Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 89

Editor: Pinkylee.

Beta: Chen.

"Thật vậy sao?" Ánh mắt Lưu Thanh kiên định mà sắc lạnh nhìn chằm Kha Bố: "Rốt cuộc là vì nó hay là vì bản thân ngươi, để nó ở bên cạnh loại người như ngươi, để nó mãi mãi không có con, để nó và người nhà tranh chấp, là vì nó sao? Lam Ngân không phản đối ngươi sao, Tả Tư không phản đối ngươi sao, gia đình chúng ta có ai ngay từ ban đầu chấp nhận ngươi sao, ngươi vẫn luôn đem Chi Lý đặt vào vị trí khó xử nhất, lại mở miệng nói không để nó khó xử, ngươi" hai tay Chi Lý che lên lỗ tai Kha Bố, nhìn Lưu Thanh: "Bà nội, bà không phải con, vậy mà lại dùng góc độ của con mà giáo huấn có phải là hơi kỳ lạ không."

"Chúng ta vẫn luôn đứng ở đây khua môi múa méo? Thân thể bà không thể chống đỡ lâu như vậy." Lưu Thanh phất phất tay, giống như thái hậu, Bao Tế Lôi đỡ bà.

"Bà muốn làm sao."

"Con là cháu ngoan của bà, nếu cậu ta là người con thích, bà nội vẫn là hi vọng tận lực không phải tổn thương đến thân thể cậu ta, thân thể cậu ta tuy rằng không thể sinh con, nhưng bà nội cũng không muốn không nói đạo lý như vậy."

"Bà nội, đừng vòng vo nữa."

"Con để bà nói chuyện với một mình Kha Bố."

"Không được." Chi Lý nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối, Lưu Thanh từ đầu đến cuối bộ dáng ra vẻ từ bi: "Bà nói không động thủ thì sẽ không động thủ, càng sẽ không để người khác động thủ, con sợ cậu ta bị bà thuyết phục, sau đó từ bỏ con? Ai ya ya, vậy thì..." mỗi chữ của bà đều có ý châm biếm.

"Được, con cũng muốn cùng bà nói chuyện." Kha Bố tự mình ra quyết định, Chi Lý nghiêng đầu, còn chưa bắt gặp ánh mắt của Chi Lý, cậu đã mở miệng nói trước: "Đừng nổi giận với tớ, nếu như chỉ là nói chuyện, tớ có thể đối phó được, hơn nữa..."

"Cậu cái gì cũng không hiểu." Chi Lý vẫn là tức giận, hắn rất ít khi dễ dàng tức giận. Nhưng Kha Bố tự tin đến vậy, cậu không tin có người sẽ có thể thuyết phục được mình từ bỏ Chi Lý, cậu yêu Chi Lý như vậy, yêu tất cả của hắn, làm sao có thể dễ dàng bị thuyết phục, biểu hiện Kha Bố rất tự nhiên: "Ai thuyết phục ai còn chưa biết, Chi Lý, giao chuyện này cho tớ, vừa vặn đúng lúc để cậu kiểm tra kết quả điều giáo bao năm nay của cậu."

Chi Lý chỉ là trầm thấp nhìn Kha Bố, hắn không biết trong mắt Kha Bố vì cái gì xuất hiện khẩn cầu, cũng không biết Kha Bố là đang muốn chứng minh cái gì với mình, Chi Lý không cần bất cứ ai nhận định, cũng không cần bất cứ ai chứng minh, hắn chỉ cần Kha Bố, cái gọi là không tin tưởng liên quan gì sao, hắn không muốn có bất cứ nguy hiểm nào khiến hắn từng chút một mất đi Kha Bố.

Cái gì cũng chưa chính thức bắt đầu, suy nghĩ mỗi người bọn họ xuất hiện khác biệt, suy cho cùng bọn họ là hai cá thể, tuy rằng ở bên nhau, bọn họ vẫn là hai cá thể độc lập.

"Không được."

"Vậy cậu chính là cho rằng tớ sẽ bị thuyết phục, tớ trong mắt cậu là người như vậy?"

Lưu Thanh quay người: "Hôm nay ta đi trước, đợi các con cãi xong lại đến cho ta câu trả lời." Kha Bố quay đầu, không nói gì, cậu không muốn tranh cãi với Chi Lý vào lúc này, thẳng đến khi Lưu Thanh và người hội học sinh đi xa, Ứng tu Kiệt và Sở Hạo Vũ vẫn luôn đứng phát ngốc vẫn còn đang kinh ngạc.

Trong một tòa cao ốc công ty, cửa văn phòng bị đẩy ra, Chi Tả Tư vẫn như cũ nhìn văn kiện không ngẩng đầu: "Mẹ có thể gọi điện thoại kêu con đi đón mẹ."

"Con vậy mà nuôi được đứa con tốt, nhìn thấy bà nội ngay cả câu chất vấn cũng không có, trực tiếp đối đầu ta."

"Mẹ trở về chính là vì chuyện này?"

"Vì chuyện này? Nghe ngữ khí của con, đứa cháu bảo bối của ta cùng con trai ở bên nhau con lại có thái độ này, thế giới này sao vậy, bọn chúng bệnh rồi, tới con cũng không được bình thường?"

"Cho nên," Chi Tả Tư bỏ bút xuống ngẩng đầu lên: "Mẹ lại muốn lần nữa bày trò huỷ diệt?" Lưu Thanh trừng mắt, sau đó bình tĩnh lại, ngồi trên sofa: "Mẹ thấy cái này dễ đối phó hơn nhiều so với Lam Ngân, con đừng nhúng tay." Chi Tả Tư nhẹ kéo khóe miệng: "Mẹ cứ làm theo suy nghĩ của mẹ đi." Anh đóng lại tập văn kiện tiếp tục nói: "Có điều, mẹ, khuyên mẹ đừng quá xem thường Chi Lý, nó đã không còn là đứa trẻ mấy tuổi lúc mẹ rời đi."

"Xem ra con là đặt cược lên người thằng bé."

"Đương nhiên, nó là con trai của con và Lam Ngân."

"Nói đến Lam Ngân, hai đứa lén mẹ phục hôn cũng thôi đi, nếu đã phục hôn rồi, có phải là nên rót trà cho mẹ chồng hay không, con nói với nó, cách xa xa chuyện này ra, nợ của ta và nó chưa tính xong, nếu như nó nhịn không kịp muốn tính sổ với ta, nhúng tay vào thử xem, ta ngay cả nó cũng xử lý."

Một cánh cửa khác mở ra, Lam Ngân hút thuốc dựa lên cánh cửa: "Mẹ chồng, cố ý nói cho con nghe sao, con sẽ sợ mẹ? Mẹ dám động con trai con, con sẽ đích thân tiễn mẹ xuống hoàng tuyền, mẹ cũng sống đủ lâu rồi, chết đi cho con, chết đi." Lam Ngân chỉ cần nhìn thấy Lưu Thanh thì sẽ có ngọn lửa vô danh, cô càng nói càng tức giận, vừa muốn động thủ thì bị Chi Tả Tư từ phía sau ôm lại: "Không phải kêu em đừng ra sao." Chiến tranh của hai người phụ nữ này đã kéo dài bao nhiêu năm rồi, Chi Tả Tư cơ bản đều là cố hết khả năng tách hai bọn họ, một đời tốt nhất đừng gặp mặt.

"Chi Tả Tư, anh đang giúp bà ấy?"

"Không phải ta sinh ra nó, cô có cuộc sống bây giờ, đồ không biết tốt xấu, con trai ta vậy mà lấy người phụ nữ như cô."

"Mẹ." Chi Tả Tư không nói lời khác, chỉ là nhìn Lưu Thanh một cái, Lưu Thanh hừ một tiến, đập cửa phòng làm việc.

"Anh kêu bà ấy đừng đi, đêm nay chúng ta đem tất cả mọi việc giải quyết, nghĩ đến chuyện bà ấy làm, em liền muốn giết bà già đó!"

"Em muốn giết ai cũng được, chỉ có bà ấy là không được, bà ấy dù sao cũng mà mẹ anh."

"Là mẹ anh thì sao, em..."

Chi Tả Tư ôm chặt Lam Ngân vào lòng: "Được rồi, đừng tức giận nữa." Anh cúi đầu hôn lên vai Lam Ngân, ngón tay vân vê eo bà ấy, Lam Ngân chề môi: "Mua nhiều quần áo cho em, em mới có thể nguôi giận."

Đến bây giờ vẫn là không có liên quan đến Ấu Ngôn, ba người đi phòng y tế cũng không có tin tức, dưới tình hình này, Kha Bố căn bản không cách nào ngủ được, về chuyện nói chuyên với Lưu Thanh, Chi Lý không quan tâm Kha Bố nhắc với hắn nhiều thế nào, hắn chính là không đáp úng, khiến Kha Bố có hơi tức giận.

Dù sao Kha Bố hiểu rõ, bọn họ vòng tới vòng lui, vẫn là phải đối mặt với vấn đề chính là người lớn và con cái.
Bình Luận (0)
Comment