Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 90

Biên tập : Nhiên An

Kha Tần nhận ra từ lần trước Đinh Lạc Viên trở về đến nay, thường thường muốn nói lại thôi, cả người bất ổn không yên. Hắn cũng không truy vấn chỉ chờ Đinh Lạc Viên tự mình mở miệng, hôm nay Đinh Lạc Viên ngồi ở đối diện, cầm tách cà phê nhưng không uống, một mực cúi đầu. Lát sau, cô rốt cuộc cũng lên tiếng, không khó để nhận ra trong giọng nói chứa đựng căng thẳng hỗn loạn: “Có một việc, em cảm thấy hẳn là anh nên biết.”

Kha Tần ổn định tâm tình, khép tờ báo lại : “Nói đi.”

“Trước khi nói anh phải đồng ý với em một việc, không được tức giận, cũng không được trách cứ cậu ấy, tuy chuyện này quả thật không nên, nhưng em cho rằng khiến mọi việc trở nên như vậy chúng ta cũng có trách nhiệm.” Những gì Đinh Lạc Viên nói khiến Kha Tần khó hiểu, có thể khiến cô ấy nghiêm túc đưa ra bàn luận, Kha Tần mơ hồ có thể nhận thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề, theo bản năng siết chặt tay, hắn không cách nào đáp ứng trước những gì mình chưa được nghe, vì vậy hắn không trả lời chờ Đinh Lạc Viên tiếp tục nói.

“Em nghĩ, cái kia, Kha Bố hình như …” Nhắc tới tên Kha Bố, Kha Tần không khỏi nhíu mày, khuôn mặt thành thục khó nén bất an, nóng longf muosn biết Đinh Lạc Viên đến tột cùng muốn nói cái gì: “Nó làm sao.”

Đinh Lạc Viên hít sâu một hơi, hạ quyết tâm dùng lời ngắn gọn nói thực rõ ràng: “Hình như Kha Bố đang ở cạnh một nam sinh khác, lần trước đi tìm cậu ấy, trong lúc vô ý bắt gặp vẫn không biết phải nói với anh thế nào.” Cô nói xong liếc liếc nhìn sắc mặt Kha Tần, Kha Tần sửng sốt, biểu tình trên mặt một vẻ hoang mang, giống như nhất thời không rõ Đinh Lạc Viên rốt cuộc đang nói cái gì, hỏi trong vô thức: “Ở bên cạnh nam sinh là ý gì ?”

Cô hiểu phải nói rành mạch chuyện này cho Kha Tần nghe: “Nói cách khác Kha Bố có lẽ là đồng tính luyến ái.” Cuối cùng bốn chữ khó khăn nhất cũng trôi ra khỏi miệng, khoảnh khắc khi Kha Tần nghe được những chữ này, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, ngón tay siết chặt lấy tờ báo, dùng một ánh mắt Đinh Lạc Viên chưa từng thấy bao giờ nhìn thẳng vào mình, Đinh Lạc Viên không hiểu sao bất giác sợ hãi.

“Có lẽ ?” Kha Tần đặt câu hỏi, lần này cô không nói gì cả, cúi đầu. Đầu óc Kha Tần hỗn loạn, không biết nên tiếp tục nhận tin tức đột ngột này như thế nàoo, hắn không muốn tin, không muốn tin, nội tâm bùng lên cảm giác bức bách và tự trách, hắn đột nhiên đứng dậy không nói câu nào bỏ lại Đinh Lạc Viên rời đi, nước mắt của Đinh Lạc Viên không ngừng chảy xuống, dõi theo bong lưng của Kha Tần, trong giây phút ấy cô có thể cảm giác được, lần này Kha Tần rời đi vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa. Mấy năm nay, Kha Bố thực sự vì sự việc kia đả kích mà thay đổi đã tra tấn Kha Tần rất nhiều, mà chuyện này không thể nghi ngờ đã đẩy hắn đến ngưỡng cửa cuối cùng. Cô giành được tình yêu từ tay Ngũ Thiến, rồi như báo ứng, vĩnh viễn không thể so sánh với tình yêu xuất phát từ bản năng của người cha với đứa con ruột của mình.

Kha Bố cũng không trực tiếp quay về nhà, cậu ngồi trên ghế dài ở công viên, Tô Ấu Ngôn ngồi bên cạnh cậu lật trang sách: “Cố ý gọi tớ ra đây để trông thấy cái bộ dạng suy sụp này của cậu ?”

“Suy sụp đến mức đó cơ à ?” Kha Bố cười khổ sờ sờ mặt: “Tớ và Chi Lý cãi nhau to, có đôi lúc tớ thật sự không hiểu cậu ấy, cho dù tớ xấu xa mức nào, ích kỷ mức nào cậu ấy cũng không quản tớ, nhưng không nên …” Cậu không nói tiếp câu sau.

Tô Ấu Ngôn lẳng lặng đọc sách, tựa hồ không nghe Kha Bố nói chuyện, lát sau, mới thản nhiên mở miệng: “Cậu muốn cậu ta thời ơ với nỗi đau của cậu ?”

“Nhưng việc cậu ấy làm chính là tăng thêm nỗi đau cho tớ.”

“Kha Bố, cho dù giấu vết thương ở đâu, chỉ cần không khép lại nổi đau. Nếu không muốn người khác động chạm, vậy đừng để lộ vẻ mặt khó chịu ra ngoài, ngụy trang ra vẻ không sao cả của cậu còn chưa đủ tốt, vì thế bị cậu ta phát hiện ra, cậu sẽ vì cậu ta bị chú nhà đấm một phát mà cảm thấy khó chịu thống khổ, tương tự Chi Lý có thể cũng như vậy hay chăng. Từ lúc phát hiện ra nỗi đau của cậu, ngay từ đầu cậu ta đã thừa nhận tác dụng phụ mà nó gây ra cho cậu ta, cậu cảm thấy với đầu óc của Chi Lý, ruốt cuộc cậu ta đã phát hiện ra từ lúc nào ?”

Kha Bố nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Ấu Ngôn, cô ấy ở vị trí trung lập, không trách cứ mình thiên vị mình, điều này khiến cậu an tâm, trong lòng đột nhiên dâng lên mọt ý tưởng vớ vấn buồn cười. Câu kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Ấu Ngôn: “Rất ít đàn ông sẽ không thích cậu.”

Nghe được một câu không đầu không đuôi như vậy Tô Ấu Ngôn bèn ngẩng mặt lên nhìn Kha Bố, cậu tiếp tục nói: “Cậu cũng thích đàn ông trung niên mà.”

“Cậu ruốt cuộc muốn nói cái gì.”

“Nếu ba mẹ tớ không thể ở bên nhau, tớ cũng không thể chấp nhận và tha thứ cho chị Đinh, tớ nghĩ, tớ nghĩ, Ấu Ngôn, nếu cậu là mẹ kế của tớ, tớ có thể chấp nhận.” Kha Bố vừa mới dứt lời, giây tiếp theo đã bị đập sách vào mặt, cô đứng dậy, láy lại cuốn sách suýt chút nữa hủy diệt khuôn mặt Kha Bố” “Nếu có thể chọn tớ thích làm mẹ chồng cậu hơn.”

“Hóa ra cậu thích loại hình như Chi Tả Ti! Có muốn gặp ba tớ một lần không, ông ấy cũng không kém đâu, cậu sao so được với Lam Ngân ? Tớ khuyên cậu nên khiêm tốn một chút.”

“Còn có thể true tớ, tớ thấy tâm trạng của cậu chưa đến mưucs hỏng bét đua.” Tô Ấu Ngôn bỏ lại những lời này rồi rời đi. Quả thật nói chuyện cùng với cô nàng, tâm trạng của cậu đã bình phục hơn trước, cậu muốn sau khi về nhà thì lập tức gửi tin nhắn cho Chi Lý, giả vờ như chưa từng có trận cải vã kia. Chi Lý sẽ bình thường như lúc trước, vươn xúc tu ra khắp mọi nơi đợi cậu. Chỉ cần mình đưa tay ra, hắn sẽ kéo mình ôm vào trong lòng.

Cậu lấy chìa khóa nhà ra, chìa khóa lạnh lẽo chạm vào ổ khóa tạo ra tiếng lạch cạch, cửa từ từ bị đẩy ra, hành lang quen thuộc, ngọn đèn sáng ngời, tiếng thì thầm rất khẽ. Kha Bố thoáng sửng sốt, cứ tưởng lúc này ba ba đang đi làm, ai đang nói chuyện với ông ? Dùng ngữ điệu bi thương như thế, cậu có thể nghe được tiếng bước chân mình ma sát cùng sàn nhà, cậu suyên qua hành lang, xuyên qua bức tường treo ảnh chỉ tồn tại trong trí nhớ, vừa tiến vào khu vực ánh sáng, giật mình như tỉnh mộng. Kha Tần và Ngũ Thiến ngồi trên ghế sô pha, hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn Kha Bố, thứ gì đó trong đôi mắt của họ xuyên qua đồng tử của Kha Bố, thân thể cậu run rẩy, không thể nhúc nhích, chỉ biết nhìn lại họ.

Bọn họ đã biết. Đây là ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu Kha Bố, cảm xucs bất an không lối thoát theo thân thể cắn nuốt từng ngóc ngách, không chừa lại gì.

“Con trở về vừa đúng lúc, chúng ta có chuyện muốn hỏi con.”

Kha Bố lê thân thể cứng ngắc của mình ngồi trên sô pha đối diện với bọn họ, hai

tay đặt trên đầu gối không nhịn được siết chặt quần bò.

“Con đang yêu có phải không ?” Kha Tần dùng thanh âm nhợt nhạt vô lực hỏi, giọng nói tùy tụy quất thẳng vào trái tim của Kha Bố. Cậu gật đầu, vì thế, cả căn phòng trầm mặc một lúc lâu, Kha Tần chậm rãi hỏi: “Đối tượng là nam hay nữ ?” Không đợi Kha Bố trả lời, đôi mắt của Ngũ Thiến đã ngập nước. Ngón tay Kha Bố túm đau chân mình cũng không có cảm giác được, cậu sợ hãi, cậu không muốn thừa nhận, cậu muốn yếu đuối trốn vào cái vỏ của mình, lần nữa làm như không sao cả. Nhưng mà, cái tên Chi Lý chợt léo qua trong đầu cậu, rồi xuất hiện ngày càng nhiều, giọng nói của Chi Lý, nụ cười của Chi Lý, tiếng hát của Chi Lý, dáng vẻ của Chi Lý khi vẽ tranh.

“Là nam.”

Vừa nghe đứa con của mình chính mồm thừa nhận, Ngũ Thiến không nhịn được tiến lên ôm lấy Kha Bố, Kha Tần sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm ti vi. Tiếng khóc của Ngũ Thiến cách Kha Bố rất gần, gần đến nỗi xuyên qua màng tai của cậu” “Đều tại chúng ta không tốt, mới khiến con trở nên như vậy, người lớn chúng ta rất ích kỷ, chưa từng nhớ đến cảm thụ của con, Kha Bố, con cũng không thể vờ ngớ ngẩn, con có biết mình đang làm gì không ? Nhân lúc bây giờ còn trẻ, mau chặt đứt loại chuyện kỳ quái này, mẹ sẽ không trách con, mẹ biết con phản nghịch, con dùng bản thân phát tiết sự bất mãn với chúng ta, nhưng con không thể tra tấn và trả thù chúng ta như vậy.”

“Muộn rồi.” Thanh âm của Kha Bố không mang theo tình cảm, để mặc bà ôm, Ngũ Thiến buông Kha Bố ra dùng ánh mắt không thể lý giải nhìn cậu, Kha Bố đón nhận ánh mắt của Ngũ Thiến: “Từ khoảnh khắc lần đầu tiên gặp cậu ấy, hết thảy đã muộn rồi.”

“Con có biết mình đang nói cái gì không ? Đó là con trai, con cũng là con trai, sao có thể ở bên nhau được. Sao có thể ở bên nhau được, con đừng hồ đồ, cái loại con trai ấy đáng giá chỗ nào để con thành thế này.” Kha Tần đau đớn gầm nhẹ.

“Cậu ấy không phải loại con trai gì cả, Chi Lý, tên cậu ấy là Chi Lý. Con không muốn gì cả, con sẽ thường xuyên về nhà, con sẽ đồng ý để ba và Đinh Lạc Viên kết hôn, sau này cái gì con cũng nghe lời ba mẹ, con sẽ học xong đại học, sửa đổi tất cả, cho nên, con cầu xin hai người, có thể buông tha cho con hay không.”

Ngũ Thiến lau nước mắt ngồi trở lại bên cạnh Kha Tần, đó là vị trí mới trước đây hai người thường xuyên ôm mình xe ti vi, thanh âm của Kha Bố lôi cậu tự trong hoảng

hốt ra: “Mẹ và ba con đã thương lượng, hiện tại sự tình trở nên như vậy tất cả đều do một tay chúng ta tạo thành, cho nên, chỉ cần con nguyện ý rời khỏi cậu ta, người một nhà chúng ta sẽ bắt đầu lại, không còn quá khứ đau khổ nữa, không có Đinh Lạc Viên, không có cãi nhau, chỉ có chúng ta.” Giọng nói Ngũ Thiến càng ngày càng mơ hồ, mơ hồ xâm nhập vào thế giới cảm quan của Kha Bố, đây là nguyện vọng cả đời của cậu, đây là chuyện từ nhỏ đến lớn, ngay cả nằm mơ cậu cũng khẩn cầu, đây là căn nguyên vô số lần chảy nước mắt của cậu, đây là vết thương trường kỳ của cậu. Hiện tại, chuyện tựa như ảo giác này bày ra trước mắt hấp dẫn nội tâm của cậu.

Lúc trước bọn họ bỏ đi khiến mình gặp được Chi Lý, mà bây giờ, lại muốn dùng Chi Lý để đối lấy sự trở về của bọn họ.

Nguyện vọng và hạnh phúc của bản thân bị đưa lên bàn cân, cho dù nghiêng về bên nào, linh hồn đều thống khổ đau đớn.
Bình Luận (0)
Comment