Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 107

Biên tập : Tiên Châu



Trương Lạc:

Trương Lạc ôm cái laptop yêu quý của cậu ta ngồi trong thư viện, sinh viên xung quanh im lặng làm việc của mình, không khí rất nhã tĩnh. Trương Lạc lôi từ trong túi ra một bộ đồ lót nữ gợi cảm, mở máy tính, hắn giọng, thật cẩn thận nói với máy tính: “Nào, Kiều Kiều, mặc váy này vào, đừng để bị cảm.” Dứt lời vòng bra qua màn hình laptop, cẩn thận móc, rồi điều chỉnh dây đeo.

Mọi người trong thư viện đều bị hấp dẫn, ánh mắt quái dị đánh giá Trương Lạc, nhìn nhìn cái laptop “mặc” bra, Ttrương Lạc mặt không đổi sắc: “Có chật không? Gần đây có phải vì anh hay sờ nó hay không nên lớn hơn rồi, hề hề hề ~~~” tiếng cười khiến người ta rợn cả tóc gáy. Cậu ta tiếp tục cầm lấy quần lót: “Nào, giờ để anh mặc quần lót cho em, tối qua thực bướng bỉnh, cởi cả quần lót, nếu để người khác nhìn thì sao, em là của anh, mội một bộ phận trên cơ thể em đều là của anh.” Trương Lạc đem quần lót bao ngoài bàn phím, thưởng thức lật qua lật lại, nhịn không được ôm lấy cái laptop, cọ mặt lên màn hình: “Làm sao bây giờ, anh rất yêu em, anh không muốn rời xa em dù chỉ một giây.”

“Hề, hề, em nói cái gì? Không được, anh không muốn buông em ra, em là của anh.” Thì thà thì thầm.

Ứng Tu Kiệt đứng cách đó không xa dùng sách che mặt: “Tuy biết Trương Lạc rất biến thái, nhưng không ngờ biến thái tới mức này.”

“Cứ cảm thấy cậu ta thực sự muốn làm như vậy.” Kha Bố nói

Sở Hạo Vũ cắn sách, dáng vẻ không cam lòng: “Đáng giận, tớ rất muốn bộ đồ lót kia.”

Chỉ thấy người ngồi bên cạnh Trương Lạc càng ngày càng cách xa cậu ta, có một số nữ sinh sợ hãi nhích về phía bạn trai mình, bởi vì thư viện rất yên tĩnh , cho nên những lời Trương Lạc nói có thể nghe thấy rõ ràng, Trương Lạc vươn đầu lưỡi liếm màn hình, tay vuốt ve khắp nơi: “Thật thơm , đều tại em tối qua ngủ sớm quá, chúng mình chưa kịp làm gì cả.”

“Không ổn, tớ muốn nôn.” Kha Bố vịn vào giá sách bên cạnh.

Quản lý thư viện đi tới, gõ xuống bàn: “Bạn học, nơi này là chỗ đọc sách, đừng ảnh hưởng tới những người xung quanh.” Trương Lạc cuống quýt vỗ về mặt sau laptop: “Ấy ấy ~~ Kiều Kiều đừng sợ ~~ anh sẽ bảo vệ em ~~ đừng sợ đừng sợ ~~ có anh ở đây rồi.” Trương Lạc ôm laptop mặc đồ lót đứng dậy, đi về phía cửa, vừa đi vừa nói rõ to: “Anh biết em còn giận anh, lần trước làm xong không lau cho em, bởi vì mệt quá mà.”

Mọi người nghe vậy đều hít một hơi, dõi theo bóng dáng đáng khinh của Trương Lạc, càng lúc càng xa dần.

Sở Hạo Vũ:

Kha Bố đưa ra đồ vật đã chuẫn bị tốt cho Sở Hán Vũ, cười lạnh: “Nếu là tớ ra đề mục, đương nhiên là dùng băng vệ sinh kinh điển rồi.”

“Hiện tại cậu đắc ý, tớ thật muốn thấy đến lúc đó cậu còn cười kiểu gì được.” Sở Hạo Vũ vẻ mặt tức giận, thách thức lần trước đừng nói sau đó không một nữ sinh để ý hắn, nữ sinh trông thấy hắn liền trốn, khó khăn lắm thời gian trôi qua mới để hết thảy phai nhạt, ác mộng mới lạ trở về.

Chi Lý xách theo một cái ba lô thoạt nhìn rất nặng, sau đó khoát lên vai: “Tớ phải rời khỏi đây vài ngày.”

“Cậu muốn đi đâu?” Kha Bố túm lấy Chi Lý.

“Về nhà.”

“Tớ không tin.”

“Tớ nhớ ba mẹ.” Chi Lý mặt không nói sắc nói một câu khiến người ta hộc máu.

“Cậu nói vậy tớ càng không tin!!”

“Chưa biết chừng là sợ thách thức, muốn mang theo cái đuôi chạy trốn.” Sở Hạo Vũ sử dụng phép khích tướng, nhưng phương pháp này đối với Chi Lý hoàn toàn vô tác dụng, Chi Lý không hề xấu hổ trả lời: “Đúng vậy, tớ rất sợ.”

“Một chút cũng không thấy vậy!!”

“Rốt cuộc cậu muốn đi đâu? Không nói tớ không buông tay.” Kha Bố dùng cả hai tay kéo quần áo Chi Lý.

“Không buông ra thật đấy?” Chi Lý thản nhiên hỏi.

“Cậu nghĩ mình có thể uy hiếp được tớ chắc, Kha Bố tớ đã nói không buông , cho dù chết, cũng sẽ như cương thi bám lấy cậu, hơn nữa, tớ là loại người dễ bị sự vật bên ngoài làm dao động nội tâm sao?”

“Kha Bố.”

“Làm sao.”

Tay Chi Lý đặt sau ót Kha Bố, bá đạo kéo cậu lại gần, không đợi cậu có cơ hội thở dốc đã đem bờ môi cùng hô hấp của cậu nuốt trọn. Kha Bố chỉ cảm thấy ý nghĩ bị ngừng trệ, tứ chi vô lực, miệng phát ra âm thanh hàm hồ, cánh tay túm lấy Chi Lý cũng từ từ buông ra, sau một nụ hôn thật dài, Chi Lý mới buông tha Kha Bố ra, vỗ vỗ hai má cậu: “Cậu còn non lắm.”

“Khoan đã, thách thức của cậu thì sao?” Sở Hạo Vũ đẩy Kha Bố đang thất thần ra hỏi, muốn chạy à, không dễ như vậy đâu.

“Khi nào tới phiên tớ tớ sẽ về.”

Kha Bố hồi lâu mới hồi phục tinh thần, gấp đến độ giơ chân: “Cậu trở lại cho tớ, vừa nãy không tính, tớ chỉ là nhất thời mê hoặc.”

Sở Hạo Vũ ở bên cạnh dậm chân: “Xong, xong, tối nay về thế nào cũng găp ác mộng, nếu không phải Chi Lý hôn mình thì là mình hôn Kha Bố, đừng mà ~~~”

“Vũ thái, cậu suy nghĩ nhiều quá đấy.”

Sân vận động hôm nay có trận đấu, rất náo nhiệt, khán đài ngồi đầy người. Sở Hạo Vũ mặc quần áo thi đấu bóng rổ, đây không phải trận đấu chính thức gì cả, kéo một ít bạn bè đến đây cho vui mà thôi. Vài người khoanh tay ngồi trên khán đài, cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm. Trương Lạc cầm camera không muốn bỏ sót dù chỉ một giây.

Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu, bình thường khi Sở Hạo Vũ chơi bóng rổ, thực ra cứ như thế này, không nói gì không làm động tác đáng khinh, Sở Hạo Vũ là một chàng trai rất đẹp trai, thế nhưng tính cách lại tàn hại một đời người. Thời gian trôi qua trong tiếng hoan hô náo nhiệt, Kha Bố mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ: “Sắp kết thúc trận đấu đến nơi rồi, cậu ta rốt cuộc có bắt đầu hay không đây.”

Ứng Tu Kiệt cướp lấy cái loa của người bên cạnh gào thét xuống sân đấu: “Hạo Vũ cố lên, đừng lùi bước, tớ sẽ vĩnh viễn ủng hộ cậu, mau lên, đừng quên sứ mệnh quan trọng nhất, chúng ta đắc thắng, vì cuốn sổ kia.” Người không biết còn thật sự cảm động trước tình bạn của bọn họ, ai mà ngờ được, Ứng Tu Kiệt là đang bỏ đá xuống giếng nhắc nhở Sở Hạo Vũ đã đến lúc thực hiện thách thức.

Sở Hạo Vũ ôm hận liếc mắt nhìn về phía khan đài, rồi, bắt đầu:

Hắn chạy băng băng trên sân đấu, hắn chạy băng băng trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, hắn chạy băng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nhưng đúng lúc ấy, từ trong quần của hắn rơi ra một thứ, không phải thứ gì khác chính là bang vệ sinh, mặt trên còn có vết máu đo đỏ, toàn trường im lặng, ngay cả người chơi bong rổ cũng khựng lại. Sở Hạo Vũ đau đầu, xấu hổ nhặt băng vệ sinh lên: “Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay đến kỳ.”

Hắn hai tay cầm băng vê sinh, thâm tình nhìn vệt đỏ bên trên: “A ~~ kinh nguyệt của mình nhan sắc tiên diễm xinh đẹp cỡ nào a: a ~~ mang theo mùi thơm cùng cục máu rất nhỏ, giống như bức tranh thác nước từ trên núi chảy xuống: a~~ thật tiếc nếu phải vứt đi.” Sở Hạo Vũ tiến về phía trước hai bước, tựa như diễn viên trên sân khấu kịch, tao nhã vươn cánh tay: “Tôi yêu sắc đỏ đậm này, giống như ngọn lửa trong cơ thể bộc phát ra ngoài; tôi yêu sắc đỏ nhạt này, lây dính chút màu trắng nho nhỏ; tôi yêu màu đỏ tinh nghịch này, là nỗi đau sâu kín trong bụng tôi.” Sở Hạo Vũ thâm tình đặt băng vệ sinh lên ngực: “Tôi, muốn hoạt động thì hoạt động, tôi, khi ngồi cũng rất yên tâm, tôi thấy, chỉ cần cơ thể thích mới là điều tốt nhất, tựa như băng vệ sinh. “Thất độ không gian”, với lớp bông thấm hút mềm mại mang lại sự dễ chịu cho tôi, thoải mái của tôi do tôi quyết định, không sợ những ngày đó đến.”

Kha Bố đập tay vịn: “ Ha ha ~~ cho cậu chết cái đồ ngu xuẩn này ~~”

Ứng Tu Kiệt cũng cười chảy cả nước mắt, tay cầm camera của Trương Lạc run rẩy, Chu Hân Hợp và Công Chu cũng ôm bụng mà cười.

Sở Hạo Vũ từ trong túi lấy ra một cái khác: “Đương nhiên những ngày bình thường, I don’t worry, thiết kế nho nhỏ, so mini so happy, mềm mỏng linh hoạt, băng vệ sinh hàng ngày của Thất độ không gian.”
Bình Luận (0)
Comment