Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 51

Một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt Kha Bố và Tô Ấu Ngôn, đây chẳng phải là Đóa Lạp. Dung mạo như loại búp bê tinh xảo, cô ấy đi về phía Kha Bố, chắp tay sau lưng nhẹ nhàng tiêu sái đi đến trước mặt Kha Bố, ánh mắt nheo lại khóe miệng mỉm cười, lộ ra chiếc răng khểnh: "Đây không phải là Kha Bố sao? Thì ra anh cũng học tại trường này a?" Kha Bố không biết nên dùng loại biểu tình nào đáp lại nụ cười của Đóa Lạp, nụ cười tươi ngấm ngầm làm Kha Bố sợ hãi, cậu đứng cứng đơ ở tại chỗ thậm chí không chú ý tới ngón tay chính mình đang run rẩy. Kha Bố không thể quên Đóa Lạp, mặc dù cậu từng cố gắng muốn quên con người này, nhưng Đóa Lạp vẫn luôn khắc sâu vào hồi ức của chính mình cùng Chi Lý, như hiểu ngầm hai người tránh nói đến chủ đề này. Cô ấy không giống Lam Ngân tà ác, Ấu Ngôn lạnh lùng, Đóa Lạp chính là nữ ma đầu hắc ám, bề ngoài khả ái xinh xắn để che giấu một nột tâm sâu thẳm.

Vết thương trên chân mơ hồ lại bắt đầu có cảm giác đau đớn, Tô Ấu Ngôn nhìn thấy được sự khác thường rõ rệt của Kha Bố, Đóa Lạp dường như chẳng thèm để ý đến sự thất thường của Kha Bố, tiếp tục nói: "Em nghe nói Chi Lý ca ca có người yêu, không biết có phải sự thật hay không, em rất muốn gặp a, Kha Bố anh biết người đó không?" Đóa Lạp mang theo ánh mắt to thuần khiết nghiêng đầu nhìn Kha Bố, nếu Kha Bố không biết Đóa Lạp, hẳn cậu sẽ bị mắc mưu, diễn xuất của cô ta thật không thể chê vào đâu được. Kha Bố nắm chặt ngón tay của mình, Đóa Lạp quay đầu nhìn về phía Tô Ấu Ngôn: "Sẽ không phải là cô chứ?"

"Nếu tôi nói đúng đấy thì sao?" Tô Ấu Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Đóa Lạp, Kha Bố muốn lên tiếng, bị Tô Ấu Ngôn dùng ánh mắt nghiêm nghị ngăn cản. Thật sự là không chịu nổi, chính mình sợ hãi rõ rệt như thế sao? Ấu Ngôn không kiêng nể dùng những lời nói dối thiện lương với người kia.

"Được lắm, gọi tôi Đóa Lạp, cô tên là gì?"

"Tô Ấu Ngôn."

"Tên rất hay, tôi sẽ nhớ kỹ. Sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn."

Cửa lớp học mở ra hé lộ những tia sáng, với quần áo đã được thay sạch sẽ Chi Lý đứng thản nhiên, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái kèm theo vài sợi tóc hơi ướt hất vào mặt tiến đến, Đóa Lạp quay đầu lại, trong ánh mắt có gì đó dao động, là cao hứng, là mừng rỡ, là thiếu nữ thẹn thùng, đây là Đóa Lạp sao, Kha Bố thật nhìn không ra đây, khẳng định Đóa Lạp đối với Chi Lý rất có cảm tình, hơn nữa cố tình õng ẹo, thậm chí có chút khó chịu đáng khinh.

Chi Lý thoáng sửng sốt: "Đóa Lạp?"

"Chi Lý ca ca, rốt cuộc cũng tìm thấy anh, có phải rất ngạc nhiên không?" Đóa Lạp tiến lên thân mật khoác cánh tay Chi Lý.

"Trở về lúc nào?"

"Vừa xuống sân bay lập tức tới tìm anh, bởi vì đã lâu không gặp mặt nha, Chi Lý ca ca, dẫn em đi tham quan trường học đi, thật xin lỗi, Ấu Ngôn có thể cho tôi mượn Chi Lý ca ca một chút không sao chứ?" Không đợi trả lời, Đóa Lạp liền kéo Chi Lý đi khỏi.

"Không có vấn đề gì sao?" Tô Ấu Ngôn hỏi.

Kha Bố lắc đầu: "Cô ta có tư cách làm như vậy, Chi Lý cũng không cách nào cự tuyệt."

"Cô ta rốt cuộc là ai?"

"Có thể coi là em gái của Chi Lý. Được ông nội Chi Lý nuôi dưỡng, từ nhỏ luôn sống cùng Chi Lý trong một nhà, bất quá cũng có thể coi là thanh ma trúc mã."

"Ra là vậy" Tô Ấu Ngôn cầm lấy quần áo chuẩn bị rời đi, Kha Bố gọi Tô Ấu Ngôn: "Ấu Ngôn, tại sao lại phải nói dối?"

"Chẳng qua là thuận miệng nói một chút thôi, vậy mà cô ta cũng tin thật là hết cách."

"Tớ sẽ không để Đóa Lạp làm phiền cậu, cô ta rất nguy hiểm, để tớ tìm cô ta nói rõ ràng."

"Không có chuyện gì đâu, Kha Bố. Tớ không để Đóa Lạp biết chuyện này đâu." Tô Ấu Ngôn dùng ánh mắt kiên quyết không cho Kha Bố cự tuyệt, Kha Bố nhìn theo cô rời đi, vô lực ngồi phịch trên ghế, sẽ không có việc gì ư, Kha Bố ấn giữ chân mình, tính chiếm hữu mà Đóa Lạp đối với Chi Lý đã đạt đến trình độ đáng sợ, từ khi còn ở nhà cho đến khi đi học, cho đến khi Chi Lý vào cao trung, không ít người có quan hệ tốt với Chi Lý ít nhiều đều bị cô ta hại, Kha Bố cũng không ngoại lệ, ngoài cô ta ra cô ta không cho phép trên thế giới này xuất hiện một ai thân thiết với Chi Lý hơn cô ta. Lúc ấy tưởng Đóa Lạp chỉ là đang làm vài trò đùa dai nên Kha Bố không để trong lòng. Có một ngày, Đóa Lạp hẹn cậu nơi cầu thang, mang theo nụ cười hồn nhiên kia: "Kha Bố, ngươi muốn nhận từ Chi Lý ca ca cái gì đây? Thật chán ghét a, chỉ cần nhìn thấy ngươi khiến cho ta cảm thấy buồn nôn, ngươi không xứng đứng ở bên cạnh Chi Lý ca, ngay cả làm cún con cũng không tư cách."

"Anh không hiểu em đang muốn nói cái gì?" Kha Bố muốn rời đi, bị Đóa Lạp chặn lại, Kha Bố nhìn chằm chằm Đóa Lạp: "Rốt cuộc em muốn thế nào?"

"Ta muốn thế nào?" nụ cười trên mặt Đóa Lạp biến mất, thay vào đó là vẻ mặt biểu tình khủng bố, phảng phất giống như nữ ma đầu hắc ám ánh mắt hình viên đạn như muốn phá tan mọi thứ, Đóa Lạp từng chữ một nói bên tai Kha Bố: "Ta-muốn-ngươi-phải-chết" Kha Bố không thể tin những gì mình đang nghe, dùng đôi mắt nghiêm túc nhìn Đóa Lạp, cô ta không phải đang nói đùa, Kha Bố lần đầu tiên trông thấy loại ánh mắt đáng sợ này. Đóa Lạp dùng hết lực vươn ra hai tay đẩy bả vai Kha Bố, Kha Bố mất trọng tâm ngã về phía sau, trái tim muốn nhảy thót lên tới cổ họng, ngay cả khí lực kêu cứu cũng không có, liền từ cầu thang lăn xuống, một cảm giác đau đớn từ đầu gối xuất hiện, mồ hôi lạnh từ trán chảy ra, ôm chân khẽ phát ra âm thanh thống khổ: "A!!!"

Đóa Lạp chắp tay sau lưng nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, cúi đầu:"Thế nào? Rất đau sao? Ngươi có thể đến chỗ Chi Lý ca ca tố cáo ta, nói với anh ấy biết người em gái khả ái này đã làm loại chuyện xấu xa này, từ nhỏ đến lớn ở trước mặt anh ấy ta rất ngoan ngoãn ngươi cảm thấy anh ấy là sẽ tin chuyện này?" Kha Bố cắn chặt răng nhìn chằm chằm Đóa Lạp, cảm giác đau đớn khiến hắn không nói được lời nào.

"Ai nha, thật đáng sợ, chó muốn cắn người sao? Người còn có thể bày ra loại vẻ mặt này, xem ra vẫn là không đủ đau a." Đóa Lạp một chân dùng lực đạp mạnh lên vị trí Kha Bố ôm cái chân kia, không chút do dự, không chút đồng cảm, rõ ràng còn mang theo một chút thích thú hành hạ Kha Bố, ý thức bắt đầu mơ hồ, trước khi mắt nhắm lại vẫn trông thấy vẻ mặt làm người khác sợ hãi của Đóa Lạp. Lúc sau, khi Kha Bố tỉnh lại mới biết được Chi Lý đưa cậu đến bệnh viện, Chi Lý nhìn chân Kha Bố: "Làm sao như vậy?"

Kha Bố gãi gãi đầu, không biểu thị ánh mắt né tránh: "Đứng không cẩn thận nên bị ngã."

"Cậu là ngu ngốc sao?"

Chi Lý chờ đến lúc cha mẹ Kha Bố tới mới rời đi, Kha Bố không hề nhắc tới Đóa Lạp, không phải bởi vì lời cảnh cáo của Đóa Lạp, ngược lại vì lòng tự trọng, hắn thật đáng buồn thân là nam nhi không có cách nào tố cáo cho Chi Lý biết loại sự tình này, mặt khác Đóa Lạp là người thân của Chi Lý, sống chung từ nhỏ ít nhiều gì cũng có tình cảm, Chi Lý đối xử với cô ta như em gái ruột. Bản thân trước mặt Chi Lý nói xấu Đóa Lạp, Kha Bố làm không được, cậu không muốn Chi Lý phải khó xử vì những chuyện này.

Tưởng mọi chuyện đã đặt dấu chấm tròn để kết thúc, rèm vải màu trắng ở trong bệnh viện nơi Kha Bố nằm đột nhiên bị vén lên, trong tay cầm bó hoa tươi Đóa Lạp đứng ở nơi đó trưng vẻ mặt hối lỗi, Kha Bố ngồi trên giường theo bản năng dịch về sau một chút, Đóa Lạp cúi thấp đầu giống như đứa trẻ biết mình làm sai: "Thực xin lỗi, chỉ là em thấy anh cùng Chi Lý ca ca ở cùng một chỗ nhất thời nóng nảy như vậy, em không phải cố ý , Chi Lý ca ca bảo em tới xin lỗi anh."

"Chi Lý biết rồi?" Kha Bố nhìn khuôn mặt đầy hối hận của Đóa Lạp.

"Em toàn bộ nói ra, anh ấy mắng em một trận rồi, nói nếu anh không tha thứ em về sau sẽ không quan tâm em nữa, anh còn giận em sao? Em lúc ấy cũng không biết chính mình đang làm cái gì, Kha Bố, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."

Bên trong ánh mắt của Đóa Lạp tràn ngập sự chân thành, Kha Bố thở ra một hơi: "Không sao đâu, không sao đâu, chân anh rất nhanh sẽ khỏe lại thôi." Kha Bố chống nạng muốn đứng dậy, Đóa Lạp vội vàng đỡ lấy một bên vai cậu: "Muốn đi đi WC sao? Để em giúp anh."

"Không cần, chuyện nhỏ thôi."

"Nhưng chân anh thành ra như vậy lỗi cũng do em, để em đỡ anh đi, không thì lương tâm của em sẽ cắn rứt." Kha Bố nhìn nghiêng Đóa Lạp, chung quy so với chính mình vẫn là một tiểu cô nương nhỏ hơn mình 3 tuổi, lúc ấy cũng chỉ là nhất thời xúc động đi. Kha Bố tùy ý để Đóa Lạp đỡ, khi đến nơi cầu thang, cậu không khỏi có chút sợ hãi, ở trong lòng an ủi chính mình, Đóa Lạp lên tiếng, thanh âm rất nhỏ: "Lừa ngươi a."

"Cái gì?"

"Chi Lý ca ca cái gì cũng không biết."

"Ngươi?" Kha Bố sắc mặt tái nhợt, tại sao, hoàn toàn không nhìn thấu cô gái này, Đóa Lạp lấy đi cây nạng của Kha Bố, Kha Bố lấy tay vịn lan can, Đóa Lạp nghiêng đầu giương ánh mắt to chớp chớp: "Lần này sẽ chết sao đây?" Kha Bố cảm giác huyệt thái dương co rút đau đớn, đúng lúc có một bác sĩ đi qua, Kha Bố lớn tiếng gọi vị bác sĩ lại, khi quay đầu lại Đóa Lạp đã không thấy đâu. Sau khi Kha Bố nằm ở bệnh viện suốt một tháng, cứ nghĩ đến vẻ mặt của Đóa Lạp hận không thể khiến hắn biến mất khỏi tầm mắt mơ hồ đã trở thành cơn ác mộng đối với Kha Bố.

Rốt cuộc có lần Đóa Lạp trêu cợt đám nữa sinh trong lớp học thì bị Chi Lý nhìn thấy, Chi Lý không nhẹ không nặng quở trách Đóa Lạp vài câu, Đóa Lạp liền phát điên, không thể chấp nhận đả kích này, nước mắt ngắn dài tuôn rơi: "Tại sao lại mắng em, rõ ràng đám người ấy không thích Đóa Lạp, muốn đuổi em đi không cho em ở bên cạnh anh, anh chỉ có thấy em khi dễ họ, mà không nhìn thấy đám bọn họ hùa nhau khi dễ em, còn mắng em, là Chi Lý ca ca không tốt, đều là lỗi của Chi Lý ca ca, nếu anh chán ghét em như vậy, không bằng để em chết đi là tốt nhất." Lời nói quá khích, tất cả mọi người cứ tưởng cô bé nhỏ này vì quá cáu kỉnh, ai biết được trong tay đang cầm một cây dao, đem lưỡi dao đem sắc bén để trên cổ tay: "Tất cả là lỗi của Chi Lý ca ca, Tất cả là lỗi của Chi Lý ca ca." Đóa Lạp cứ lẩm bẩm lặp lại những lời này , Chi Lý nhíu mày tiến lên, Đóa Lạp không do dự động dao, máu từ cổ tay (thủ đoạn) chảy ra, dọc theo ngón tay máu từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, ngã xuống, Chi Lý ôm lấy Đóa Lạp, giữ chặt miệng vết thương: "Lấy khăn lông đến, nhanh lên." Chi Lý hướng về những người bên cạnh nói, những người sững sờ một bên cuống quít tìm khăn lông, Chi Lý cầm máu vết thương, ôm lấy thân hình yếu đuối mỏng manh của Đóa Lạp rời khỏi lớp học: "Em rốt cuộc đang làm cái việc ngu ngốc gì đây!"

"Chi Lý ca ca, Đóa Lạp còn chưa chết sao?"

Chi Lý nhìn vẻ mặt ủy khuất của Đóa Lạp: "Không chết được, yên tâm, đừng nói chuyện."

"Quá tốt, thật quá tốt." Đóa Lạp nhẹ giọng nói.

Về sau Kha Bố nghe nói Đóa Lạp chịu kích động, tinh thần có chút thất thường nên phải đưa ra nước ngoài điều trị, từ đó, Chi Lý đối với Đóa Lạp có phần áy náy. Hiện tại, Đóa Lạp trở lại, cô đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng từ cái nhìn đầu tiên khi Đóa Lạp mỉm cười, Kha Bố liền biết căn bản cô ta không có gì thay đổi, phảng phất ánh mắt hướng về phía cậu như muốn nói, thì ra ngươi còn sống. Cậu nhìn thấy được ánh mắt hắc ám của cô ta vây quanh lấy Ấu Ngôn.
Bình Luận (0)
Comment