Editor: Pinkylee
Beta: Tảo
Người trong siêu thị không ít, Tô Tiểu Mễ đẩy xe chọn đồ ăn nhẹ ký và đồ ăn vặt nặng ký xong thì đi đến quầy thu ngân tính tiền, cậu vừa móc tiền ra vừa cảm thấy đối với sự sắp xếp câu chuyện, thế giới mua đồ ăn vặt còn phải trả tiền không phải là thế giới tốt!
Lúc này, có hai người đàn ông che mặt đi vào, một người trong đó giơ tay phải lên, tay phải anh ta biến thành cây súng, Tô Tiểu Mễ lại bắt đầu hâm mộ, tại sao mình không có loại kỹ năng này. Âm thanh thô của người đàn ông cắt đứt ảo tưởng của Tô Tiểu Mễ: "Cướp đây, đem toàn bộ tiền trên người giao hết ra đây!" Ngoại trừ Tô Tiểu Mễ ra, người khác bắt đầu hoảng loạn, thậm chí còn có tiếng la thất thanh của phụ nữ, Tô Tiểu Mễ không hiểu mọi người đang sợ hãi cái gì, dù sao cũng không chết, lẽ nào...
"Này, mày ngốc ra làm cái gì, mau móc tiền ra, mẹ nó!" miệng súng của người đàn ông đặt trên vai Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ túm lấy súng, nhìn xung quanh sau lưng bọn họ: "Là đang quay phim sao, máy quay chỗ nào? Đạo diễn đâu? Anh có thể nói với đạo diễn không, có một tiểu thịt tươi rất thích hợp diễn kịch, tiểu thịt tươi đó chính là tôi!" tên giữ Tô Tiểu Mễ một chữ cũng không nghe không hiểu, cho rằng mình gặp phải thằng điên: "Đừng con mẹ nó giả ngu với tao, mày cho rằng tao không dám nổ súng sao?"
Hóa ra là phim võ, đúng lúc mượn cơ hội để đạo diễn xem kỹ thuật diễn của mình, Tô Tiểu Mễ khoa trương mở hai cánh tay, trái phải lắc đầu "Đừng giết bách tính vô tội, muốn giết thì giết tôi đi, giết tôi, đến giết tôi, mau đến giết tôi, bỏ qua bọn họ!!" cậu nói xong còn quay một vòng. Ừm, đây chính là kỹ năng diễn xuất của Tô Tiểu Mễ.
Tên cướp tức giận cảm thấy mình bị sỉ nhục, súng của hắn ta di chuyển đến trán của Tô Tiểu Mễ, không nói một câu dư thừa, súng vang lên, tiếp theo là tiếng kêu thất thanh, Tô Tiểu Mễ trừng lớn mắt ngã trên đất, máu từ từ lan khắp mặt đất.
"Bọn mày nhìn thấy rồi chứ, ngoan ngoãn giao tiền ra đây, nếu không bọn mày sẽ giống thằng đó!" tên cướp hét lớn, người khác vội vàng móc tiền và trang sức ra, lúc đang chuẩn bị giao cho bọn họ, Tô Tiểu Mễ đột nhiên ngồi dậy, viên đạn từ sau gáy của cậu rơi lên mặt đất phát ra âm thanh rõ ràng, cậu nhịn không kịp hỏi: "Thế nào, thế nào, thế nào, tôi diễn thế nào?!" Điều này không chỉ người vây xem bị dọa sợ hãi, ngay cả tên cướp cũng bị dọa, tên cướp bắn mấy phát súng vào vị trí tim của Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ ôm ngực: "A, a, a, tôi sắp chết rồi, tôi sắp chết rồi, khụ khụ, tôi chết rồi." Cậu lại lần nữa ngã xuống, không đến một giây lại ngồi dậy: "Lần này thế nào, có phải là rất shock?"
Tên cướp trừng to mắt, nhìn vết thương đang không ngừng lành lại của Tô Tiểu Mễ, lắp bắp: "Mày, mày mày lẽ nào là người bất tử? Không thể nào, không thể nào! Lừa người." Mắt Tô Tiểu Mễ cũng trừng to, trở nên hưng phấn: "Người bất tử rất lợi hại sao? Tôi cho rằng ở đây tất cả mọi người đều vậy, lẽ nào các người không phải?"
Một tên cướp khác túm lấy cậu: "Cảnh sát sắp đến rồi, trước tiên đừng quản, mau đi." Bọn họ nhìn nhau một cái, súng của một tên trong đó lại lần nữa trở thành tay, sau đó hắn ta túm vai tên bên cạnh, tên đó dưới chân không biết có cái gì, bọn họ nhanh chóng biến mất trước mặt Tô Tiểu Mễ.
"Này! Sao đi vậy! Bộ phim phải làm sao? Làm gì vậy chứ, cơ hội hiếm có." Tô Tiểu Mễ thở dài đem đồ đặt trở lại quầy thu ngân, nhìn nhân viên thu ngân: "Có thể tính tiền rồi chưa?" nhân viên thu ngân ngẩn ra mấy giây mới gật gật đầu, tay của anh ta quét qua bề mặt đồ ăn, không cần trợ giúp của mất cứ máy móc nào, lòng bàn tay xuất hiện số tiền hóa đơn.
Trên đường về nhà, Tô Tiểu Mễ quan sát người trên đường, chầm chậm giác ngộ, hóa ra người ở đây năng lực cũng không giống nhau, có vài người năng lực rất nguy hiểm, mà có vài người rất vô hại, ví dụ người thích tự nhiên, bọn họ có thể khiến hoa lại lần nữa nở ra đủ loại, dường như là theo bản thân người đó quyết định năng lực.
Cửa nhà vừa mở ra, Tô Tiểu Mễ đứng ở cửa nhìn hai tay mình: "Ngôn, em nói anh nghe, em rất có khả năng là một nhân vật cực thần thế giới này, muahahaha, em bất khả chiến bại rồi! Anh có nghĩ thế không?"
"Anh không muốn nghĩ." Nghiêm Ngôn lướt ngón tay trên máy tính bảng, Tô Tiểu Mễ đóng cửa xong, đem đồ để lên đất chạy qua, nhìn mấy số liệu báo cáo mà cậu xem không hiểu trên máy tính bảng, đem máy tính bảng lấy đi, ngồi trước mặt Nghiêm Ngôn, hai tay ấn lên đầu gối Nghiêm Ngôn: "Em đã bất khả chiến bại rồi, anh còn phải làm việc sao, chúng ta mở một hội trưng bày, để người ta đến chiêm ngưỡng em, anh sẽ không cần mệt nhọc như vậy." Nghiêm Ngôn khịt mũi: "Em đó, ngay cả sở thú cũng không vào được."
"Anh làm sao có thể đem em so sánh với động vật chứ, bọn chúng chỉ là động vật mà thôi, mà em là bất khả chiến bại! Hiếm thấy!" Tô Tiểu Mễ nhấn mạnh lần nữa.
"IQ của em rất hiếm thấy."
"Thông minh rất hiếm thấy đúng không." Tô Tiểu Mễ lại nói lời hoa mỹ tự khen, cậu chính là nghe không vào bất cứ lời nào bất lợi với cậu, thế là dưỡng thành tự tin kỳ lạ không thôi. Tô Tiểu Mễ lắc chân Nghiêm Ngôn, dán mặt mình lên chân Nghiêm Ngôn: "Anh đáp ứng em đi, phải ngiêm túc suy nghĩ ý kiến của em." ngón tay Nghiêm Ngôn cọ mặt Tô Tiểu Mễ, động tác dịu dàng, lời nói thì lại vô tình: "Đừng nói là nghiêm túc, anh tuyệt đối sẽ không suy nghĩ về ý kiến của em."
"Tại sao, tại sao, tại sao chứ! Anh có phải là hâm mộ em không, ghen tỵ em, nhưng năng lực này không phải ai cũng có, anh hâm mộ em cũng không có cách nào, hay là anh sau này ra ngoài đụng phải bọn xấu thì cứ nói ra tên em, bọn chúng khẳng định không dám đụng đến anh, em..." Nghiêm Ngôn chặn cái miệng nhỏ nói không ngừng của cậu: "Đi, nấu, cơm." Tô Tiểu Mễ gật đầu, trong lòng lại đang nghĩ lòng tự tôn của Nghiêm Ngôn nhất định chịu tổn thương, anh ấy vẫn luôn tổn thương mình, bây giờ mình tổn thương anh ấy, anh ấy trong lòng nhất thời khẳng định đã tiếp nhận không được, mình phải cho anh ấy chút thời gian mới được.
Tối nay, Tô Tiểu Mễ làm một bàn thức ăn thịnh soạn, vừa ăn hai ba miếng, Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu lên: "Ngôn, vậy anh có năng lực gì?" Nghiêm Ngôn nhìn cậu, có lẽ đêm nay Tô Tiểu Mễ lại hưng phấn đến không ngủ được, mà Tô Tiểu Mễ lại cứ hiểu theo nghĩa khác của ánh mắt này, cậu có lỗi nói: "Em không phải là muốn đụng đến vết thương anh, không có năng lực cũng rất tốt mà, Ngôn~ anh có phải là làm chuyện gì đó với tác giả không, để cô ta không sủng ái anh, đem anh sắp xếp đến thế giới này vậy mà lại không cho anh năng lực! Quá đáng lắm rồi, em phải nói lý với cô ta!"
"Ăn cơm đàng hoàng."
"Bây giờ là lúc ăn cơm sao?"
"Bây giờ chính là lúc ăn cơm." Nghiêm Ngôn gắp một cái chân gà nhét vào miệng Tô Tiểu Mễ.