Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 6

Đã đến giờ cơm chiều, nhìn đồ ăn phong phú được bày lên tấm khăn trải trên đất, Kha Bố phải nhìn Chu Hân Hợp với cặp mắt khác xưa, cô gái này khi nấu ăn thì thay đổi hoàn tòan, rụt rè liền biến thành tự tin, đem đống nguyên liệu hổ lốn chế biến thành từng món mĩ vị. Xem ra thành tựu duy nhất của cái tổ này chính là đã lôi kéo được Chu Hân Hợp.

Công Chu ngồi bên cạnh Chi Lý, cẩn thần cầm bát đưa cho hắn: “Hình như chưa từng chung sống như vậy với Chi Lý đại nhân.” Công Chu cười cười, để lộ răng nanh trắng noãn.

“Vậy à?”

Trong tiếng ồn ào, Kha Bố chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người, cậu làm như không có việc gì cắm cúi ăn cơm.

“Chả có nhẽ Chi Lý đại nhân căn bản không biết tớ, thế cho nên tới tận bây giờ mới không cùng tớ nói chuyện.” Công Chu bất an nhìn chăm chú Chi Lý.

“Tớ biết cậu.” Vừa dứt lời, ngực trái Kha Bố không hiểu tại sao có chút nôn nóng, mặt Công Chu vì một cậu của Chi Lý mà ửng hồng, trong tiếng ồn ào Chi Lý tiếp tục trần thuật sự thật: “Cậu thích con trai.” Một câu dọa người, nhất thời ai nấy đều im re, đũa của Ứng Tu Kiệt rơi xuống đất, Sở Hạo Vũ nhếch miệng nhìn sang bên này. Mặt Công Chu càng đỏ hơn: “Vì sao Chi Lý đại nhân lại nói như vậy?”

Ánh sáng từ đống lửa bên cạnh chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Chi Lý khiến hắn càng trở nên mê người, một khuôn mặt đẹp đến vậy lại phun ra những lời thẳng thắn: “Ánh mắt cậu nhìn tớ rất lạ.” Không khí kỳ diệu lên tới cực điểm, Kha Bố vắt óc nghĩ nên nói cái gì để phá vỡ bầu không khí này, Chi Lý nhìn cả đám người đang hóa đá, vẻ mặt vô hại hỏi: “Các cậu làm sao vậy?”

“Giờ không phải lúc hỏi câu đó, cậu có biết mình vừa nói gì không!!” Kha Bố chỉ trích.

“A, nói đùa ấy mà.”

“Bộ mặt và dáng vẻ của cậu không giống đang nói đùa!!” Tới rồi, cái thằng cha khó nắm bắt này đừng hòng dùng một câu để qua cửa. Công Chu cười rộ lên: “Chi Lý đại nhân thật sự khiến tớ giật cả mình.”

“Cái gì chứ, hóa ra là nói đùa, khiếu hài hước của cậu cũng quái dị quá.” Những người khác liền khôi phục trạng thái bình thường, thật đúng là dúng một câu qua cửa!! Kha Bố không phải người thích lừa gạt, trong cả đám chỉ số thông minh của mình và Tô Ấu Ngôn là cao chút, nhưng Tô Ấu Ngôn lại là một cô gái không thèm để tâm tới xung quanh, Kha Bố hồ nghi nhìn Chi Lý, cậu ta rốt cuộc là không biết gì thật, hay trong lòng đều hiểu rõ, bên ngoài tỏ vẻ ngốc ngếch tự nhiên, nội tâm lại là một tên quỷ phúc hắc IQ cao. Nghĩ đến đây, Kha Bố cười mỉa. Không có khả năng, bản thân cậu quen biết hắn lâu như vậy, sao hắn có cấu tạo phức tạp như vậy được, xem ra chắc là do mình nghĩ nhiều thôi.

Nửa đêm, Kha Bố đang ngủ say bị Ứng Tu Kiệt lay tỉnh, nghiêng người: “Làm gì vậy?”

“Đứng lên, hiện tại là lúc nên làm chuyện đàn ông phải làm.”

“Chuyện đàn ông gì.”

“Nghe nói trong khu rừng này trước kia có một nữ sinh treo cổ tự tử, Sở Hạo Vũ bảo chúng ta đi tìm cái cây mà cô ta treo cổ, là thằng đàn ông thì phải đối mặt chặn đánh ma quỷ.”

“Chả lẽ cậu cho là đi vào trong rừng sẽ có một cô gái mặc váy trắng xuất hiện, hay một cô gái đầu lưỡi dài ngoằng cưỡi trên vai câu, hay chăn đột nhiên phồng lên, mở ra thì thấy một thằng nhóc đang nằm trên người cậu, mơ đi nhá, thế giới này làm gì có chuyện phản khoa học như vậy, tớ không muốn lãng phí sức lực vào ba cái chuyện nhàm chán này, các cậu tự đi đi.” Kha Bố là người có thể không làm thì tận lực không làm.

Ứng Tu Kiệt xách áo Kha Bố lên tha cậu ra ngoài, đứng ở bên ngoài là Chu Hân Hợp, Sở Hạo Vũ, Kha Bố nheo mắt lại nhìn xung quanh: “Chi Lý và Tô Ấu Ngôn đâu?”

“Lều của Chi Lý là hang quỷ, cảm thấy đi vào sẽ gặp chuyện không lành, nhưng vẫn mở ra nhìn vào trong một cái, tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng hít thở, cho nên, tớ lùi bước.” Sở Hạo Vũ nói, haizz, Kha Bố cũng có thể lý giải được tâm tình cảu Sở Hạo Vũ.

Chu Hân Hợp ấp úng nói: “Cái kia, trước lều của Ấu Ngôn toàn là đinh, không thể đến gần, tớ không đi có được không?”

“Không sao, có tớ ở đây.” Sở Hạo Vũ nói, hẳn đây mới là mục đích chính của Sở Hạo Vũ, để nữ sinh dựa dẫm, sau đó dùng bộ ngực ma xát cánh tay hắn, mịa cái thằng đê tiện. Trong đầu lúc nào cũng chỉ toàn ngực với mông. Vừa mới đi vào trong núi, ai nấy đều tản ra, chỉ còn lại Ứng Tu Kiệt đi theo sau Kha Bố, Kha Bố cầm đèn pin nhàm chán lia xung quanh, Ứng Tu Kiệt lâm vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Đi thêm một lúc nữa, khi Kha Bố quay đầu lại, Ứng Tu Kiệt đã biến mất, bỏ rơi mình từ khí nào vậy, nhìn rừng cây âm trầm trước mặt, lay động theo gió tạo nên hình bóng khủng bố, Kha Bố ngáp một cái, thật nhàm chán, vẫn tiến về phía trước.

Đột nhiên một thân ảnh màu trắng lướt qua trước mắt Kha Bố, Kha Bố giật nảy mình, đèn pin chiếu về phía đó: “Ai đấy? Đừng giả thần giả quỷ nữa, mau ra đây.” Xem ra Kha Bố thật sự không tin có ma quỷ. Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu của Chu Hân Hợp, khiến Kha Bố giật thót, đèn pin rơi xuống đất, lăn vào lùm cây, thật là, không có việc gì sao lại hú hét, hại mình mất đèn pin, Kha Bố oán giận nghĩ thầm. Trong khu rừng tĩnh mịch, Kha Bố cảm giác ngoại trừ tiếng hít thở của mình còn có một người khác nữa, càng ngày càng gần, ngay sau lưng cậu, cậu quay đầu lại nương theo ánh trăng trông thấy khuôn mặt của Chi Lý.

“Hóa ra là cậu, sao cậu lại tới đây, có thấy Ứng Tu Kiệt không?”

“Xử lý rồi.”

“Có ý gì?”

“Kha Bố, cậu tin có ma không?” Chi Lý cũng không trả lời câu hỏi của Kha Bố.

“Không tin, quỷ thắt cổ, ma nước, quảy hút máu, tất cả đều là tưởng tượng, tôi chỉ tin vào cặp mắt của mình.”

“À?” Biểu tình của Chi Lý ra chiều thích thú.

“Đừng dùng thái độ kỳ quái ấy trả lời tớ!! Nếu muốn lừa người ta thì tìm lý do tốt một chút.”

“Lừa gạt?” Ngón tay của Chi Lý khẽ chạm vào trán Kha Bố: “Dùng bộ não thông minh của cậu cẩn thận mà ngẫm lại, tại sao tớ không thích ánh sáng mặt trời?” Kha Bố nhìn khuôn mặt không tì vết của Chi Lý, đôi mắt trong suốt của hắn ẩn một tia tà ác. Trán cậu lấm tấm mồ hôi lạnh, có ý gì, lẽ, lẽ nào Chi Lý là quỷ hút máu?!! Quỷ hút máu đều có vẻ ngoài quý tộc không ai bì kịp, điểm này có chút phù hợp, hơn nữa hắn quả thực rất ghét mặt trời chói chang, còn thường xuyên đột nhiên không thấy bóng dáng, tranh của hắn không ai xem hiểu, có lẽ bức tranh ấy chính là thế giới trong mắt quỷ hút máu bọn họ. Không thể nào, sao có chuyện như vậy được, chẳng lẽ vừa nãy nói đã xử lý Ứng Tu Kiệt là….

“Chuyện, chuyện này không có thật, đừng tưởng cậu nói bừa hai ba câu thì tớ sẽ tin, tớ chỉ tin vào khoa học, đúng, không có quỷ hút máu, không có.” Kha Bố dứt lời cũng thấy hụt hơi, liên tục lùi về sau, cuối cùng lưng đụng vào thân cây, sắc mặt tái nhợt, Chi Lý nghiêng người tới gần, há miệng ra, khi thấy hai cái răng nanh trắng bóc của hắn lộ ra Kha Bố liền nhắm nghiền hai mắt, chẳng lẽ đời mình đến đây là đặt hết, Chi Lý ghé sát bên tai Kha Bố: “Tớ sẽ chôn thi thể của cậu ở nơi cậu thích nhất.”

“Tớ càng muốn còn sống mà đến đó!!” Thanh âm Kha Bố run rẩy.

Răng nanh của Chi Lý chuyển qua cần cổ mảnh khảnh của Kha Bố, khẽ cắn. Nơi bị đụng chạm ấm áp run rẩy, ý thức của Kha Bố có chút mơ hồ, Chi Lý gần như vậy, bị Chi Lý ở khoảnh cách gần cắn, sao lại thế…Cậu tự tát cho mình một cái ở trong lòng, sắp chết đến nơi rồi, giờ không phải lúc rung động.

Kha Bố rốt cuộc từ bỏ tự tôn, kéo ống tay áo của Chi Lý, gần như cầu xin: “Trước kia đều là lỗi của tớ, hãy cho tớ cơ hội làm người, xin cậu đấy, tớ sẽ không nói cho người khác, đừng, đừng biến tớ thành quỷ hút máu, tớ không muốn ngủ trong quan tài.” Chi Lý ngẩng đầu lên, vẫn là cái dáng vẻ vô hại lấy răng nanh giả trong miệng ra ném xuống đất: “Cậu tin thật đấy à.” Một câu ngắn gọn xúc tích, khiến Kha Bố không thốt nên lời, còn gì mất mặt hơn chuyện lúc này, trán cậu nổi gân xanh, lát sau từ kẽ răng mới hung tợn bật ra thanh âm: “Chi —— Lý ——”

Ánh sáng của đèn pin chiếu qua đây, không kịp thích ứng Kha Bố nheo mắt lại, giọng nói của Công Chu truyền đến: “Thì ra các cậu ở đây.”

Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt và Chu Hân Hợp đều có mặt, Sở Hạo Vũ nói: “Các cậu làm gì ở đây vậy?”

“Kha Bố đang xin tớ đừng biến cậu ấy thành quỷ hút máu.”

Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt thấy khuôn mặt xanh mét của Kha Bố thì phá lên cười: “Ha ha ha, cười chết tớ, thời đại nào rồi mà còn, Kha Bố cậu vẫn tin vào cái chuyện đó à, ha ha ha, so với tưởng tượng của tôi cậu ngây thơ quá đấy.” Cười đi, cười sặc chết luôn đi, Kha Bố mất hết thể diện, tâm tư phản bác lại cũng không có, tất cả tinh lực của cậu sớm đã tiêu hao hết vì Chi Lý, thầm nghĩ muốn trốn, trốn đến một hang động không người sống ở đó cả đời. Tố Ấu Ngôn váy trắng thình lình xuất hiện, khiến cả đám giật nảy cả mình.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tản bộ.” Tô Ấu NGôn trả lời ngắn gọn.

“Có ai đêm hôm khuya khoắt mặc váy trắng đi tản bộ ở một nơi quỷ quái như thế này chứ!!!”

Sau khi gây sức ép một hồi, Kha Bố vô lực chui vào chăn, sờ vào cổ, nơi ấy, vẫn còn sót lại sự ấm áp từ Chi Lý. Nhàn nhạt, chậm rãi, tự như vô hình đập tan lý trí.
Bình Luận (0)
Comment