Cát Tường Như Ý

Chương 5

Chỉ trong khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, chính mình đã bị nam nhân nổi danh đã lâu mà đến nay mới gặp mặt tấn công rồi, Ngọc Như Ý đến bây giờ cũng không tưởng tượng được có ngày mình phải vì bệnh cũ hay lơ mơ ngơ ngẩn mà đau đầu như thế. Còn khuôn mặt tuyệt mỹ kia trong phút chốc đã phóng đại ở trước mắt khiến y không biết phải xoay sở làm sao.

Từ sớm đã biết Đường Cát Tường người này rồi. Trong gianh hồ vốn có lời truyền miệng, hắn là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi nhất của Đường môn Tứ Xuyên, nhưng sở trường nhất của hắn không phải là ám khí, mà là dược vật. Thế nhân công nhận hắn là chuyên gia dụng dược xuất sắc nhất thiên hạ, cũng là một mỹ nhân tuyệt đỉnh trong chốn giang hồ.

Thật ra, cá nhân y cũng không cho rằng là mỹ nhân thì có gì đáng phải chú ý. Trong giáo vô luận là nam hay nữ, tùy tiện vung tay là có thể tóm lấy một mớ mỹ nhân, chính bản thân mình cũng được xem là nhân vật mỹ lệ hiếm thấy trong thiên hạ, thế nhưng thân là một nam nhân, so đo tướng mạo như thế để làm gì? Dung nhan quá mức tinh xảo rất dễ rước lấy phiền toái, so ra dùng nhân bì diện cụ giấu đi gương mặt thật thì hoạt động sẽ thuận lợi hơn. Đây cũng là lý do vì sao y vẫn luôn mang theo mặt nạ ở bên người. Thế nhưng y không sao ngờ được, vào lúc một tuyệt thế mỹ nhân chân chính trong gió đêm đạp trăng mà đến, y lại kinh diễm nói không nên lời, thậm chí ngay cả thanh âm cất lên từ hắn cũng mang đầy xúc cảm mê hoặc nhân tâm.

Không thể không thừa nhận, hắn thật sự phi thường mê nhân. Mà sự mê nhân này không phải nằm ở việc hắn là nam hay nữ, chỉ riêng việc hắn là Đường Cát Tường đã lập tức gợi lên sự hứng thú của y, cũng trong thoáng chốc đã đem tâm thần của y bắt làm tù binh. Thì ra đời này y vẫn có thể gặp một người như thế này đây.

Bất quá động tác bổ nhào vào mình là sao vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tay hắn tại sao lại đang lột y phục của mình?

Thật sự là…đây chính là tật xấu bẩm sinh lớn nhất của ma giáo giáo chủ “Ma công tử” Ngọc Như Ý – y có thói quen là hay thất thần. Đương nhiên tật xấu này không thường xuyên xảy ra, nhưng chẳng ai biết lúc nào nó phát tác. Chẳng quản là nó tái phát lúc bình thường hay khẩn cấp, tâm thần của Ngọc Như Ý một khi đã chạy mất biệt thì rất khó túm trở về, điều này – đối với cái kẻ vốn mang theo ý định lột sạch y và hiện đang khóa ngồi trên người y như Cát Tường, chính là trợ thủ đắc lực a.

Cát Tường không phải sắc lang, thật sự hắn sẽ không tùy tiện phi lễ bất cứ ai, thậm chí cũng chẳng phong lưu, nhưng buổi tối hôm nay xem ra là đặc biệt, vốn bản thân đã nốc xuân dược, đối tượng nhất kiến chung tình của mình lại đang phơi nửa thân trần đứng ngay trước mặt, nếu hắn còn có thể nhẫn nại thì rõ ràng hắn chính là cái tên Liễu Hạ Huệ vô năng kia rồi.

Cát Tường chưa bao giờ cho bản thân là quân tử đạo mạo, cũng không có ý định xem họ Liễu kia là tấm gương sáng để noi theo. Vậy nên hắn động thủ luôn! Thừa dịp ‘người nào đó’ vẫn còn ngẩn người, đem lớp y phục che mà như không che khiến nửa phần thân thể càng thêm mê người kia lột xuống hoàn toàn, sau đó lại tựa đầu xuống bên chiếc cổ của y bắt đầu liếm hôn thật sâu.

Da thịt của Ngọc Như Ý thoạt nhìn thật không khác gì mỹ vị ngon miệng. Quả nhiên là vừa được tẩy qua, vẫn còn mang theo hơi nước lạnh lẽo cùng ôn độ đặc thù từ cơ thể, phối với nhau tạo nên cảm giác mát lạnh dịu dàng, khiến cho hắn vừa liếm lên thì không cách nào dừng lại được nữa. Lớp da thịt băng nhuận này trong nhất thời đã giúp xoa dịu một thân táo nhiệt của hắn.

Nhưng mà…vẫn chưa đủ.

Đầu lưỡi đỏ tươi không ngừng liếm, hôn rồi mút, tựa như không bao giờ có thể thỏa mãn, động tác nhanh chóng từ chiếc cổ trắng ngần trải tiến xuống bộ ngực khỏe khoắn, bắp đùi cùng bắp chân thon dài, cuối cùng lại quay về khuôn mặt. Thoáng nhìn chăm chú ánh mắt của nam nhân vẫn giữ nguyên trạng thái ngây ngẩn, đem tầm nhìn dời đến đôi môi xinh đẹp màu phấn hồng ôn nhuận như kho báu chưa người khai phá mang theo vô hạn hấp dẫn, Cát Tường không chút khách khí cúi đầu nhâm nhi thưởng thức thật sâu.

Ngọc Như Ý chưa từng được ai đối đãi như vậy. Trong suốt thời gian phát triển, thân là người kế thừa ma giáo, y luôn rất bận rộn. Vội vàng luyện võ, vội vàng học tập như thế nào để trở thành một người thủ lĩnh, y bận đến mức ngay cả một cái nắm tay thông thường cũng chưa từng có. Ngay cả đối với đệ đệ mà y thích nhất, y cũng gấp rút đến không ôm được một cái. Vậy nên y không biết rằng sự ấm áp từ thân thể của một người rốt cuộc là như thế nào. Mà giờ phút này nhiệt độ trên thân của Cát Tường lại cao hơn hẳn thường ngày, đốt cho Ngọc Như Ý vốn không có kinh nghiệm phải thất điên bát đảo, ngoại trừ chút giật mình ban đầu thì chỉ có thể mặc cho Cát Tường muốn gì làm nấy. Thẳng cho đến khi hạ thân bị kéo căng cùng thống khổ không cách nào hình dung được ập đến khiến y phải thất thanh hét lên, mới có thể mang thần trí của y từ chín tầng mây kéo trở về.

Đường Cát Tường rốt cuộc đã làm gì? Bản năng nghĩ muốn nắm quyền đánh bay nam nhân kia, mới phát giác được không biết từ khi nào, một đôi bàn tay to lớn đã gắt gao ép y xuống mặt đất ẩm ướt, còn nam nhân kia, một mặt vẫn không ngừng xâm phạm nơi tư mật tại hạ thân, một mặt thấ giọng ghé vào tai y nỉ non: “Xin lỗi, xin lỗi, ta thật sự nhịn không được nữa rồi, xin lỗi, hãy nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

Hắn nói nhảm gì vậy chứ! Loại đau đớn không cách nào hình dung như thế này là thứ có thể nhẫn nại chịu đựng được hay sao? Ngón tay dùng sức khép mở, thế nhưng chỉ có thể dán trên bùn đất ẩm ướt. Lý trí của Ngọc Như Ý đã bị thống khổ đánh sâu thành một mảnh hỗn loạn, chỉ còn duy nhất ý nghĩ muốn giãy dụa hòng thoát khỏi cơn đau phi nhân này.

Quả thật rất khó, phi thường khó khăn, gần như không đủ khả năng thực hiện. Nam nhân đã mất đi lý trí thì sức mạnh sẽ rất lớn. Đối với cái tên bây giờ đã hoàn toàn hóa thành dã thú mà nói, y cứ tiếp tục ngốc ngốc như thế đối với hắn chính là thiên đường. Hắn càng không ngừng xông tới, thầm nghĩ muốn khối thân thể trước mắt này phải thỏa mãn hết thảy dục vọng đang thiêu đốt không có điểm dừng của mình. Sự giãy dụa của Ngọc Như Ý chỉ càng gia tăng khoái cảm cho hắn mà thôi. Cát Tường phát ra tiếng gầm gừ như dã thú từ sâu trong cổ họng, cúi đầu cắn lên môi Ngọc Như Ý, bắt đầu hung hăng gặm cắn không chút lưu tình.

Ngọc Như Ý đã không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra nữa. Thời gian, không gian, sự việc, nhân vật…toàn bộ đều hỗn loạn, cảm giác duy nhất của y bây giờ chính là sự chết lặng sau cơn đau cùng cực song song với xung động đang dần nảy sinh khi bị nam nhân mãnh liệt va chạm.

Ý thức thanh tỉnh đang dần rời bỏ y. Từ sâu trong người dần dần vô thức sinh ra một loại quán tính. Thể xác sau khi mất đi ý thức khống chế thì tự phát đong đưa, tận lực đem thương tổn hạ xuống mức thấp nhất. Đồng thời giữa khoảnh khắc thân thể truy đuổi cọ xát lẫn nhau, nảy sinh khoái cảm khiến người nhịn không được phải rên rỉ thở dài.

Thân thể nam nhân quả thực rất đáng buồn. Một khi đã biết phải như thế nào để đạt vui sướng cùng thỏa mãn, sẽ nhịn không được chủ động theo đuổi. Mặc dù ý thức hỏng cả rồi, thân thể vẫn có thể theo xung động đong đưa, vặn vẹo, giãy dụa, tác cầu, rên rỉ và gầm thét. Tất cả của tất cả, không liên quan gì đến lý trí mà chỉ là bản năng dục vọng thuần túy mà thôi. Cát Tường đã thế này, mà giờ đây đến Ngọc Như Ý cũng không thoát được. Đặc biệt khi nơi sâu nhất trong cơ thể một điểm lại một điểm bị hung hăng đánh vào, sẽ truyền đến khoái cảm tê dại dục tiên dục tử không cách nào ức chế được nữa, Ngọc Như Ý cứ thế dùng hai chân gắt gao quấn quanh thắt lưng Cát Tường, lặng lẽ thúc giục Cát Tường nhanh lên chút nữa, mang đến cho y càng nhiều sung sướng say mê.

Dưới ánh trăng, có hai bóng người cứ mãi dây dưa, rốt cuộc đã đến mức tình cảm mãnh liệt khiến cho người khác phải mặt đỏ ửng trống ngực đập dồn…
Bình Luận (0)
Comment