Editor: Tảo
"Con thật sự nghĩ như như vậy sao?" Kha Tần truy hỏi.
"Dạ." Kha Bố gật đầu.
Nói dối so với nói thật càng dễ nói ra.
Ngày Kha Bố còn nhỏ, cậu thích nhất đại tỷ tỷ sát vách, Kha Tần cùng người mẹ Ngũ Thiến của cậu kết hôn, kết hôn nhiều năm như vậy bọn họ vẫn luôn chỉ coi nhau là người thân, cho nên khi ông tìm được tình yêu, thứ tình yêu đó lại không cẩn thận khiến gia đình ông tan vỡ, sau đó Ngũ Thiến biết tình cảm của Kha Tần, cho dù ông cùng Đinh Lạc Viên chưa làm qua chuyện gì nhưng cũng không về nhà như trước, bởi vì ảnh hưởng tinh thần so với ảnh hưởng thân thể càng nghiêm trọng hơn, ông ngoài cái gia đình này còn có thêm một nữ nhân khác. Sau đó thì tháng ngày u ám bắt đầu, lúc nào cũng cãi vã, ngoài tiếng khóc và tiếng mắng thì chỉ còn im lặng, trở thành căn nhà chỉ có đồ vật. Chiến tranh xảy ra, người bị hại thường là người vô tội. Kha Bố không biết phải đối mặt thế nào với Lạc Viên tỷ tỷ luôn yêu thương mình, không biết đối mặt thế nào với người ba tâm tư thay đổi, càng không biết đối mặt thế nào với người mẹ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt mắng to ầm ĩ, ba người cậu yêu thương nhất, ở trong mắt cậu đều vặn vẹo, liền chính cậu cũng trở nên vặn vẹo.
Đã qua nhiều năm như vậy, Kha Bố lòng đầy vết thương gặp được Chi Lý, trời cao cho cậu một tai họa, sau đó lại cho cậu một viên kẹo, trong thân thể ma quỷ cắn nuốt toàn bộ thống khổ của Kha Bố, cuối cùng Kha Bố buông xuống, tác thành cho một đôi tình nhân trên con đường tình lữ nhấp nhô gian nan. Có điều, cậu đánh giá quá cao chính mình, khi nghe được ba không cùng mẹ kết hôn mà là cùng một người phụ nữ hơn mình vẻn vẹn mấy tuổi, cậu vẫn có thể phóng khoáng chấp nhận.
Ba chấp nhận mình bên Chi Lý, để báo đáp ông mình cũng phải ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân của ông và Đinh Lạc Viên. Nhiều năm qua đi, gia đình mình cũng không có khả năng trở lại như trước, không đồng ý lẽ nào muốn để ba cô độc suốt quãng đời còn lại sao. Lý do cùng lý tưởng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bọn họ đều ích kỷ, Kha Bố cũng vậy.
Kha Bố nhìn chằm chằm mặt đất, hỏi: "Trước đây không có nhắc đến, đột nhiên vội vàng quyết định như vậy chắc là có nguyên nhân đi."
"Lúc trước ba và Lạc Viên đều nghĩ chỉ cần bên nhau là tốt rồi, không kết hôn có thể làm con dễ chịu hơn một chút, nhưng là, Lạc Viên mang thai, ba--" Kha Bố đánh gãy lời Kha Tần: "Con biết rồi."
"Nếu như.."
"Con nói con biết rồi! Đừng nói nữa, con đồng ý, con đều đồng ý, con cái có quyền gì can thiệp vào chuyện hôn nhân của ba mẹ, ba vẫn nên trở về chăm sóc cô ấy đi, con sẽ tham gia sẽ cưới của hai người."
Kha Tần đứng yên nhìn Kha Bố, hồi lâu mới xoay người rời đi. Kha Bố nhìn bóng lưng ông, ba sắp có gia đình của ba, nhưng trong gia đình của ba chỉ có mình là người ngoài, đúng vậy, có thể không chỉ ba, một ngày nào đó mẹ cũng sẽ tìm được gia đình mới, còn mình vẫn là người dư thừa trong gia đình rách nát đó, nên làm gì đây.
"Rất đau sao." Thanh âm của Chi Lý được gió lạnh đưa đến tai Kha Bố.
Kha Bố lắc đầu: "Cậu đều nghe được?"
"Không có." Hai khuỷu ta Chi Lý chống lên lan can.
"Vậy tại sao cậu lại hỏi vậy?"
"Vẻ mặt hiện tại của cậu không phải vẻ mặt tớ muốn nhìn."
"Đáp án như vậy không rõ, ai mà hiểu." Kha Bố nằm nhoài trên lan can, bóng lưng Kha Tần sắp biến mất ở cuối vườn trường, bây giờ đuổi theo còn kịp, ngăn cản ông kết hôn, cậu nên có lòng tham như vậy, cuộc sống cậu quá không tốt, tại sao lại muốn ông cùng Lạc Viên sống tốt. Nếu đem ý nghĩ xấu xa này nói cho Chi Lý, hắn sẽ không phản đối, cũng sẽ không khinh thường mình, Chi Lý sẽ không dạy đời mình, dạy mình thế nào là tốt, thế nào là xấu, hắn để mình tùy ý sống.
"Nếu bây giờ tớ đuổi theo ba, nói cho ba suy nghĩ thật, ba sẽ không kết hôn cùng Lạc Viên, ba luôn áy náy với tớ, ba nhất định nghe theo yêu cầu của tớ."
"Vậy cậu đuổi theo đi."
"Tớ làm không được, cậu có thể giúp tớ sao."
"Không thể." Chi Lý không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Tớ trước đây rõ ràng đã nói với cậu, quyết định khiến cậu hối hận đừng mong tớ sẽ giúp cậu thực hiện, hối hận sẽ tự phải chịu đựng, đừng lấy tớ làm cớ để cậu trốn tránh trách nhiệm, cậu không phải người tốt, tớ cũng không phải, tớ không cần phải thích cách làm chuyện tốt của cậu." Hắn thật sự nói rất rõ ràng, quyết định nhỏ này tự mình phải làm, hắn sẽ không dính tới vùng nước đục này, làm sự tình càng phức tạp, đến cuối cùng thậm chí còn có thể ảnh hưởng tình cảm của cậu và hắn, điểm này, Chi Lý vĩnh viễn lạnh lùng, ai nói yêu là mù quáng, tình yêu của hắn rành rành sáng tỏ như vậy.
"Quyết định này sẽ khiến tớ sống trong tội lỗi đối với ba, đối với Đinh Lạc Viên, đối với đứa nhỏ chưa ra đời kia?"
"Tại sao lại hỏi tớ, đáp án chỉ có cậu là rõ ràng nhất, còn không đuổi theo?"
Kha Bố bước xuống bậc thang, đi hai bước cậu liền quay đầu lại, phát hiện Chi Lý đang nhìn cậu, trong mắt hắn chẳng có gì cả, ưu tư cùng tạp chất, tất cả đều không có.
"Tớ sẽ biến thành một người dư thừa, Chi Lý, tớ là một người dư thừa, cậu hiểu ý tớ không?"
Chi Lý chỉ về hướng vô định trước mặt hắn: "Chỗ này của tớ thiếu, đang cần một người dư thừa giúp tớ che nắng."" Kha Bố không biết làm sao đáp lại câu này của Chi Lý, Chi Lý lại hướng về phía cậu: "Lại đây." Cậu đi tới, được Chi Lý kéo vào lồng ngực: "Vừa vặn."
"Cái gì vừa vặn, tớ giúp cậu che nắng rồi, nắng đều chiếu lên người tớ.""
"Không phải cậu sợ lạnh sao.""
Rõ ràng cái gì cũng không hiểu rõ, hắn dựa vào cái gì mà an ủi mình; rõ ràng là cái gì cũng không hiểu rõ, tại sao hắn, thật sự đến an ủi mình.
Cuộc sống của mình không tốt, tại sao cuộc sống của ba và Đinh Lạc Viên lại tốt, câu nói này sai quá đi, cuộc sống của mình không tốt sao, vậy người đang ôm mình là gì. Có lúc sẽ thấy biết ơn năm đó phải trải qua cô độc cùng đau khổ, chính những thứ ấy đã để mình đứng ở vị trí này.