Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập

Chương 50


Các bạn học đang xin lỗi lập tức giải tán, trùm trường dọa người quá rồi.
"Thật ra cậu không cần phải để ý đến bọn họ." Giọng nói của Tần Trì Dã kiềm chế sự dữ tợn vừa rồi, nhưng vẫn lộ ra vẻ khinh thường, "Để bọn họ đánh rắm đi."
Bùi Lĩnh lập tức nhớ tới nhà họ Chu.

Chu Thần làm anh họ của Tần Trì Dã nhưng sau lưng thì lại tung tin đồn bậy bạ về hắn.

Tần Trì Dã hẳn là không xa lạ gì với những chuyện này nhưng Tần Trì Dã lựa chọn lấy bạo lực để trấn áp.

Không ai dám hé miệng trước mặt Tần Trì Dã cho nên Tần Trì Dã đã trở thành trùm trường mà cả trường khϊếp sợ.
"Tôi biết." Bùi Lĩnh nhìn Tần Trì Dã, vẻ mặt không còn nét yếu ớt, khổ sở đáng thương ban nãy mà là thẳng thắn thành khẩn, nói: "Tôi có thể đánh trả bằng miệng.

Cậu phải tin tôi, tôi đây nhất định phun châu nhả ngọc, nói trúng tim đen, mắng cho bọn họ không dám cãi lại thôi."
Lúc Bùi Lĩnh nói những câu đó, trông cậu vô cùng tự tin lại có chút đắc ý nho nhỏ.
Không ai cảm thấy Bùi Lĩnh làm không được.
"Sẽ luôn có sự cảm thông dành cho kẻ yếu, trong khi kẻ mạnh lại bị ghen ghét, đố kỵ, vu khống.

Tôi thích kiểu thứ hai." Bùi Lĩnh cười cong mắt, cúi đầu xuống, đè thấp giọng nói: "Nhưng dùng chính phương thức của bọn để diễn trà xanh trở về cũng rất thú vị."
"Cậu thấy không, chỉ một vài câu trong thời gian ngắn cũng có thể giải quyết được các rắc rối.

Tôi không cần phải dựa vào lý lẽ biện luận cho phí miệng lưỡi cũng nhận được lời xin lỗi, hiệu suất sao lại nhanh chóng."
Tần Trì Dã nhìn sang chỗ khác, "Cậu cũng nhiều chuyện." Nhưng giọng nói lại có chút tán thưởng.
Quả thật, không cần nhiều lời với những kẻ không có đầu óc.
Bùi Lĩnh hơi lùi ra xa, ngồi lại chỗ của mình, cầm quyển truyện lên đọc lại, đọc được một phút rồi nhớ ra gì đó lại nói thêm: "Thật ra, khi thực lực của cậu đạt đến đỉnh điểm thì cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn trong khả năng của mình."
Giống như Tần Trì Dã vậy, ở Anh Hoa chỉ có một trùm trường duy nhất cho nên một chữ cút không ai dám nói gì.
"Khi nào thì kết quả kiểm tra tháng của chúng ta sẽ công bố nhỉ?" Bùi Lĩnh hỏi.
Tần Trì Dã: "Làm sao tôi biết được."
Bùi Lĩnh tiếc nuối, "Cũng đúng."
Tần Trì Dã cảm thấy bị vũ nhục, đứng dậy đi ra.

Đến khi chuông vào học vang lên, Tần Trì Dã quay về, Bùi Lĩnh đang đọc truyện nghe thấy trùm trường lạnh lùng nói: "Kết quả thi tháng sẽ được công bố vào thứ Hai tuần sau."
"Cậu đi hỏi giáo viên à?" Bùi Lĩnh hỏi, khép quyển tranh lại.
Tần Trì Dã không muốn nói thêm, vẻ mặt thúi hoắc gật đầu.

Vừa rồi hắn lên văn phòng hỏi chủ nhiệm lớp khi nào có kết quả thi tháng, chủ nhiệm lớp nhìn hắn đầy kinh ngạc, vẻ mặt như tưởng hắn uống nhầm thuốc.


Nếu không phải đối phương là giáo viên-
Quên đi.
Vì màn biểu diễn trà xanh của Bùi Lĩnh, chuyện xử lý Tống Minh Minh sau đó, lớp khác cũng có thảo luận tương đối kịch liệt.

Có người cảm thấy Tống Minh Minh đáng đời, Bùi Lĩnh không làm sai nhưng cũng có người đồng cảm.

Nhưng lớp 11-2 không có tình huống kiểu này.
"Bạn thân của tớ chia tay với Tống Minh Minh rồi." Hoàng Đồng Huyên quơ quơ điện thoại, nói với những người khác, "Thứ Bảy không đi chơi với mấy cậu được rồi.

Tớ có hẹn với nó, phải dỗ dành nó một chút."
"Thôi mà, đều đã hẹn cùng chơi "Kịch bản sát nhân rồi".

Kịch bản mới ra của cửa hàng đó đang rất hot."
"Đúng đó, nếu không thì cậu hẹn bạn ấy ra đây cùng nhau chơi cũng được, càng nhiều người càng vui mà."
"Không phải nói mới quen chưa được bao lâu à, hẳn là cũng sẽ không quá đau lòng đâu.

Tớ nghĩ có thể là cảm thấy mất mặt thì đúng hơn."
"Sao cậu lại nói thẳng ra thế.

Cậu hỏi bạn cậu thử xem có được không đã.

Không phải đã nói là muốn xây nhà "Tần Lĩnh" à?" Bạn nữ nháy mắt ra hiệu.
Hoàng Đồng Huyên lập tức dao động, "Vậy để tớ hỏi nó một chút."
Mỹ nữ đầu trọc: [Tập Mỹ, ngày mai đi chơi "Kịch bản sát nhân" với tớ không? Còn có ba bạn nữ lớp tớ nữa, bọn họ đều vui tính lắm, cậu nhất định sẽ thích.

Đi đi nhé.]
Sau một vài phút liên lạc, bên kia mới trả lời một chữ được.

Hoàng Đồng Huyên vui vẻ, nhắn một cái ký hiệu ok cho đám chị em.
"Kịch bản sát nhân" là chuyện nhỏ, chủ yếu là thảo luận chuyện xây tòa nhà CP "Tần Lĩnh".
-
Thứ Sáu tan học.
Bùi Hồng Hào lái xe, Lý Văn Lệ và Tiểu Bồi Tiền đều tới.

Về chuyện bài đăng của Tống Minh Minh, hôm đó Bùi Hồng Hào quay về đã nói chuyện với vợ.


Lý Văn Lệ nghe xong đã nói một câu "đúng là thúi lắm".

Mấy năm nay bà chưa từng mắng người mạnh mẽ như thế, Bùi Hồng Hào nhìn cảm thấy có chút mới mẻ.
"Anh cười gì mà cười." Lý Văn Lệ thẹn quá hóa giận dùng chân đá bắp chân chồng một cái.
Bùi Hồng Hào bắt được chân của vợ, nói: "Tự nhiên anh nhớ lại lúc em làm điều dưỡng viên mắng cô y tá mới đến."
"Là chuyện gì? Em không nhớ rõ lắm." Lý Văn Lệ không nhớ ra.
Bùi Hồng Hào lại cười rồi kể lại.

Lúc đó Lý Văn Lệ là điều dưỡng viên có kinh nghiệm của bệnh viên, là chuyên viên châm cứu, nói năng làm việc gì cũng gọn gàng, có trình độ chuyên môn vững vàng.

Y tá trưởng đã giao y tá thực tập cho Lý Văn Lệ để Lý Văn Lệ hướng dẫn người mới.
"À chuyện đó hả.

Em đã nói với cô ấy ba lần, phối thuốc như thế nào, lên đơn ra sao thế mà cứ mơ mơ hồ hồ.

Mơ hồ là chuyện đơn giản hả? Đó là chuyện liên quan đến mạng người đó." Lý Văn Lệ nhớ ra, nói.
"Nói ngọt thì ai chẳng thích nhưng ít nhất cũng phải làm tốt nhiệm vụ của mình đã, nếu không thì đến cái rắm cũng không bằng."
Bùi Hồng Hào, "Em nói đúng lắm."
Y tá thực tập còn trẻ, lúc tốt nghiệp chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, tâm lý không vững vàng bị mắng chỉ biết tủi thân khóc lóc, xong việc rồi suy nghĩ cẩn thận cũng biết đúng sai, biết ai muốn tốt cho mình.

Nếu người có tâm lý bất chính sẽ chỉ nhớ đến chuyện mình vừa bị mắng vừa bị mất mặt, có chuyện gì cũng không nói rõ ràng rồi ôm tâm lý oán trách.
"Làm gì cũng phải làm người trước." Bùi Hồng Hào kéo chăn bông, điều chỉnh vị trí để vợ dựa đầu vào vai mình, sau đó nói: "Anh chỉ có một yêu cầu đối với Tiểu Lĩnh và Tiềm Tiềm, đó là không vi phạm pháp luật, giữ được sự lương thiện, những điều khác chỉ là đồ vật bên ngoài.

Anh kiếm được chút gia sản này chính là muốn anh em bọn nó có thể tự do lựa chọn chứ không phải bắt ép bọn nhỏ."
Lý Văn Lệ gật đầu, đại khái cũng đoán ra được.
Không cần đoán cũng biết, lần trước từ nhà họ Chu về, Tiểu Lĩnh đã nói là thích họ Tần ngồi cùng bàn.
"Tiểu Lĩnh đúng là bị oan." Lý Văn Lệ không nói đến xu hướng tính dục của Bùi Lĩnh.

Bà không có quyền lên tiếng cho nên cũng không xen vào, "Hôm nay anh đi đồn cảnh sát, cái cậu Minh Minh gì đó sao lại ác độc như vậy? Em nhớ hồi lớp 10, Tiểu Lĩnh còn dẫn Minh Minh đến nhà chúng ta chơi nữa mà."
Giáo viên trong trường, phụ huynh hỏi không ra, Tống Minh Minh một mực mạnh miệng.

Nhưng đến đồn cảnh sát, có chuyên gia tra hỏi, chỉ mới hai, ba câu Tống Minh Minh đã khai hết.

"Nói thì phức tạp nhưng thật ra cũng đơn giản.

Trước kia mỗi cuối tuần Tống Minh Minh với Tiểu Lĩnh còn có những bạn học khác ra ngoài chơi thì đều là Tiểu Lĩnh bỏ tiền thanh toán, ăn uống vui chơi, còn quà cáp nữa." Bùi Hồng Hào đối với chữ tiền đã nhìn đến chán, "Tiểu Lĩnh đây là lấy tiền đổi lấy tình bạn, rồi té lăn quay."
Lấy tiền cung phụng bạn bè thì sao có thể vững chắc được chứ.
Nhưng Bùi Hồng Hào là cha ruột bao che khuyết điểm.

"Tiểu Lĩnh trượng nghĩa, tính này giống anh."
Lý Văn Lệ: ...
"Rồi sao nữa?"
"Sau khi lớp 11 chia ban, hai người lâu không đi chơi, Tống Minh Minh nói nó có bạn gái, nhiều lần hẹn Tiểu Lĩnh cùng đi chơi đều bị Tiểu Lĩnh từ chối, bình luận trên mạng cũng không có trả lời-"
"Chỉ vậy thôi sao?" Lý Văn Lệ không tưởng tượng nổi.

Tống Minh Minh có bạn gái, gọi Bùi Lĩnh ra chơi.

Cái này mà chơi cái gì, là ra tính tiền thì có.
Bùi Hồng Hào nhìn vợ mình, cười: "Biểu cảm của em đặc sặc quá." Sau đó thì bị nhéo một cái, chỉ có thể cười ha ha làm lành, "Tống Minh Minh nói có ai đó đã gửi cho nó một tin nhắn, là ảnh chụp một đoạn nói chuyện trên QQ.

Trong đó nói Tống Minh Minh giống như chó Nhật xin cơm ăn, rồi kể ra mấy món quà mà Tiểu Lĩnh từng tặng.

Tống Minh Minh biết là đang nói về nó, tưởng là Tiểu Lĩnh nói xấu nó sau lưng."
"Cách đây ít lâu, bố mẹ nó ly hôn chia tài sản.

Bên nhà trai không ra sao, giở trò với đống tài sản, Tống Minh Minh ở với mẹ có lẽ hơi vất vả cho nên nhạy cảm, bức ảnh đó vừa vặn lộ ra cho nên tới đỉnh điểm."
Lý Văn Lệ: "Người đứng sau bức ảnh này cũng không tốt đẹp gì."
"Đúng vậy, ai mà ngờ được ở trường cấp 3 lại giống Vô gian đạo như vậy chứ." Giọng nói của Bùi Hồng Hào có hơi nặng nề, "Thời điểm cũng tính toán kỹ, chỉ một đao đã trúng chỗ đau của người khác.

Người đứng sau mà quả thật khó lường."
Nói này là nói mát.

Đúng ra phải là cực kỳ khó lường.
Đối với ảnh chụp màn hình QQ, Bùi Hồng Hào và Lý Văn Lệ đều không tin Bùi Lĩnh nói xấu sau lưng Tống Minh Minh.

Lý Văn Lệ đấu với Bùi Lĩnh mấy năm nay đều biết rõ tính cách "đối thủ" của mình.

Tết Nguyên đán trước đó, những người họ hàng xa của nhà họ Bùi đã nói xấu bà, thậm chí còn nói bà là hồ ly tinh ác độc bị Bùi Lĩnh mắng mấy người có giỏi thì mắng trước mặt Lý Văn Lệ ấy, đừng có lải nhải bên tai tôi, phiền chết được.
Lúc đó Lý Văn Lệ đang ở trong phòng bếp nghe được, lần đầu tiên bà cảm thấy sảng khoái, cũng mặc kệ việc Bùi Lĩnh gọi thẳng tên bà.
Bùi Hồng Hào thì tin con trai.

Mặt khác, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, con trai ông cho Tống Minh Minh tiền mua này mua kia, còn thật lòng xem cậu ta là bạn bè thì sao có thể nói xấu sau lưng chứ?
Chưa kể cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Chuyện này, thật sự là con trai ông cõng nồi, tai bay vạ gió.

"Tiểu Lĩnh bị oan."
Cuối cùng, cuộc nói chuyện thâu đêm của hai vợ chồng đã tóm gọn lại vấn đề như thế.

Cho nên thứ Sáu tan học, cả nhà tự đến đón Bùi Lĩnh, không cần tài xế.
Kể từ kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh vừa rồi, Bùi Hồng Hào cảm thấy thỉnh thoảng cả gia đình cùng nhau ra ngoài mà không có người khác cũng rất tốt cho việc vun đắp tình cảm gia đình, bây giờ lái xe cũng vô cùng vui vẻ.
"Con trai." Bùi Hồng Hào đứng bên xe phất tay.
Sau khi Bùi Lĩnh cầm hết đồ từ ký túc xá, cậu tình cờ gặp Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ cho nên tiện đường cùng đi.

Ra tới cửa chính, cậu liếc một cái nhìn thấy cha mình, mẹ kế và em trai Tiểu Bồi Tiền, ba người như tín hiệu Wifi, từ thấp đến cao, xếp thành một hàng.
"..." Bùi Lĩnh: Phải tập quen với chuyện này thôi.
Trương Gia Kỳ cười ha hả, "Trâu bò thiệt chứ, anh Bùi tan học mà cả nhà đi đón.

Ai không biết còn tưởng là mẫu giáo đấy."
"Cậu nói nhiều quá." Bùi Lĩnh liếc mắt.
Trương Gia Kỳ: ...Lời này sao quen tai thế nhỉ, không phải là câu anh Dã thường xuyên nói vậy với mình sao.
"Để tôi đi chào hỏi chú dì.

Đã gặp rồi mà không chào hỏi không lễ phép lắm." Trương Gia Kỳ nói.
Tần Trì Dã: "Ừ."
Ban đầu Bùi Hồng Hào rất vui, nhìn thấy con trai thì mừng lắm nhưng từ xa nhìn thấy bóng dáng to cao quen thuộc thì niềm vui tụt xuống còn tám phần, thu tay lại, biến thành chú Hồng Hào thành thục nghiêm túc.
"Tiểu Lĩnh, bạn học của con hả?" Bùi Hồng Hào nhìn cậu trai to cao với ánh mặt dò xet.
Vẻ ngoài vẫn được, chiều cao cao hơn ông một chút.
"Cháu chào chú, cháu chào dì ạ, chào em trai nhá.

Cháu là Trương Gia Kỳ, là bạn bàn sau của anh Bùi."
Tần Trì Dã không quen mấy trường hợp thế này, bình thường nói sao cũng được nhưng giờ lại quy củ, nói: "Cháu chào chú dì, chào em trai.

Cháu là Tần Trì Dã."
"Ừ." Bùi Hồng Hào uy nghiêm gật đầu.
Lúc ở trước cửa nhà họ Chu, đèn tối om mờ mịt Lý Văn Lệ không nhìn rõ người, chỉ nhớ kỹ tên, bây giờ vừa nghe xong thì có chút dò xét.
"Không tệ không tệ, đều là bạn học với nhau cả."
Bùi Hồng Hào: Không tệ cái gì.
Bùi Hồng Hào thu hồi ánh mắt, nói: "Hai đứa đều không tệ.

Hai đứa đều là bạn học với Tiểu Lĩnh, cuối tuần có thời gian thì tới nhà chơi nhé."
"Dạ." Tần Trì Dã đồng ý lập tức.
Bùi Lĩnh: ...Cậu không nhìn ra cha tôi đang muốn đánh cậu à?
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Hồng Hào: Con trai tôi tủi thân quá, cho thêm tiền tiêu vặt!

Bình Luận (0)
Comment