Biên tập : Trương Tý
Đối với Lam Ngân mà nói, phải rời khỏi trấn Nhân Quả nơi huyên náo và cô tịch cùng tồn tại có phần không nỡ, dù sao cô sống ở đây đã lâu, cô ghé đô thị phồn hoa, nơi bước chân không ngừng nghỉ, luôn luôn có tạp âm, nơi tiền tài khác vọng nảy sinh, xấu xí vô cùng.
Cô ngồi trên bậc thang ngoài phòng nhỏ một lúc lâu, Kha Bố vừa thu tiền vừa thỉnh thoảng liếc nhìn bóng dáng cô, nhỏ giọng nói với Chi Lý: “ Nếu bọn họ phục hôn, Lam Ngân chắc phải chuyển về ở cùng ba cậu.”
“ Không biết.”
“ Ít nhiều gì cậu cũng nên quan tâm chuyện ba mẹ mình chứ.”
“Trước nay tớ chưa từng hỏi chuyện tình cảm của họ.” Chi Lý thản nhiên nói, không đợi Kha Bố lên tiếng, hắn liếc mắt nhìn Kha Bố một cái: “ Đương nhiên, tớ không châm chọc cậu.”
“Cậu rõ ràng đang châm chọc tớ. Từ lúc chú ấy bảo phục hôn, đã hơn mười ngày rồi, không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, việc này để tránh hai bên đổi ý, phải làm càng xóm càng tốt.”
“Nếu bọn họ thực sự để ý tới tờ giấy kia, sẽ không lần khẩn tới tận bây giờ.”
“Tại sao? Cậu cũng không muốn à? Rõ ràng là một chuyện rất tốt đẹp, chẳng phải tất cả mọi người đều mong như vậy sao.” Kha Bố khó hiểu nhìn về phía Chi Lý. Chi Lý hồi lâu không nói gì, chỉ mặc kệ thực khách vẽ tranh, bút chì ma sát lên mặc giấy tạo tiếng động khe khẻ.
“ Nhũng lúc đang cùng tớ nói chuyện đừng đột nhiên chấm dứt chứ.” Kha Bố không hài lòng biểu môi, đập lên vai Chi Lý, bút trên tay Chi Lý bởi vì va chạm mà trược trên giấy tạo thành hình dạng vặn vẹo. Chi Lý không như bình thường nói ra những lời khiến Kha Bố phát điên thậm chí chút biểu tình cũng không có.
“Này!”
“Chiệu được không? Câu nói tiếp theo?”
“Cái gì?.” Kha Bố biết, cho dù mình nói chịu được hay không, hắn vẫn sẽ nói ra.
“Quan tâm chỉ có mình cậu thôi, Kha Bố, cậu phải hiểu, tình yêu có thể duy trì hôn nhân, nhưng hôn nhân không thể níu giữ tình yêu. Gia đình đối với cậu mà nói rất quan trọng, tớ không có ý kiến. Nhưng cậu không nên đem khác khao của bản thân bổ sung vào thể xác của người nhà cậu.” Cho dù đang nói nhưng Chi Lý vẫn không ngừng vẽ, giọng điệu không có chỉ trích, thậm chí không có tình cảm, bình tỉnh trần thuật. Kha Bố cảm thấy ngực buồn đau, tại sao phải đề cập đến chuyện này, rõ ràng sẽ biết mình có cảm giác gì, hắn vẫn nói ra, cậu buồn bực:”Đột nhiên nói mấy lời vớ vẫn này làm gì?.”
Chi Lý cầm bức tranh đứng lên, đập bức tranh lên vai Kha Bố:”Kha Bố, đến lúc đó, cậu sẽ chọn cái gi?”. Chi Lý vức lại câu nói khó hiểu này rồi tiếp tục làm việc, tay Kha Bố nắm chặc một góc quần, vẻ mặt ban nãy của Chi Lý giống y như lúc đó, ấy là lúc mới khai giảng:
[ Kha Bố cầm trong tay túi đựng đồ uống nóng đi ngang qua, khẻ chạm thành cốc lên mu bàn tay Chi Lý:”Mời cậu.”
Chi Lý nhận lấy cốc nước nhưng không uống chỉ cầm trong tay.
“Nghĩ gì thế.” Kha Bố hỏi.
“Nghĩ chuyện của tớ và cậu”. Chi Lý bình thản tự thuật. Tay xách túi của Kha Bố thoáng rung rẩy:” Cậu còn nói những lời vô trách nhiệm này, rõ ràng chẳng hiểu gì cả, luôn phun ra những câu khiến người ta hiểu lầm, nếu không phải ta quen cậu đã lâu...”
“ Chẳng hiểu gì cả chính là cậu, Kha Bố.” Dứt lời, Chi Lý trở về phòng của mình.]
Vì sao trong khoảnh khắc lại nhớ về lúc ấy, cậu dõi theo bóng dáng Chi Lý, nhưng chẳng có gì cả, tựa như ban nãy chỉ là cảm giác của cậu.
Thanh âm của xe thể thao cắt ngang suy nghĩ của Kha Bố, cậu không cần quay đầu lại cũng biết là ai đến, chỉ có họ Chi mới có thể không kiêng nể gì như vậy, cửa xe mở ra, quả nhiên đập vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú kia, Chi Tả Ti đi đến trước mặt Lam Ngân, Lam Ngân vẫn ngồi trên bậc thang ngẩng đầu nhìn Chi Tả Ti:” Tới đón một nhân vật như tôi ít nhất cũng phải treo biểu ngữ chứ.”
“Ai tới đón em.” Chi Tả Ti lạnh lùng nói.
Lúc này một người đeo kính từ trên xe bước xuống, có vẻ như là thư ký, hơn nữa là nam thư ký, hắn lôi một túi hành lý từ cốp xe ra, Lam Ngân kinh ngạc: Chặc chặc, chẳng lẻ anh chuyển về đây?.” Vốn chỉ là câu nói đùa, kết quả Chi Tả Ti cũng không phủ nhận.
“Tại sao?.”
“Biết rõ còn cố hỏi, muốn nghe tôi nói cái gi?.”
Chi Tả Ti vươn tay mơn chớn mái tóc dài của Lam Ngân, sợi tóc mềm mại đen tuyền này là sự khởi đầu của bọn họ:”Muốn sống ở nơi em thích.”
Lam Ngân nở nụ cười, vươn tay ôm cổ Chi Tả Ti:” Vậy tha thứ cho anh.”
“Muốn quay phim thì đi nơi khác.” Thằng con của hai người cực kỳ sát phong cảnh mở miệng.
Lam Ngân không đẻ ý tới, hôn môi Chi Tả Tí, nhưng giây tiếp theo đã bị đẩy ra, Chi Tả Ti lạnh lùng nói:” Hôm nay hút bao nhiêu?.”
“Không hút.”Lam Ngân trợn mắt nói dối: ” Có thể hôm nay hôn Kha Bố, dây mùi thuốc nó qua miêng em, anh cũng biết, nó là người nghiện thuốc nặng”.
“Vu oan tôi có lợi ít gì cho cô!!”
“Phủ nhận cũng là chuyện rất bình thường.”
“Có hay không không quan trọng, Chi Lý cậu xem Lam Ngân........” giờ lại học thói cáo trạng, Chi Lý liếc mắt nhìn Kha Bố, mang theo phỉ nhổ:”Không ngờ cậu lại là người như thế.”
“......”
Lam Ngân kéo Chi Tả Ti ngồi lên xe:”Đi đau hưởng tuần trăng mật?”
“Anh không nhớ đã đáp ứng em chuyện liên quan đén phương diện này.”
Lam Ngân làm như không nghe thấy, từ trong xe ló người ra vẩy tay với mọi người:
” Nhà hàng đóng cửa, dù sao cũng không phải dùng tiền của ta.”
Đối với sự thay đổi bất thình lình này, Kha Bố kinh ngạc, vươn tay lớn tiếng ngăn cản:”Khoan đã, tiền công của chúng tôi!”
Nghĩ đến mỗi việc này thôi sao?
“Chặc ….. ngu ngốc, lời ta nói cũng tin, thật sự nghĩ ta sẽ trả tiền cho các cậu?”
Xe chạy mất, bị bỏ lại không chỉ một đám làm thuê phẫn nộ, mà còn cả vị bí thư xách hành lý.
“Ba mẹ cậu hình như qáu tùy tiện…”
“Phục hôn so với ly hôn càng chướng mắt.”
Sở Hạo Vũ còn kém chưa lăn lộn trên đất: ” Không mang theo như vậy, mình tân tân khổ khổ rốt cuộc là vì cái gì.”
Kha Bố khoanh tay, mắt lạnh nhìn Sở Hạo Vũ: “ Chẳng phải cậu đến đây vì muốn ngắm ngực à”
Sở Hạo Vũ chỉ vào Kha Bố: “ Ái chà, giờ ghê gớm rồi, dù sao tiền cũng chui vào túi nhà các cậu, Chi Lý, việc này thế nào cũng phải cho mỗi nngười chúng tớ một cái công đạo, đừng hòng để chúng tớ hai tay chống trơn mà về!!”
Chi Lý nhún vai, một lúc sau mới phun ra một câu: “vào xem biệt thự có cái gì đáng giá kkhông.”
“Không sao chứ?”
“Dù sao cũng không phải của tớ.” Người một nhà mà còn như vậy!! Chỉ cần không lien quan tới mình liền nhiệt tình bán đứng.
Cuối cùng, đám Tô Ấu Ngôn bỏ đi, chỉ để lại Kha Bố và Chi Lý, biệt thự cổ going như bị càn quét, khi nọi thứ yên tỉnh trở lại, Kha Bố nhìn Chi Lý đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, cậu tiến lên ngồi ở chỗ chưa bị Chi Lý chiếm cứ, hai tay đặc ở giữa 2 chân, muốn hỏi chuyện lúc sáng, nhưng không biết mở miệng thế nào.
Một tay Chi Lý gối sau đầu, bộ quần áo màu lam im lặng dán sát vào thân hình cân xứng của hắn, thời gian cứ trôi đi, hắn vẫn tốt đẹp như trước.
“ Chi Lý, cái kia…”
“Cái kia a, tớ nói này…”
“Buổi sáng ấy mà…”
“Nói thế nào nhỉ…”
Chi Lý nheo mắt lại nhìn chằm chằm Kha Bố, nhỏm nữa người dậy, tới gần Kha Bố: “Kha Bố, muốn hôn à?”
“Vấn đề này sao có thể hỏi người rụt rè như tớ. Câu trả lời của tớ chắc chắn là không muốn.” Nói đông nói tây thật có thứ tự. Chi Lý tiếp tục nằm xuống, Kha Bố chừng mắt: “ Tớ không muốn thì không làm thật à, cậu phải thể hiện sự bá đạo của đàn ông chứ, tớ nói không muốn, cậu liền cưỡng hôn tớ.”
“Mấy câu không biết xấu hổ này thế mà cậu cũng nói ra được.”
“Cậu thích cái da mặt dày của tớ còn gì.”
“Kha Bố, muốn hôn tớ à?”
“Khôgn muốn.” Kha Bố vừa trả lời vừa dán sát vào Chi Lý, Chi Lý vươn tay đỡ lấy ót Kha Bố, môi hai người vừa chạm vào nhau,đầu lưỡi nóng bõng giao triền, mang theo tiếng tim đập cùng thở dốc kịch liệt, lẫn lộn, hỗn lộn,…
Căn phòng được ánh trăng cùng gió biển lấp đầy, ngón tay của Chi Lý mang theo mị hoặc chẳng thể cự tuyệt lướt qua Kha Bố, thâm nhập vào quần áo của cậu, xúc cảm lạnh lẽo kích thích mỗi một tất da thịt của Kha Bố, Cậu ngồi trên đùi của Chi Lý, lắc lư khe khẻ, quần áo bị cởi ra nhộm bởi ánh trăng, hai tay Kha Bố đặc trên vai Chi Lý, Cắn môi dưới nhịn không được rên rỉ: “Ưm… ưm,…Chi Lý…chỗ đó…”
Đôi môi Chi Lý hôn nhẹ sai tai Kha Bố rồi đến xương vai xanh trượt dần đến trước ngực, xúc cảm ẩn ước, tiêu diệt lý trí, nhu cầu không thể khống chế của cơ thể nắm trong tay, muốn càng nhiều, muốn Chi Lý càng nhiều, hô hấp của hắn, sự đụng chạm của hắn, nụ hôn của hắn, toàn bộ điều muốn. Chi Lý nâng chân Kha Bố lên, chậm rãi đẩy vào, bị sự ấm áp của Kha Bố vây lấy khiến hắn khó dằn nổi dục vọng của mình, Kha Bố không nhịn được công Lưng: “Aha…..”
Thân thể bởi vì va chạm mà phát ra âm thanh mờ ám, xấu hổ thẹn thùng, mồ hôi tinh mịn bốc hơi hòa cùng mùi bột giặc quần áo của Chi Lý, Kha Bố siết chặt quần áo tới mức nhăn nhúm, rơi xuống mặt đất, một loạt tiếng động bị một loạt tiếng động khác thay thế: “Chi Lý…ưm ưm… quá nhanh…sẽ, sẽ chịu không nổi…” lời nói lập tức bị nuốt hết, đôi môi bị liếm cắn, mang theo ôn nhu cùng bá đạo, cắn nuốt hết thảy, thân thể rơi vào tay giặc, tình cảm rơi vào tay giặc, cả thế giới rơi vào tay giặc, rơi vào tay Chi Lý.
Sao có thể thốt lên thành lời, sự cảm nhận này.
Sao có thể biểu đạt hết, tâm tình này.
Sao có thể ngăn cản được, sự trầ mê ấy.
Vẻ mặt của tớ, trái tim của tớ, sự gắn bó của tớ, toàn bộ đều đang bán đứng tớ cho cậu
Chi Lý, Chi Lý yêu quý, Chi Lý, gọi một lần, không ngừng gọi, gọi tên của cậu, Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý, trong cuốn tiểu thuyết nhỏ này của Kha Bố, tràn ngập tên của cậu, Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý của tớ.