
Quý Vân Lưu hôm qua không có tinh tế xem Quan Tinh Đài này, hiện giờ có cơ hội, cũng không muốn lại bỏ qua, ngẩng đầu nhìn cẩn thận.
Quan Tinh Đài đứng trong chính viện cao ngất, xác thật có ý 'phi thăng', là nơi tốt để người trời hợp nhất tìm hiểu đạo pháp.
Phi thăng, không chỉ chỉ việc linh hồn thành tiên, còn chỉ tinh thần trí tuệ bay lên trạng thái chung cực.
Đem Quan Tinh Đài trước sau nhìn một lượt, cuối cùng, Quý Vân Lưu lại đối với Quan Tinh Đài dựng mấy ngón tay, nghiêm cẩn mà hành lễ tôn sư của Đạo gia.
Ngàn năm luân hồi, làm nàng đi vào thế giới lấy Đạo vi tôn* này, tuy nói Thiên Đạo ý muốn như thế nào, nàng không thể hiểu biết, nhưng phần cảm tạ này, lại như thế nào đều không tránh được.
*Lấy Đạo vi tôn: Nghĩa là tôn sùng Đạo giáo. Tạ Tam Thanh Thiên Tôn làm nàng tái thế làm người.
Trần thị nhìn một lần, ba cô nương phân biệt bị nhị phu nhân cùng lão phu nhân nắm đi, hướng phía sau quay đầu nhìn lại, thấy Quý Vân Lưu giờ phút này cúi đầu mắt nhìn thẳng, cũng không biết lại nghĩ cái gì.
Nghĩ đến nàng bị Hà thị khắc nghiệt ở thôn trang ngoài thành hai năm, liền cho rằng trong lòng nàng nhất định là đang khổ sở, lúc này mới lạc phía sau mọi người. Trần thị vì thế đi qua liền kéo nàng: "Lục tỷ nhi suy nghĩ cái gì, nhập thần như vậy?"
Quý Vân Lưu nâng đầu lên, nhìn Trần thị, lại thấy chính mình quả nhiên đã rơi sau người khác rất nhiều, cười cười: "Mới tới Tử Hà Quan, chỉ cảm thấy nơi này khí thế rộng rãi, rất là hùng vĩ, có chút kinh hãi mà thôi."
Trần thị xem sườn mặt của nàng.
Thấy nàng tươi cười khéo léo bình thản, trên người tìm không thấy bất luận ý mất mát phẫn nộ gì, tựa hồ sớm đã quên việc mới vừa rồi Quý Vân Diệu phun ra chuyện Hà thị cắt xén tiền tiêu vặt của nàng, lại giống như việc này ở trong mắt nàng vẫn luôn đều không phát sinh qua.
Trần thị cảm giác trong lòng càng thêm khổ sở, vỗ vỗ tay nàng, thanh âm mềm mại nói: "Đứa nhỏ ngoan, là đại bá mẫu ngày thường quá sơ sẩy, thế cho nên khổ ngươi. Ngươi yên tâm, tới phủ Thượng Thư, đại bá mẫu chắc chắn làm chủ cho ngươi bắt Hà thị đem tiền tiêu vặt cùng chi phí thua thiệt ngươi cả vốn lẫn lời đều trả cho ngươi."
Tam phòng hồ đồ, nàng xác thật cũng chướng mắt, cho nên ngày thường không có lời đồn đãi vớ vẩn gì, nàng cũng liền không quản tam phòng quá nhiều.
Hà thị kia xuất thân thương nhân, theo lý mà nói, người như vậy vào tam phòng Quý phủ làm thiếp, cũng đã đến cùng.
Nhưng chính là thương hộ như vậy, sau khi vào phủ lại được Quý tam lão gia độc sủng, sinh ra một vị lại một vị nhi tử, thứ trưởng tử tam phòng kia tuổi tác chính là so với Quý Vân Lưu còn lớn hơn không ít đấy!
Lúc sau lại vì tên tuổi vong thê quá cố, đem Tô thị là người làm buôn bán phù chính, cũng có thể nhìn ra thủ đoạn của Tô thị lợi hại.
(chắc tác giả viết nhầm rồi, không phải "Tô thị" mà là "Hà thị" nhé, mình để nguyên như trong tác phẩm). Phụ nhân lợi hại như vậy, Trần thị cũng không nghĩ cùng nàng ta nơi chốn đối nghịch xé rách da mặt, mới có chuyện Quý Vân Lưu bị đưa tới thôn trang hai năm chẳng quan tâm.
Một đường từ sân viện hướng đại điện Tam Thanh, trên đường gặp được vài đám nữ quyến các nhà.
Quý lão phu nhân không ra cửa tiếp khách thế nào, Trần thị vì phu quân là Thượng Thư đại nhân lại thật ra là người lành nghề trong việc kết giao.
Phu nhân cô nương các nhà nàng nhận thức nhiều không kể xiết, dọc theo đường đi thấy nàng liền có người mỉm cười gật đầu, còn có thăm hỏi lẫn nhau.
Thấy Quý lão phu nhân đằng trước nàng cũng sẽ đi lên vấn an một câu: Quý lão phu nhân mạnh khoẻ.
Quý lão phu nhân đời này chuyện tự hào nhất đó là có đại nhi tử làm Thượng Thư, chỉ vì bà nuôi dưỡng nên một vị đại nhi tử làm Thượng Thư, mới có mặt mũi như vậy, được người tôn trọng. Liền tính ở bên trong các huynh tẩu đó của Quý lão gia, cũng có quyền nói chuyện nhất.
Vì thế khi thấy có người vấn an nói tiếng mạnh khoẻ, đều là ưỡn ngực thẳng lưng, nhẹ nhàng gật đầu.
Trang Nhị phu nhân bên kia cũng là nắm chắc canh giờ, nghe được người tới bẩm báo nói: Quý gia ra khỏi viện, đang hướng đến nơi này. Mới cùng Trang Tứ cô nương cùng nhau ra khỏi Liên Hoa viện.
Mẹ con hai người thướt tha uyển chuyển ra khỏi Liên Hoa viện, liền cùng nữ quyến Quý gia đụng phải.
Đều là nữ quyến, nơi thanh tu của Đạo gia, tự nhiên đã không có kiệu nhỏ, mũ sa này đó.
Giờ phút này tất cả đẹp xấu béo gầy của cô nương gia, nhìn một cái không sót gì, một mực hiểu rõ.
Trang Nhược Nhàn mau mắt, đảo qua hai người bên cạnh Quý lão phu nhân liền đem ánh mắt đặt trên người Tống Chi Họa.
Thì ra đây là Quý Lục?
Dung nhan thật ra đoan chính tú lệ, ngược lại cũng không tính là đại mỹ nhân gì, khoé mắt hơi chứa ý tang thương, xác thật là mệnh ở thôn trang hai năm ngây người quá khổ!
Chỉ là người lớn lên khó coi cũng liền thôi, mặc thành một thân trắng xóa cùng biểu tình kia phối lên thật đúng là ra vẻ thanh cao, thật làm ra vẻ!
Trần thị thấy Mạnh thị, tay lôi kéo Quý Vân Lưu bỗng nhiên căng thẳng, sau đó nhanh chóng vỗ vỗ tay nàng, mang theo nàng tới, hơi hơi gật đầu hành lễ: "Trang Nhị phu nhân cùng Trang Tứ cô nương hôm qua cũng ở tại hậu viện này qua đêm?"
Lại nói tiếp, nàng chính là Thượng Thư phu nhân nhất phẩm, cáo mệnh* có thể so với Trang Nhị phu nhân còn muốn cao chút, nếu không phải tên tuổi Quốc công phủ ở nơi đó, nàng xác thật không cần hành cái lễ kia.
*Cáo mệnh: Là cách gọi dùng để phong cho các vợ hay mẹ của quan lại trong triều đình.