Ngọc Hành cưỡi ngựa, đi bên cạnh xe ngựa Trang Hoàng Hậu, vẻ mặt lạnh lùng.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuống núi, xe ngựa đông đúc, nếu không phải treo cờ hiệu mỗi nhà, thật đúng là không phân ra nhà ai là nhà ai.
Đi đến ngoài đạo quan, hắn giương mắt thấy cờ nhỏ trên xe ngựa Quý phủ. Không có ánh mặt trời, gió xuân thổi qua chỉ thấy lạnh không thấy ấm, trong lòng Ngọc Thất theo gió này một mảnh lạnh lẽo, mỏi mệt dời mắt đi.
Đi đến buổi trưa, đoàn người rốt cuộc xuống núi tới vùng ngoại ô kinh thành.
Tạ Phi Ngang sớm đã phái gã sai vặt nhà mình trở lại thôn trang chuẩn bị cơm trưa, chiêu đãi thật tốt Trang Hoàng Hậu và Thất hoàng tử.
Lúc này thấy cách thôn trang nhà mình không xa, hắn liền giá ngựa lại đây, xin chỉ thị của Ngọc Thất: "Thất gia, trước tới thôn trang dùng cơm trưa đã."
Một đường này cũng đều đã chuẩn bị tốt, Ngọc Thất tự nhiên không có dị nghị. Sau khi gật đầu, hắn lại hướng về trong xe ngựa bẩm báo Trang Hoàng Hậu một tiếng.
Đoàn người đi đến trước thôn trang Tạ gia, còn chưa tiến vào, liền thấy nữ quyến Quý phủ ở cách đó không xa cũng tới trước thôn trang Quý phủ, đang theo thứ tự được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa.
Thôn trang Tạ phủ lớn, có thể để xe ngựa trực tiếp vào cửa. Thôn trang Quý phủ nhỏ, chỉ có thể để xe ngựa ngừng trước cửa, xuống xe tiến vào.
Tịch Thiện chống gậy, thấy Quý Lục nương tử bên kia, thấp giọng gọi thiếu gia nhà mình một tiếng: Thất gia.
Tạ Phi Ngang ngồi trên lưng ngựa, nhíu mày một cái, chỉ muốn ném một roi lên người Tịch Thiện.
Thiếu gia nhà ngươi đang tương tư sầu đứt ruột, ngươi còn muốn bức y lên con đường tẩu hoả nhập ma, ngươi đây là muốn bức thiếu gia nhà ngươi đến đường cùng, thiêu đốt dội nước quay nướng, sờ sờ bức tử thiếu gia nhà ngươi đó!
Một tiếng Thất gia làm Ngọc Hành nâng con ngươi lên, theo ánh mắt Tịch Thiện nhìn lại.
Người hầu hoàng gia đông đảo.
Các nữ quyến Quý phủ tự nhiên cũng thấy người hoàng gia ở phía sau lại đây, ngừng việc trên tay, sôi nổi uốn gối nhún người hành lễ.
Giờ phút này Quý Vân Lưu đứng trên bục gỗ, sau khi hành lễ xong vừa lúc có thể nhìn thẳng Ngọc Hành.
Ngọc Thất nhìn nàng hành lễ xong, nhìn nàng ngẩng đầu.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Tâm sự cuồn cuộn tại một khắc này thổi quét mà đến, bao phủ toàn bộ cõi lòng Ngọc Hành.
Quý Vân Lưu.
Ba chữ này, làm hắn trằn trọc, đêm không thể ngủ.
Rốt cuộc, đôi mắt lạnh tanh của Ngọc Hành chỉ trong nháy mắt lại từ trên người Quý Vân Lưu dời đi, dừng ánh mắt trên người Quý lão phu nhân, hướng về bà gật đầu xem như đáp lễ.
Được một cái gật đầu săn sóc của đương kim Thất hoàng tử, lão phu nhân thiếu chút nữa cảm động đến chảy ra nước mắt.
Quý Vân Lưu được Hồng Xảo đỡ, đi xuống bục thang gỗ, lại lần nữa thoáng liếc qua sườn mặt của Ngọc Thất một cái. Rồi nàng rũ mắt xuống, đi vào trong thôn trang.
Hai người đều là người tâm tư nhanh nhẹn, trí tuệ phi phàm.
Một cái liếc mắt liền lập tức dời đi này của thiếu niên, Quý Vân Lưu cũng xem hiểu ý tứ kia, đó chính là: Ta tức giận.
Chậc chậc, tính tình trẻ con này...
Khoé mắt Ngọc Thất thoáng thấy một cái liếc mắt cuối cùng của Quý Lục, nắm chặt roi ngựa, trong lòng bực bội, trên mặt bình tĩnh đi vào thôn trang Tạ gia.
Quý phủ cũng có người đuổi tới trước cho người chuẩn bị cơm trưa, lúc này vừa vào thôn trang, liền có thể bắt đầu trực tiếp dùng cơm.
Quý Thất nắm tay nha hoàn Kim Liên, trong lòng kích động, trên mặt một mảnh ửng đỏ.
Hôm nay, nàng đường đường chính chính vào mắt Thất hoàng tử!
Nàng theo sau Quý Lục ra xe ngựa, giường mắt vừa nhìn liền thấy Thất hoàng tử! Mà, một cái liếc mắt kia của Thất hoàng tử đúng là nhìn về chính mình! Tuy chỉ có một cái liếc mắt quạnh quẽ, nhưng cũng là một cái liếc mắt chính thức!
Quý Thất choáng váng đến mức chỉ cảm thấy đi đường đều giống như bước trên mây. Khi nàng đang ngồi xuống trước bàn cơm, liền có tiếng gã sai vặt ở ngoài cửa phòng bẩm báo: Bích Chu cô cô tới.
Đoàn người lại lập tức đứng dậy nghênh đón người tiến vào.
Bích Chu vừa vào cửa liền cười khanh khách nói: "Hoàng Hậu nương nương nói, chuyện trùng hợp như vậy, ngay cả thôn trang đều ở cùng một chỗ, muốn mời lục nương tử qua bên kia cùng nhau dùng bữa."
Có thể dùng bữa cùng Hoàng Hậu là chuyện vinh quang cỡ nào!
Lập tức, đại phu nhân sai người giúp Quý Vân Lưu tiến vào bên trong trang điểm lại, rồi để nàng ấy đi theo Bích Chu đến thôn trang bên cạnh hầu hạ Trang Hậu.
Quý Thất nhìn Quý Lục một thân cung trang được Bích Chu thân mật kéo ra ngoài, nghĩ đến Thất hoàng tử hiện giờ liền ở trong thôn trang cách vách, chỉ kém cắn một ngụm răng trắng.
Ánh mắt nàng xoay chuyển, chui đến bên cạnh Quý lão phu nhân: "Tổ mẫu, theo lý mà nói, Hoàng Hậu nương nương liền ở thôn trang cách vách, chúng ta cũng muốn qua thỉnh an cho Hoàng Hậu nương nương đúng không ạ."
Đối tượng là Hoàng Hậu, Quý lão phu nhân không hiểu lễ cao như vậy, theo bản năng chuyển mắt đi dò hỏi ý tứ trưởng tức nhà mình.
Trần thị nói: "Ta đi trình bái thiếp thử xem, có điều, nương nương ước chừng cũng sẽ không gặp nữ quyến Quý phủ chúng ta."
Trong sảnh Đông của thôn trang Tạ gia, Trang Hoàng Hậu thấy Quý Vân Lưu muốn dập đầu, ấm áp cười nói: "Miễn miễn, ở bên ngoài không cần đa lễ, mau tới đây ngồi, cùng dùng bữa với ta." Thấy Quý Lục nhìn đầy bàn thức ăn ánh mắt sáng lên, nàng lại cười: "Ta thấy những món này, lại nghĩ đến ngươi, mới kêu Bích Chu mời ngươi lại đây bồi ta cùng ăn."
Quý Vân Lưu lộ ra tươi cười xinh đẹp: "Đa tạ nương nương yêu quý, được ân điển của nương nương thật sự là dân nữ may mắn ba đời."
Ăn chay ba ngày, cuối cùng cũng được ăn mặn!
Hai người cùng nhau dùng cơm trưa, uống trà, Trang Hậu dò hỏi vết thương trên chân nàng ấy. Hai người đang trò chuyện, Bích Chu cầm thiệp lại đây, nói nữ quyến Quý phủ muốn tới thôn trang thỉnh an.
Trang Hậu nhìn thiệp kia, cười cười: "Ngươi trả lời Quý phú nhân, canh giờ không còn sớm, ta cũng muốn khởi hành hồi cung sớm chút, ở bên ngoài liền không cần phiền toái làm những nghi thức xã giao này như thế." Nói, nàng lại để Bích Chu mang theo vài món điểm tâm, sớm tiễn Quý Lục về thôn trang Quý gia, để bọn họ sớm khởi hành.
Bích Chu nghe Trang Hoàng Hậu nói, nháy mắt hiểu rõ: Nương nương đây là bất mãn thái độ của Quý phủ đối với Quý Lục nương tử lúc trước.
Hai người hành lễ, mang theo điểm tâm Trang Hậu ban thưởng, một đường rời khỏi sân của Trang Hậu.
Bích Chu dẫn Quý Vân Lưu từ cuối hành lang bên này đi ra ngoài. Bên kia, ngay cửa thùy hoa đường đi tiến vào hai người, đúng là Ngọc Hành mang theo Tịch Thiện.
Bích Chu vừa nhấc mắt, thấy hai người lại đây, khủyu tay vội vàng chạm nhẹ Quý Vân Lưu bên cạnh ý nhắc nhở.
Quy củ hoàng gia, hai bên chạm mặt, phải nhường người có thân phận tôn quý đi trước.
Quý Vân Lưu giương mắt vừa nhìn, mày duỗi ra mắt sáng lên, sau đó lại rũ đôi mắt xuống.
Áo tím hình như so với đồ trắng càng thích hợp với hắn, ai u, xem gần càng soái!
Bích Chu đỡ Quý Vân Lưu thối lui đến đoạn hành lang tiếp theo, uốn gối hành lễ, chờ đợi Thất hoàng tử đi trước.
Ngọc Hành đi nhanh mà đến, dù đã sớm thấy Quý Vân Lưu, nhưng không giận không cười như cũ, mặt không chút biểu tình, ngay cả miệng đều không động một chút.
Chỉ là, khi sắp đến trước mặt người này, cuối cùng hắn vẫn chịu không nổi, liếc qua nhìn nàng một cái. Một cái liếc mắt này, Ngọc Thất liền thấy người mặc y phục màu hoa hạnh này hơi hơi ngẩng đầu, cũng đang nhìn chính mình, trong mắt đào hoa cùng với khoé miệng đều là ý cười.
Ngay lập tức, toàn bộ ý niệm trong lòng Ngọc Hành nảy lên, hỗn loạn sôi sục, tiến thoái lưỡng nan, tất cả tâm trí bình tĩnh tại một khắc này đều sụp đổ.
Người này, người này...
Hắn lúc trước tính toán dùng đầy đủ sức lực toàn thân cùng đối phương quyết một trận liều chết, người này chỉ vừa chắp tay, tùy tay ném binh khí, liền nói chính mình không đấu nữa!
Hắn hiện giờ dùng sức lực toàn thân chuẩn bị quên đi lẫn nhau, tính toán cả đời vĩnh viễn không hề để ý tới đối phương, người này lại rút ra thanh kiếm sắc bén, nói với chính mình, tới chiến!
Cái gì cũng đều do người này định đoạt!
Cái gì cũng không quan tâm, không hỏi ý nguyện chính mình!
Người này, nàng dựa vào cái gì?