Sau bữa tiệc trưa, Bạch Y được hai phù dâu và Bành Tinh Nguyệt đưa về nhà trước.
Dưới sự giúp đỡ của Tưởng Băng và Tô Hoan, Bạch Y cởi bỏ bộ váy cưới.
Bành Tinh Nguyệt cũng giúp Bạch Y tháo từng chiếc kẹp tóc đen cài trên tóc, để mái tóc dài của cô xõa xuống.
Bạch Y vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng, thay một chiếc váy dạ hội trắng dài tương đối đơn giản.
Trước đám cưới, mọi người đã hẹn tối nay những người trẻ tuổi sẽ tụ tập lại ở nhà cô.
Nhưng Tưởng Băng vì có việc khác nên đã rời đi sớm.
Lữ Thư Na cũng vội vã đến chỗ làm ngay sau bữa tiệc trưa.
Tối hôm đó, khi đội ngũ đầu bếp đến nhà nấu ăn đang chuẩn bị bữa tối, Tô Hoan đã đi thăm quan nhà Bạch Y.
Bạch Y vì phải đi lấy đồ cho Bành Tinh Nguyệt nên không tiếp tục đi cùng Tô Hoan, bảo cô ấy cứ tự nhiên tham quan.
Đến tầng ba, Tô Hoan vừa đẩy cửa căn cứ bí mật ra, phía sau liền có tiếng bước chân trầm ổn vọng đến.
Cô đứng ở cửa quay mặt lại, vẻ mặt chợt căng thẳng.
Là người đàn ông từng có một đêm hoang đường với cô.
Tô Hoan cố gắng duy trì sự bình tĩnh bề ngoài, ánh mắt không né tránh nhìn thẳng vào người đàn ông đang đi về phía mình.
Mắt thấy anh ngày càng đến gần, trong lòng Tô Hoan càng bất an, đầu óc nóng bừng, lập tức bước vào căn phòng này.
Ngay khoảnh khắc cô quay người định đóng cửa, cánh cửa lại bị một bàn tay chặn lại từ bên ngoài, không thể đóng được.
Giang Tín cúi mắt nhìn người phụ nữ đang hoảng loạn, vẻ mặt tự nhiên thờ ơ nói: "Tô Hoan? Phải không?"
Hôm nay anh tđặc biệt hỏi Chu Vụ Tầm, phù dâu cao hơn một chút tên là gì.
Chu Vụ Tầm nói, cô ấy tên là Tô Hoan, là bạn cùng phòng đại học của Bạch Y.
Thế giới này quả thật rất nhỏ.
Hay nói đúng hơn, anh và cô thật sự có duyên.
Tô Hoan chưa kịp nói gì, Giang Tín lại nói: "Tôi thấy cô hơi quen, có pháo chúng đã gặp nhau ở đâu đó rồi không?"
"Không có!" Tô Hoan theo bản năng lập tức phủ nhận.
Giang Tín nhướng mày, bất chấp sự phản kháng của Tô Hoan, trực tiếp mạnh mẽ đẩy cửa vào phòng, sau đó còn tiện tay đóng cửa khóa trái.
Tô Hoan bị anh dồn vào sát tường, không đi được, cũng không thoát được.
Căn phòng thậm chí còn chưa bật đèn, tối đen như mực.
Khiến tất cả các giác quan trong bóng tối đều được phóng đại vô hạn.
Thần kinh và cơ thể cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Mặc dù lúc này anh và cô không hề có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, Tô Hoan vẫn bị mùi hương nam tính nhẹ nhàng của anh k*ch th*ch, cảm thấy cả người bỗng chốc mơ hồ.
Cô đưa tay lên, mu bàn tay áp vào tường di chuyển lên trên, muốn sờ công tắc đèn.
Một lát sau, Tô Hoan vừa dùng mu bàn tay bật đèn, giây tiếp theo ngón tay người đàn ông đã trượt vào kẽ ngón tay cô.
Anh nắm chặt tay cô, rồi lại tắt đèn đi.
Đèn trong phòng như chớp mắt một cái, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.
Khoảnh khắc lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh chạm vào lòng bàn tay cô, trái tim Tô Hoan không kìm được ngừng đập.
Ngay sau đó, phía trên đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp vui vẻ của anh.
Anh hơi cúi người, đôi môi mỏng như có như không chạm vào tai cô, hạ giọng trêu chọc bên tai cô: "Cơ thể của em hình như vẫn còn nhớ tôi."
Nếu không, sao những ngón tay thon dài lại ngoan ngoãn cong lại như vậy, cùng anh mười ngón đan chặt.
Tô Hoan lập tức đỏ mặt; toàn thân nóng bừng.
Cảm giác hoan lạc xa lạ trong ký ức dường như đang từ từ bò ra ngoài, cố gắng kiểm soát lý trí của cô.
Không thể phủ nhận, đêm đó cô quả thật... rất thoải mái.
Nhưng, chuyện phát sinh quan hệ với một người đàn ông xa lạ như vậy, thật sự quá khó chấp nhận.
Nếu không phải say rượu, Tô Hoan căn bản không làm được chuyện này.
Hơn nữa đêm đó lại là lần đầu tiên của cô.
Tô Hoan không thể không bận tâm.
Đây có lẽ cũng là lý do cô có ấn tượng sâu sắc với ngoại hình của anh.
Mặc dù sáng hôm sau chỉ nhìn thoáng qua, cô vẫn nhớ rõ vẻ ngoài của anh.
Bị anh một tay áp chế, Tô Hoan không thể thoát ra, chỉ có chút tức giận hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Giang Tín vừa định nói, bên ngoài liền truyền đến tiếng nói chuyện của Bạch Y và Bành Tinh Nguyệt.
"Tô Hoan? Tô Hoan?" Bạch Y gọi cô hai tiếng, giọng điệu khó hiểu nói: "Người đâu rồi?"
Bành Tinh Nguyệt không chắc chắn lắm nói: "Có khi nào xuống lầu rồi không?"
Tô Hoan vừa há miệng định hét lên "Tớ ở đây", người đàn ông đột nhiên cúi người lại gần, bá đạo chặn môi cô.
Tô Hoan mở to mắt, nhịp tim trong khoảnh khắc này lỡ nhịp, hơi thở cũng ngừng lại theo.
Anh cứ thế một tay nắm lấy tay cô, ấn tay cô vào tường, tay còn lại vòng qua eo cô, siết chặt, buộc cô phải dựa vào anh.
Tô Hoan phản ứng lại, lý trí cố gắng khiến cô chống cự, nhưng cơ thể lại bị anh quyến rũ đến mức không nghe lời.
Cô vậy mà lại để mặc anh làm càn, thậm chí dần dần chìm đắm.
Tô Hoan tự mình cũng không thể hiểu được.
Rõ ràng không quen biết anh, rõ ràng rất hoang đường.
Nhưng cô lại không kiểm soát được.
Đợi đến khi anh cuối cùng cũng buông cô ra, toàn thân Tô Hoan đã mềm nhũn dựa vào lòng anh, được anh cười nhẹ ôm chặt.
"Tôi tên là Giang Tín," Giọng anh nhuốm màu d*c v*ng hơi khàn, còn mang theo chút h*m m**n.
Sau đó người đàn ông lại nghiêm túc nói: "Sau bữa tối, chúng ta nói chuyện nhé, Tô Hoan."
Tô Hoan khẽ cắn vào phần mềm trong môi.
Cô muốn từ chối, nhưng miệng lại chỉ phát ra một tiếng "Ừm".
Để không làm Bạch Y và những người khác nghi ngờ, Tô Hoan xuống lầu trước Giang Tín.
Cô cố ý giữ khoảng cách với anh.
Giang Tín đi phía sau, khóe mắt lóe lên nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh từ từ đi xuống lầu.
Bành Tinh Nguyệt thấy Tô Hoan vội vàng như vậy, khó hiểu hỏi: "Tô Hoan, cậu chạy nhanh thế làm gì? Phía sau có chó sói à?"
Cô ấy vừa nói xong, chó sói từ từ bước xuống bậc thang xuất hiện.
Bạch Y nhạy bén hơn Bành Tinh Nguyệt, nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cô chỉ chợt cười nhẹ, không nói gì.
Khi ăn, ngoài Bạch Y và Chu Vụ Tầm, Bành Tinh Nguyệt và Hà Tụng là hai cặp vợ chồng hợp pháp, Giang Tín cũng không để ý ai, gắp thức ăn và rót rượu cho Tô Hoan.
Người tinh ý có thể nhận ra ngay điều bất thường.
Thẩm Niên, người anh cả lớn tuổi nhất, thấy vậy, nói đùa: "Hình như tôi hơi thừa thãi."
Chu Vụ Tầm cười anh: "Ai bảo anh không tìm bạn gái."
Thẩm Niên giả vờ sầu não thở dài: "Đây là vấn đề có tìm hay không sao? Là duyên phận chưa đến."
Tô Hoan quay sang hỏi Bạch Y: "Y Y sau này cậu lại học chơi trống sao? Tớ vừa thấy nhà cậu có trống."
Bạch Y chưa kịp nói gì, Giang Tín đã đáp lại Tô Hoan: "Người biết chơi trống là chồng cô ấy."
Tô Hoan sững sờ, sau đó nhìn Bạch Y, như thể cuối cùng đã hiểu ra điều gì đó. "Vậy cậu..."
Cô vừa định hỏi Bạch Y, Chu Vụ Tầm đã bắt được trọng điểm, hỏi: "Lại học chơi trống sao?"
Chữ "lại" cố ý được nhấn mạnh.
Tô Hoan phản ứng, giải thích: "Y Y hồi đại học suýt nữa đã đăng ký vào câu lạc bộ nhạc cụ để học trống, nhưng điền được nửa bảng đăng ký thì cô ấy đột nhiên đổi ý, nói không học nữa, sau đó đi học handpan."
Chu Vụ Tầm quay đầu nhìn Bạch Y một cái.
Bạch Y thản nhiên nhìn thẳng vào anh, khóe mắt cong cong mỉm cười.
Chu Vụ Tầm không nói gì, chỉ đưa tay vuốt tóc cô.
Sau đó vài người cùng chơi trò chơi, quy định người thua phải giao điện thoại để mọi người chọn một người trong danh bạ để gọi điện.
Kết quả vừa chơi Bạch Y đã thua.
Cô đưa điện thoại cho Tô Hoan, Tô Hoan và Bành Tinh Nguyệt cùng nhau chọn người may mắn.
Cuối cùng ở dưới cùng danh bạ tìm thấy một liên hệ được lưu là "X".
Trông có vẻ bí ẩn.
"Chọn cái này đi," Tô Hoan nói.
Bành Tinh Nguyệt gật đầu, "Được."
Thế là, cuộc gọi được thực hiện, bật loa ngoài.
Bạch Y cúi mắt nhìn chữ "X" trên màn hình điện thoại, trong lòng đang nghĩ không biết có thành số ảo không, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ.
Chu Vụ Tầm ngồi bên cạnh cô lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại của anh hiện lên dòng chữ – Phu nhân Chu, cô giáo Bạch, vợ tôi.
Bạch Y sững sờ, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
Chu Vụ Tầm nhấn nút trả lời.
Anh đặt điện thoại lên tai, cúi mắt nhìn cô, khẽ dịu dàng nói: "Alo."
Mắt Bạch Y chợt nóng lên.
Số điện thoại này là vào năm 2017, khi Bạch Y nghe Tinh Nguyệt kể về những năm tháng Chu Vụ Tầm đã sống tồi tệ đến mức nào, cô về nhà lật cuốn kỷ yếu ra, lưu lại vào danh bạ điện thoại.
Nhưng mấy năm nay cô chưa bao giờ liên lạc với anh.
Cô và anh nhìn nhau, khóe mắt ửng hồng, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Ánh mắt Chu Vụ Tầm nhìn cô dịu dàng đến mức sắp chảy ra.
Giây tiếp theo, anh cứ thế giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, cúi người nghiêng đầu đặt một nụ hôn rất nhẹ lên khóe môi Bạch Y.
Bành Tinh Nguyệt "ay da" một tiếng, ghét bỏ nói: "Anh ơi, anh càng ngày càng quá đáng đó."
Dù sao trước mặt nhiều bạn bè như vậy, Bạch Y có chút ngại ngùng, má hơi ửng hồng vì xấu hổ.
Cô theo bản năng cầm cốc nước lên định uống để che giấu sự không tự nhiên này, nhưng lại phát hiện cốc nước đã cạn.
Chu Vụ Tầm tiện tay ngắt cuộc điện thoại, anh lấy cốc nước từ tay cô, đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi rót nước ấm.
Khoảnh khắc anh rời đi, Thẩm Niên cười hỏi Bạch Y: "Em dâu có biết tại sao văn phòng luật của chúng tôi lại tên là 'Hợp Nhất' không?"
Bạch Y vốn nghĩ, Hợp Nhất, chắc là hợp thành một.
Nhưng vì Thẩm Niên hỏi như vậy, chắc chắn không đơn giản như thế.
Bạch Y suy nghĩ nghiêm túc vài giây, đáp lại: "Chữ 'Nhất' là chỉ em sao?"
Thẩm Niên nhướng mày, "Ừm, đúng vậy."
"Hợp..." Bạch Y cười lắc đầu, "Cái này em không đoán được."
Chu Vụ Tầm bưng nước ấm trở lại, đưa cốc nước cho Bạch Y.
Bạch Y ôm cốc nước chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, đồng thời nghe Thẩm Niên giải thích ý nghĩa tên của văn phòng luật: "Lúc đó tôi và A Tầm nói chuyện, mỗi người chọn một chữ, ghép lại làm tên văn phòng luật."
"A Tầm nói cậu ấy chọn chữ 'Nhất', tôi biết cậu ấy có một cô gái mình thích tên là Bạch Y, nên tôi hỏi thêm một câu có phải là ám chỉ em không, cậu ấy không phủ nhận."
Thẩm Niên cười: "Rồi tôi chọn chữ 'Hợp', hy vọng cậu ấy một ngày nào đó có thể 'Hợp' trăm năm với 'Nhất' của mình."
"Hợp Nhất chính là từ đó mà ra."
Trọng tâm của Bành Tinh Nguyệt hoàn toàn khác, cô ấy tò mò hỏi: "Đàn anh Thẩm sao lại biết anh tôi thích Y Y?"
"Anh tôi nói cho anh biết sao?"
Thẩm Niên liếc Chu Vụ Tầm một cái, cười nói: "Sao có thể chứ."
"Là năm cậu ấy tốt nghiệp đại học sớm, có một ngày tôi đang cùng cậu ấy đọc sách trong thư viện, cậu ấy đột nhiên vội vàng bỏ đi, cũng không nói đi đâu."
"Tối đó tôi đến ký túc xá của A Tầm tìm cậu ấy mới biết, cậu ấy đột nhiên rời thư viện là vì tai nghe bị hỏng, muốn đi sửa tai nghe, ngày đó oấy tìm rất nhiều cửa hàng sửa chữa, nhưng cuối cùng tai nghe cũng không sửa được, là hỏng rồi."
"Huống hồ tai nghe thì, ai cũng hỏng thì mua cái mới, ai lại đi sửa tai nghe chứ, tai nghe có dây căn bản không có giá trị sửa chữa."
Thẩm Niên nói đến đây, uống một ngụm rượu, tiếp tục chậm rãi kể lại chuyện cũ của Chu Vụ Tầm: "Tối đó cậu ấy uống rất nhiều rượu, cứ cầm cái tai nghe hỏng đó, mắt đỏ hoe thẫn thờ, sau này say quá, mất ý thức lẩm bẩm gọi tên Bạch Y, tôi hỏi cậu ấy là ai, cậu ấy mới nói, là người cậu ấy thích."
"Nếu tỉnh táo, cậu ấy sẽ không tiết lộ nửa lời cho tôi."
Sau bữa tối, mọi người lần lượt rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại Bạch Y và Chu Vụ Tầm.
Chu Vụ Tầm gọi người giúp việc đến dọn dẹp tàn dư bữa tối.
Khi anh lên lầu, Bạch Y đã tắm rửa xong, đang ngồi cạnh giường ghi chép số tiền mừng cưới hôm nay nhận được qua điện thoại.
Chu Vụ Tầm ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô ghi chép nghiêm túc như vậy, chợt nhớ ra điều gì đó, nói với cô: "Lớp trưởng cũng gửi tiền rồi."
Bạch Y không ngừng gõ chữ trên màn hình, nghe vậy hỏi: "Ừm?"
Sau đó chợt hiểu ra cười nói: "Vậy nên gần đây cậu ấy đột nhiên tìm em xin WeChat của anh là để gửi tiền mừng cưới sao?"
Bạch Y và Chương Vụ Tuân đã nhiều năm không hề trò chuyện riêng trên WeChat.
Hôm đó Chương Vụ Tuân đột nhiên tìm cô, lại là để xin WeChat của Chu Vụ Tầm.
Bạch Y cứ nghĩ Chương Vụ Tuân muốn hỏi Chu Vụ Tầm về vấn đề pháp luật, hoàn toàn không ngờ anh ra thực ra chỉ muốn gửi tiền mừng cưới.
Người này cũng quá biết chừng mực.
Chắc chắn là sợ liên hệ riêng với cô không tiện, nên mới đặc biệt tìm Chu Vụ Tầm.
Chu Vụ Tầm cười khẽ đáp: "Ừm, đúng vậy."
"Vậy thì cũng ghi vào đi, đợi cậu ấy kết hôn chúng ta sẽ mừng lại," Bạch Y vừa nói vừa đưa điện thoại của mình cho Chu Vụ Tầm, bảo anh tiếp tục ghi chép.
Cô lười biếng nằm xuống giường, thảnh thơi nhìn anh giúp cô ghi chép những thứ lặt vặt này, khóe môi nở nụ cười.
"À phải rồi, chiều nay mẹ về Nam Thành có nhắc là vài tháng nữa muốn qua chăm sóc em," Chu Vụ Tầm hỏi Bạch Y: "Em có muốn không?"
Hôm nay mẹ anh là Phùng Nhã Thư cũng đến dự đám cưới của họ, sau bữa tiệc trưa, Phùng Nhã Thư phải ra sân bay.
Phùng Nhã Thư nghĩ Bạch Y đang mang thai, hôm nay lại tổ chức đám cưới, chắc chắn sẽ mệt, nói gì cũng không cho Bạch Y đi cùng ra sân bay, chỉ thúc giục cô mau về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Cuối cùng Chu Vụ Tầm sắp xếp một chiếc xe, anh một mình cùng Phùng Nhã Thư ra sân bay.
Bạch Y hơi ngạc nhiên ngồi dậy, sau đó nói: "Em muốn chứ."
"Mẹ có thể qua bất cứ lúc nào, muốn ở bao lâu cũng được," Cô khẽ cười.
Chu Vụ Tầm đặt điện thoại của Bạch Y sang một bên, kéo tay cô nhẹ nhàng x** n*n.
Hôm nay anh đã uống khá nhiều rượu, nhưng không say.
Ít nhất ý thức vẫn đặc biệt tỉnh táo.
Bạch Y nhìn anh, hỏi: "Ghi chép xong hết rồi sao?"
"Ghi xong rồi chúng ta đi ngủ nhé, anh cũng mệt cả ngày rồi."
Chu Vụ Tầm lại không động đậy.
Anh ôm Bạch Y lên, để cô ngồi trên đùi anh.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đỏ hoe, cúi mắt nhìn cô đầy trìu mến, dịu dàng như ánh trăng.
Bạch Y nhìn thẳng vào anh, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, chợt nhớ lại lời tối nay đàn anh Thẩm nói.
Đàn anh Thẩm nói, tối hôm chiếc tai nghe cô tặng anh bị hỏng, anh đã uống rất nhiều rượu, mắt đỏ hoe thẫn thờ, còn say xỉn gọi tên cô.
Bạch Y đưa tay nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt anh.
Hai người không nói gì.
Chỉ ngầm hiểu mà hôn môi đối phương.
Những năm tháng đó, anh không buông bỏ được cô, lại không dám liên lạc với cô.
Chiếc tai nghe đó là kỷ vật cuối cùng cô để lại cho anh.
Vậy nên khoảnh khắc chiếc tai nghe hỏng, anh cảm thấy trái tim trong lồng ngực cũng sụp đổ theo.
May mắn thay, anh và cô cuối cùng đã không bỏ lỡ nhau.