Đợt huấn luyện quân sự không uổng phí thanh xuân này đảo mắt đã kết thúc, khi tiếng còi giải tán của giáo quản vang lên, mọi người còn kém không ôm đầu khóc rống hoan hô. Dù sao phải sinh sống suốt một tuần ở cái nơi chim không thèm ỉa, không mạng, tín hiệu di động lúc được lúc mất, mỗi ngày còn bị giáo quản ma quỷ gây sức ép, sẽ thấy chẳng khác gì ở trong luyện ngục, nhưng sống qua cái khổ mới có thể đột khởi, với Kha Bố mà nói, một tuần quân huấn với việc sống chung với một tiểu tổ biến thái, quả thực không là gì.
Bữa tối cuối cùng cũng phong phú như ngày đầu tiên, theo lý thì cắm trại dã ngoại đồ ăn sẽ càng ngày càng thiếu thốn, Kha Bố nheo mắt, cuống quýt kiểm kê nhân số, yên lòng, xem ra ai nấy đều khỏe mạnh. Nhắc đến thì Kha Bố này cũng thật độc, có thể tưởng tượng thịt trong nồi là tổ viên của mình. Nhưng chỉ trách thần kinh Kha Bố đang suy nhược, lúc mới lên làm tổ trưởng cậu còn có chút uy phong đắc ý, rồi dần dần mới nhận ra, danh hiệu tổ trưởng này xét cho cùng chính là đội bom lên đầu, khó nghe hơn nữa là đội phân. Thành viên trong tổ thoải mái làm việc xấu, còn mình thì bị giáo quản mắng đến heo chó không bằng. Mỗi ngày đều lo lắng đề phòng sợ Ứng Tu Kiệt đến các đội khác đánh nhau; Sở Hạo Vũ hãm hại lừa gạt con gái nhà lành; Chu Hân Hợp thường cầm nguyên bộ dụng cụ cắt gọt biến mất sau đó một thân máu me xuất hiện; Tô Ấu Ngôn bởi vì đã đọc xong sách lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chuẩn bị trốn khỏi đơn vị ra ngoài mua sách, còn phải tùy thời chú ý Chi Lý và Công Chu phát triển tình cảm. Tất cả mọi thứ khiến Kha Bố thật thống khổ, cái này được gọi là cao xử bất thắng hàn a.
“Thơm quá, thịt ở đâu ra đấy?” Kha Bố hỏi Chu Hân Hợp.
Chu Hân Hợp với má lúm đồng tiền nho nhỏ có chút ngượng ngùng: “Hình như là gà rừng, khi nãy tớ đang nấu cơm thì nó đột nhiên chạy đến trước mặt tớ.”
“Vận may của tổ bọn mình đúng là không tồi, cậu nhờ Ứng Tu Kiệt giết à.” Hình ảnh con gà bị giết máu chảy đầm đìa đừng nói là con gái, ngay cả con trai cũng thấy ghê. Chu Hân Hợp lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ khả ái: “Sao phải nhờ Ứng Tu Kiệt? Giết gà chẳng phải chỉ cần túm gọn lấy sau đó cứa một nhát qua yết hầu, rồi nhúng vào nước ấm nhổ sạch lông sao? Việc nhỏ ấy từ trước tới nay tớ đều tự làm, có điều máu bắn lên quần áo, hại tớ phải đi thay.” Kha Bố mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cứ tưởng rằng Chu Hân Hợp là người bình thường nhất trong cái tổ này, cái kiểu mặt không đổi sắc khi nhắc đến giết chóc ấy, Chu Hân hợp hay xấu hổ biến đâu mất rồi!! Lẽ nào chỉ cần liên quan đến nấu nướng thì ngay cả tính cách của bản thân cũng quên luôn sao?
Khi ai nấy đang ăn đến khí thế ngất trời, thành viên của tổ khác vội vàng chạy tới: “Không ổn rồi, gà người dân trong núi nuôi bị ăn trộm, giáo quản bảo mọi người giúp đỡ tìm kiếm, các cậu có thấy không?”
Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt mỗi người tay cầm một cái đùi gà lắc đầu: “Không Thấy.” Cho đến khi bọn họ đi rồi, Kha Bố chỉ vào hai người chửi ầm lên: “Không thấy, thế cái gì trong mồm các cậu đấy?!”
“Đại kinh tiểu quái.” (
chuyện bé xé ra to)“Bắt gà trộm chó!!” Quyết đấu thành ngữ à?
“Chúng ta bắt gà, không trộm chó.”
“Đầu thú đi, nếu giáo quản biết được, tớ sẽ bị mắng đến chết mất, Chi Lý, không phải tớ bảo cậu chú ý đến bọn họ sao?”
“Cái gì?”
“Đừng trốn tránh trách nhiệm.”
“Cái gì?”
Một lát sau, hai người vừa rồi lại chạy sang đây: “Không sao rồi, ông lão ấy vừa phát hiện ra trong lồng gà có tiền, đủ mua mười con gà, vui mừng hớn hở bảo giáo quản không cần tìm nữa.” Đợi hai người đi khuất, Kha Bố lần nữa chỉ vào Chi Lý: “Tớ bảo cậu chú ý đến bọn họ là muốn cậu dưới tình huống chưa phạm tội mà ngăn cản, chứ không phải để bọn họ phạm tội rồi giúp giải quyết hậu quả!”
Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ thực hiện tư thế chào theo nghi thức quân đội với Chi Lý tôn kính: “Cám ơn thủ trưởng!” Hoàn toàn quẳng Kha Bố ra sau đầu, ăn xong Sở Hạo Vũ đề nghị: “Ngày cuối cùng, sao hả, xuống suối bơi đi.”
“Giáo quản đã nói rồi, vì an toàn không được xuống nước, lẽ nào cậu nghĩ tớ và cậu giống hai thằng dở hơi nhảy xuống suối sau đó nghịch nước, rồi thì aha ha ha —— aha ha ha đến bắt tớ đi, aha ha ha —— nước lạnh chết, đừng vẩy vào tớ, aha ha ha —— tớ phải đánh cậu, mơ đi nhá.”
“Tổ trưởng, hơn cả chúng tớ, cậu miêu tả như vậy càng thấy giống biến thái.”
“Tớ, tớ không mang áo tắm, như vậy xuống nước không tốt lắm.” Chu Hân Hợp nói quanh, mắt Sở Hạo Vũ lập tức phát sáng: “Cần gì áo tắm, mọi người tắm nude đi.” Dứt lời để cái mông trần trong trời chiều chạy như bay rồi nhảy xuống suối. Hân Hợp, Ấu Ngôn, không hiểu tại sao hai người lại vào cái tổ này. Ứng Tu Kiệt coi như còn biết liêm sỉ để lại cái quần sịp: “Thần long vẫy đuôi.” Bơi thôi mà không cần phải sử dụng chiêu thức, Công Chu xắn ống quần thử thăm dò nhiệt độ: “Chi Lý đại nhân muốn xuống không? Nước còn hơi lạnh.”
Kha Bố đứng đằng sau Chi Lý, vẻ mặt âm hiểm, vươn tay đẩy mạnh Chi Lý ngã xuống nước, Chi Lý đứng dậy, nước theo sợi tóc nhỏ giọt xuống dưới, ngẩng đầu: “Cái tên khốn kiếp này, làm gì vậy hả?” Kha Bố sắc mặt tái nhợt, Chi Lý từ lúc nào bất tri bất giác đã hắc hóa, hoàn toàn không biết! Chi Lý túm được Kha Bố chưa kịp thoát thân, giống như vứt rác quẳng cậu xuống suối. Bực bội nhìn Chu Hân Hợp tay chân lóng ngóng thu thập quần áo trên bờ cứ đi qua đi lại, không lưu tình chút một cước đá Chu Hân Hợp đang ngồi xổm ở đó xuống suối: “Đừng có lằng nhằng, xuống.” Chu Hân Hợp thét chói tai hoa lệ rơi xuống nước.
“Ấu Ngôn, quạt.”
Tô Ấu Ngôn Từ xa xa đến bên bờ cạnh Chi Lý, đang định lấy quạt, Chi Lý đẩy một cái: “Cậu thật sự nghĩ tớ gọi cậu đến để quạt à, xuống.” Tô Ấu Ngôn không tiếng động rơi xuống suối, mặt không đổi sắc.
Đây, đây, đây là người sao, ở cùng nhau lâu như vậy mà còn đối đãi với con gái người ta nh thế! Chi Lý chậm rãi tiêu sái xuống suối, nhìn chằm chằm Kha Bố, Kha Bố liều mạng bơi ra xa, vươn tay cầu cứu Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt: “Mau đến cứu tổ trưởng của các cậu.”
“Đừng tới đây, quả bom nhà cậu, đừng tới đây, mau dẫn Chi Lý qua chỗ khác.”
“…”
Có lẽ chơi đùa thấm mệt, mọi người rất nhanh đều đi ngủ. Kha Bố ôm quần áo đã giặt, chuẩn bị lần cuối cùng đến suối tắm thêm một lần, coi như lưu lại kỷ niệm. Cởi quần áo xuống suối tìm một vị trí thoải mái tựa đầu trên táng đá.
“Có thể đoán được tại sao cậu lại ở đây.” Kha Bố hoàn toàn không hề kinh ngạc nới với Chi Lý ở bên cạnh, bởi vì đêm nay tiết trời cực kỳ khô nóng, nơi này là chỗ mát mẻ nhất. Kha Bố nhìn vầng trăng trắng bạc trong trời đêm: “Một đám rất khó kết bạn tụ cùng một chỗ, cảm giác cũng không tồi, nhắc mới nhớ, chúng ta đã nhiều năm rồi không đứng chung như vậy.”
“Sao cậu giống một ông chú hay cảm thán thế.”
“Tớ nghe nói thời xưa nam nhân nào trông thấy cánh tay trần của người con gái, cô gái nếu không tự sát thì phải gả cho gã đó, nếu giờ tớ là con gái ở thời đó, bị cậu nhìn thấy nhiều như vậy, cậu chắc chắn phải lấy tớ.” Kha Bố nói giỡn.
“Cậu đang cầu hôn à?”
Lại nữa, đúng là cái tên không biết nòi đùa, những lúc thế này hắn phải thấy buồn nôn mới hợp tình hợp lý chứ, hắn lại suy rộng ra một hướng khác, thế mới khiến người ta không biết làm sao. Kha Bố đổ dầu gội lên đầu mình, cúi đầu, để người ta không thấy nụ cười chua xót trên mặt mình: “Đáng tiếc đây không phải thời cổ đại, đáng tiếc, tớ không phải là con gái.” Kha Bố cảm thấy đề tài bắt đầu phát triển theo hướng kỳ quái, gãi gãi, xoa xoa đám bọt trên đầu, cười hì hì giống tên biến thái cuồng, huơ huơ hai tay: “Chi Lý đại nhân, để tớ gội đầu giúp cậu nào.”
Chi Lý ấn đầu Kha Bố xuống nước, đám bọt màu trắng nổi lềnh phềnh trên mặt nước: “Tớ thấy cậu vẫn nên tự tắm cho mình trước đã.”
Ở trên xe bus quay lại học viện, Chi Lý vừa định ngồi xuống, Kha Bố liền lùi đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ đắc thắng khi cướp được chỗ ngồi. Mà Chi Lý hoàn toàn chẳng quan tâm ngồi xuống bên cạnh. Vì sao rõ ràng cướp được chỗ ngồi là mình mà bản thân lại thấy thất bại thế nhỉ: “Cậu cũng nên tỏ ra ảo não bi phẫn vì bị cướp mất chỗ thường ngồi chứ.”
“Đáng ghét, chỗ ngồi bị cướp.” Nội dung ngôn từ cùng vẻ mặt ngữ điệu hoàn toàn không ăn khớp với nhau, giống học sinh lên trả bài.
“Đột nhiên tớ cảm thấy bản thân thật thảm.” Kha Bố hoàn toàn bị đả kích.
“Kha Bố, kiếp trước chắc cậu là địa chủ rồi, cảm giác rất khó hầu hạ.”
“Chi Lý, kiếp trước cậu nhất định là ma vương!!”