Biên tập : Lâm Anh Nguyễn
Kha Tần bưng tách trà lên uống một ngụm: “Gần đây đã xảy ra rất nhiều việc, Kha Bố, con phải hiểu cho chỗ khó xử của ba mẹ, các con ở bên nhau không phải trò đùa, nếu truyền ra ngoài để người khác biết, họ sẽ nghĩ như thế nào về các con, ba không biết Chi Lý, nhưng Kha Bố, con có thể sao? Con có thể chấp nhận ánh mắt của bọn họ sao? Nói một câu khoa nghe, ầm ĩ đến mức ai nấy đều biết, sau này hai đứa chia tay rồi, chuyện thích đàn ông sẽ theo con cả đời, khi ấy, con phải quay lại cuộc sống trước kia bằng cách nào.”
Ngũ Thiến ở bên cạnh tiếp lời: “Kha Bố, con nghe lời ba con đi, ba mẹ không muốn chỉ trích các con, cũng không xứng chỉ trích các con, nhưng con hãy vì bản thân mà lo lắng, hãy nghĩ đến hậu quả của việc này, đừng xử trí theo cảm tính.”
Kha Bố nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi quay cuồng trong chén thủy tinh, sau đó quay đầu sang nhìn Chi Lý, Chi Lý xem tivi, thản nhiên mở miệng: “Nhìn tớ làm gì, bọn họ đang nói chuyện với cậu đó.”
Kha Bố cúi đầu trầm mặc, một phút đồng hồ sau mới ngẩng đầu lên: “Ở trên đường thân mật trước mặt mọi người, không phải con không dám, mà là không muốn. Cũng chẳng phải cảm thấy bối rối hay xấu hổ, chỉ là con không cần phải chứng minh điều gì với họ cả, tại sao con phải bộc lộ tình yêu bảo bối của mình giữa đám người xấu xí đó để họ cười nhạo, Chi Lý rất tốt, thầm ích kỉ muốn bản thân mình biết là đủ rồi. Thực ra, con không muốn nói những lời buồn nôn này, gì mà lo lắng, gì mà hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng, gì mà chúng con còn nhỏ không hiểu chuyện, kỳ thật không hiểu chính là các người. Con đã hết cách từ lâu, bảy năm, Chi Lý ở bên cạnh con suốt bảy năm. Trái tim của con thích Chi Lý, tình cảm của con thích Chi Lý, ý nghĩ của con thích Chi Lý, lý trí của con thích Chi Lý, chỉ là thích, tất cả đều thích, cho nên muốn con dùng bộ phận nào trên cơ thể đi tự hỏi vấn đề này của ba mẹ chứ? Kha Bố nói đến đây, mới phát hiện ra mình rất bình tĩnh, cậu hơi hơi nghiêng đầu: “Chúc mừng cậu, sự dạy dỗ của cậu đã thành công.”
Chi Lý tựa trên sô pha một tay chống mặt, miệng nở nụ cười nhợt nhạt: “Lúc này mới ngoan.”
Ngũ Thiến và Kha Tần cố gắng lần cuối, rồi phát hiện ra vẫn bất lực như thế, bọn họ không có tư cách cưỡng ép Kha Bố làm theo những gì bọn họ nói, ngôn ngữ và vẻ mặt Kha Bố kiên định và chấp nhất như thế, đánh nát tia do dự cuối cùng của họ. Họ không dám chắc chắn sau khi cậu rời khỏi Chi Lý có thể đạt được hạnh phúc không, chỉ biết rằng, đã không cách nào khiến cậu rời xa Chi Lý được nữa, Kha Bố đang ở một nơi rất gần với thiên đường, chẳng lẽ còn định kéo cậu quay về địa ngục?
“Cô, chú, hai người cũng nghe Kha Bố nói rồi đấy, còn bổ sung thêm gì nữa không?”
“Đối với cậu mà nói, thật sự không liên quan.”
“Không sao.”
“Vì sao?”
“Không nghĩ tới.”
“Những lời đồn đãi, nơi nơi đều mắng nhiếc, câu chữ khõ nghe trên mạng, mọi loại áp lực đến từ xã hội, cậu cũng chưa nghe thấy sao?”
Đồng tử trong suốt của Chi Lý thể hiện sự khó hiểu với vấn đề Ngũ Thiến đưa ra: “Nghe được, thế thì sao?” Đúng vậy, thế thì sao? Câu trả lời đơn giản như vậy nhưng lại đánh sâu vào trái tim của mỗi người, những lời đó nghe thấy rồi, nhìn thấy rồi, sau đó thì sao, lại sẽ thế nào? Thế giới sẽ sụp đổ sao? Tình yêu sẽ biến mất sao?
Ngũ thiến nhìn Chi Lý, muốn từ vẻ mặt hắn nhìn ra cái gì đó, nhưng chẳng thu hoạch được gì, cô cứ nghĩ khi Kha Bố và Chi Lý đứng trước mặt mình, cô sẽ cảm thấy khó chấp nhận được việc hai đứa con trai ở bên cạnh nhau, cô sẽ cảm thấy khó chịu, cho đến khi cô gặp Chi Lý, mới nhận ra giới tính bị lu mờ, tự nhiên đến vậy.
“Cậu đối với Kha Bố là thật lòng sao?” Ngũ Thiến hỏi, thân là người làm mẹ sao cô có thể không hiểu con trai mình, cô bất lực với tình cảm của Kha Bố, cô và Kha Tần vô số lần đã làm tổn thương Kha Bố, chưa từng chân chính làm chuyện khiến cậu vui vẻ, cô nhớ tới lời Lam Ngân đã nói: không nguyện ý để người khác đánh nó, bản thân sao nỡ tổn thương nó.
Cho dù câu hỏi của Ngũ Thiến rất thật lòng, có điều sau khi cô hỏi xong, Chi Lý cũng đần mặt ra. Kha Bố ngồi bên cạnh, không cần suy nghĩ cũng biết, hiện tại Chi Lý đang nghĩ cái gì, vì sao một người có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy. Hắn đột nhiên đứng dậy: “Có việc, đi gọi điện thoại.” Ánh mắt của Kha Bố dõi theo Chi Lý đi vào nhà bếp, mặt không đổi sắc cầm điện thoại, cũng không thấy hắn nói chuyện, chỉ chăm chú nghe người đầu dây bên kia nói, 10 phút sau, trong ánh mắt nghi hoặc của Kha Bố, Chi Lý quay trở lại.
“Cháu thật lòng.” Giọng nói không hề có tình cảm.
“Giờ mới trả lời có phải muộn rồi không!!” Kha Bố bất mãn.
“Câm miệng, đừng cắt ngang trí nhớ của tớ.”
Ngũ Thiến không hiểu, nhưng cô vẫn tiếp tục đề tài ban nãy: “Vậy sao?” Thực rõ ràng chỉ dựa vào phản ứng vừa rồi của Chi Lý cũng rất khó khiến người ta tin tưởng, đừng nói Ngũ Thiến, ngay cả Kha Bố cũng không tin.
“Cô, cô muốn cháu chứng minh thế nào, móc trái tim của cháu ra cho cô xem sao? Hai đứa chúng cháu trải qua thiên tân vạn khổ mới được ở bên nhau, cháu cái gì cũng nguyện ý làm, vì Kha Bố, cháu có thể chẳng cần gì cả, cậu ấy là tất cả của cháu, cô, nếu như vậy mà cô còng nghi ngờ cháu, cháu sẽ cảm thấy rất đau khổ.” Vẫn là giọng điệu không hề có tình cảm, Kha Bố mắt trợn trừng nhìn chằm chằm sườn mặt Chi Lý, không ổn! Chi Lý đang nói ra những lời chỉ có trong tiểu thuyết ba xu, hiện tai hắn chỉ đang đọc thuộc một cách cứng ngắc. Cuộc gọi ban nãy, tuyệt đối là gọi cho Tô Ấu Ngôn!!
“Thật ư? Tôi chỉ có một đứa con trai là Kha Bố, cậu sẽ không lừa tôi chứ?”
“Cô, cho dù cháu phụ tất cả mọi người trong thiên hạ cũng sẽ không phụ Kha Bố, cháu lại càng không lừa cô, cháu chưa bao giờ lừa gạt trưởng bối, huống hồ cô còn là mẹ của Kha Bố, là mẹ của người mà cháu yêu nhất.” Như trước vẫn là giọng điệu không hề có tình cảm.
Chẳng phải bây giờ cậu đang nói dối đấy sao!! Kha Bố hò hét trong lòng, thật muốn nhắn tin cho Tô Ấu Ngôn, có thể đừng tìm kịch bản buồn nôn như vậy hay không, cậu đã nổi da gà đầy người, thế mà hắn cũng nói ra được, nghi ngờ chính hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.
Ngũ Thiến quay đầu hỏi Kha Tần: “Ý anh thế nào?”
Kha Tần không trả lời, chỉ phất phất tay, Kha Bố không thể tin, bọn họ đồng ý, tại sao bọn họ lại đồng ý, sao ba có thể đồng ý, những câu hỏi này xoay quanh trong đầu cậu, cậu vội vàng nói mấy câu với ba mẹ, cũng không quan tâm có thích hợp hay không, túm chặt lấy Chi Lý: “Mang cậu đi xem phòng tớ.”
“Không có hứng thú.”
Vừa vào phòng, Kha Bố liền đóng cửa lại: “Cậu đừng tưởng tớ tốt bụng dẫn cậu đi xem phòng tớ thật, lừa cậu thôi, cậu ban nãy sao lại như thế, chả chân thành gì cả…” Kha Bố chỉ vào Chi Ký oán giận, Chi Lý khoanh tay, tựa vào cửa phía sau.
Thế nhưng, thế nhưng, Kha Bố càng oán giận đến sau cùng lại càng mang theo ý cười, Chi Lý vì cậu mà làm như vậy, để Lam Ngân và Chi Tà Ti đến tìm ba mẹ, nói một ít lời kỳ quái buồn nôn trong tiểu thuyết, ai mà để ý chứ, ai muốn để ý chứ, chỉ biết rằng, Chi Lý vì cậu mà làm nhưn vậy, nghĩ đến điều này, cậu cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào, hạnh phúc quá mức, cậu nhào qua, ôm lấy thắt lưng Chi Lý.
“Siết chết cậu, Chi Lý đại nhân của tớ.”