Biên tập : Thanh Nhi
Sự việc phải quay trở lại trước đó một chút, sau khi Chi Lý nhận được điện thoại của Kha Bố vào ngày đó liền nhích người đi mua vé máy bay ra nước ngoài tìm kiếm hai vị tổ tông từ lúc hưởng tuần trăng mật xong thì biến mất, khoảng thời gian này hắn cầm Lam Ngân và Chi Tả Ti mở đường trước, cuối cùng mới đích thân đối diện với cha mẹ của Kha Bố, vốn tưởng chỉ cần 2 ngày thế nhưng hắn phải mất 1 tháng mới tìm thấy Lam Ngân và Chi Tả Ti chạy loạn khắp nơi không có mục đích.
Hắn lê thân xác mệt mỏi gõ cửa phòng khách sạn, lúc Lam Ngân cầm chén rượu vang đỏ khoác áo tắm tinh thần mờ mịt ra mở cửa, hắn chỉ muốn ấn đầu cô vào bồn cầu.
Lam Ngân vừa trông thấy Chi Lý liền nhào tới, dùng sức mạnh có thể ôm chết một con gấu mà ôm lấy Chi Lý: "Có phải lo chị ở đây đang ở cùng thằng khác? Em yên tâm, chị tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với em."
Chi Lý đẩy Lam Ngân, vuốt ve phần gáy mỏi nhừ: "Phiền mẹ mặc quần áo vào trước đi đã, đừng để con nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ."
"Đúng là không tình thú." Lam Ngân để Chi Lý vào phòng rồi bắt đầu cởi áo tắm, Chi Lý tùy tiện túm lấy thứ gì đó bên cạnh ném qua: "Không cho mẹ thay quần áo ở đây." Lam Ngân phất tay bắt được thứ kia: "Xấu hổ cái gì, mới trước đây con cùng mẹ tắm mà."
"Đừng có nhắc lại ký ức khiến người ta thống khổ. Ông ấy đâu rồi?" Chi Lý hỏi.
Lam Ngân bĩu môi về phía phòng ngủ, đúng lúc ấy, cử phòng ngủ bị mở ra, Chi Tả Ti đi tới, trông thấy Chi Lý cũng không lộ vẻ kinh ngạc, khuôn mặt tuấn mỹ không chút thay đổi ngồi trên sô pha bưng tách cà phê, lật báo xem tin tức: "Chuyện gì?"
"Muốn hai người đi gặp ba mẹ Kha Bố."
Lam Ngân từ trong phòng tắm ló đầu ra, khóe miệng mang theo nụ cười vui sướng khi người gặp họa: "Sao hả? Để ba mẹ của nó biết rồi? Thực đáng tiếc, ta đã bỏ lỡ, rất muốn trông thấy bộ dạng ngu xuẩn của Kha Bố."
Chi Tả Ti uống một hớp cà phê, bình tĩnh nói: "Ba không nhớ con còn có thứ gì đó mình cần." Người nhà này sẽ chẳng bao giờ giúp người không công, lần trước đồng ý chuyện Kha Bố, Chi Tả Ti đã đạt được thì lao lớn nhất, Lam Ngân không ca hát nữa; mà Lam Ngân còn đạt được quyền hôn môi một năm. Nói cách khác, Chi Lý đã không còn thứ gì mang ra đàm điều kiện với bọn họ. Lam Ngân thay quần áo xong, đốt một điếu thuốc ngồi bên cạnh Chi Lý, ôm tay: "Một năm sau lại đến thử xem, chờ đến lúc hết hạn hôn môi mẹ sẽ lo lắng, hoặc là, trong tay con còn thứ gì đáng giá nữa? Ví như trước đây để mẹ ôm con ngủ một năm, mẹ đây rất nhớ thân thể con."
Chi Lý lạnh lùng nhìn Lam Ngân: "Tin hay không con lập tức tiễn mẹ đến ngục giam cho nữ."
"Vậy không cần bàn bạc gì nữa."
"Con muốn nói chuyện riêng với từng người." Chi Lý đứng dậy, đi vào phòng ngủ, Chi Tả Ti để lộ một tia trào phúng, thật muốn nhìn xem nó có thể giở trò gì, Lam Ngân đi vào, Chi Tả Ti nói: "Muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, không được hút thuốc trong phòng." Lam Ngân nhún vai, nháy mắt với Chi Tả Ti: "Sao nào, muốn đánh em à."
Lam Ngân không thèm để tâm tới câu nói của Chi Tả Ti, đi vào phong, Chi Lý đóng của lại tựa vào nó, Lam Ngân đứng trước mặt hắn, phun ra một miếng khói: "Nói nghe thử xem, đừng để mẹ thất vọng, muốn mẹ giết chết bọn họ phải trả thù lao không ít."
"Bây giờ còn chưa cần mẹ diệt khẩu." Vì sao, vì sao lại dùng cái từ "bây giờ" này.
May mà lúc này Kha Bố đang ở bên kia chìm đắm trong việc sa sút tinh thần, bằng không để cậu nghe được cuộc đối thoại trên phỏng chừng sẽ hộc máu bỏ mình ngay tại trận.
Chi Lý tiếp tục nói: "Tất cả mật mã thẻ ngân hàng và tín dụng của Chi Tả Ti." Lam Ngân hơi động tâm, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc: "Chuyện này đối với con rất quan trọng, chỉ một chút cỏn con ấy mà muốn mẹ ra tay?" Tham lam là phẩm chất đặc bietj của người nhà này.
"Con có mật mã két sắt của ông ấy."
"Mẹ biết lâu rồi"
"Con đang nói đến cái thứ đằng sau thùng đựng dụng cụ ở gara."
"Khốn kiếp, nơi đó còn một cái? Thế mà hắn chưa từng nói với mình!!!"
Chi Lý như một ác ma với lời dụ dỗ đầy hấp dẫn: "Ông ấy cất những thứ không thể để người khác nhìn thấy vào trong đó, sao hả, muốn không????" Lam Ngân nhếch mi: "Con đúng là niềm kiêu hãnh của mẹ." Xem ra, bồi dưỡng Chi Lý càng tà ác cô càng có cảm giác thành tựu!! Chi Lý để Lam Ngân ở lại phòng thu dọn đồ đạt còn mình thì đi ra ngoài, đứng trước mặt Chi Tả Ti, Chi Tả Ti chẳng buồn liếc mắt đến Chi Lý, chỉ chăm chú đọc báo.
"Lần trước để ba biết được quá sớm, không tiết hết thẩy muốn ba đồng ý, hẳn là đã dự trù trước chuyện này." Chi Tả Ti thản nhiên vạch trần âm mưu của Chi Lý, Chi Lý từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, Chi Tả Ti khẽ hừ mũi: "Khai mau, điều kiện có thể khiến cho ba động tâm."
"Khiến Lam Ngân cai thuốc trong 2 năm."
"Thành giao." Quyết đoán đáp ứng. Đối với Chi Tả Ti mà nói đây là một giao dịch khá lời.
Ba người theo như nhu cầu, đath thành nhất trí!!!!!!
Chi Lý chỉ ngây người trông chốc lát, cũng không có ý định ở lại, thên thể hắn cùng tư tưởng bị ai đó ở bên quấn lấy sít sao. Phải về, phải về, lập tức quay về, khát vọng nóng rực đang xâm chiếm. Mặc kệ hiên tại Kha Bố đã lựa chọn như thế nào, hay vẫn đang dó dự, Chi Lý không để tâm được nhiều như vậy, hắn hung hăng kéo Kha Bố vào ngực, ấn cậu vào trong thân thể mình.
Mở cửa ra, hắn dừng lại, quay đầu lại nhìn Lam Ngân và Chi Tả Ti: "Không được động tay động chân."
"Chậc ~~~~" rõ ràng nghe thấy âm thanh thất vọng của Lam Ngân.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Ngũ Thiên nghĩ đứng ở cửa là hai thiên sứ đến từ thế giới khác, suy nghĩ của cô coi như đúng một nửa, bọn họ quả thật đến từ thế giới khác, có điều là địa ngục.
Lam Ngân gẩy tàn thuốc, liếc mắt đến cặp mắt sưng đỏ của Ngũ Thiến, quay đầu nói với Chi Tả Ti: "Em đã nói là đừng dùng cái lí do gãy cổ ấy mà, nói thẳng ra mắc bệnh giang mai là được."
"Đều giống nhau." Hai người đi lướt qua Ngũ Thiến ngây ngốc vào nhà, Chi Tả Ti dựa vào bên cạnh bàn ở phòng khách, sửa lại cái cà vạt, Lam Ngân kéo một cái ghế ra, nhấc chân bắt chéo đánh giá căn phòng, đôi giày cao gót tinh tế lắc lư theo đôi chân.
Kha Tần nhìn hai vị khách không mời mà tới: "Xin hỏi hai người là????"
"Chúng tôi? Ba mẹ của Chi Lý." Lam Ngân từ từ đáp.
Vừa nghe thấy cái tên Chi Lý, sắc mặt hai người liền thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hiểu rõ lắm tình huống hiện tại, thầm nghe hoặc trong lòng, hành vi của hai người đối diện không giống bậc làm cha mẹ còn chưa nói, ngay cả dáng vẻ của bọn họ cũng không giống như đã làm cha làm mẹ, Ngũ Thiến mang theo vẻ xin lỗi: "Tôi biết hai người vì sao tới đây, yên tâm, chúng tôi đã khuyên Kha Bố rồi, bọn nó còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng trách cứ bọn nó, nếu hai người cũng có thể khuyên nhủ Chi Lý, vậy chuyện đó....." Ngũ Thiến còn chưa nói xong, đã bị Lam Ngân cắt ngang: "Tôi thấy hai người hiều lầm rồi, sở dĩ chúng tôi đến đây, không vì cái gì khác." Lam Ngân hơi nghiêng người về phía trước: "Giao Kha Bố ra đây."
"Có, có ý gì?" Ngũ Thiến khó hiểu nhìn Lam Ngân.
Chi Tả Ti đặt thẻ tín dụng lên bàn: "Ra giá đi."
Cho dù Kha Tần hiểu được ý tứ của hai người cũng không dám tin chuyện trước mắt: "Các người rốt cuộc làm cha mẹ kiểu gì vậy, chẳng những không ngăn cản bọn nó, còn kiêu căng như thế, ngay cả hắn ở bên Kha Bố nhà chúng ta, các người cũng bỏ mặt không quan tâm sao? Bọn nó vẫn còn là trẻ con, chẳng nhẽ các người, không nghĩ đến hậu quả sau này sao? Trách nhiệm của người làm cha làm mẹ như chúng ta chẳng phải tận lực dẹp đi hết thẩy những đau khổ và chông gai trên đường đời của con nó hay sao? Coi chúng tôi là ai, chúng tôi không thiếu chút tiền ấy." Lam Ngân đối với Kha Tần đột nhiên tức giận không để ý chỉ nhún nhún vai: "Thật đáng tiếc, cỏ thể ra giá như vậy cũng chỉ có chúng tôi."
Chi Tả Ti nhìn chằm chằm Kha Tần: "Hiện tại chúng ta đang tận lực dẹp đi hết thẩy những đau khổ và chông gai trên đường đời của con nó?" Ngón tay xinh đẹp của Lam Ngân đặt trên đùi Chi Tả Ti: "Cho nên, chúng tôi phải quét dọn hai người."
"Đúng là không thể nói lý với hai người, không phân biệt được tốt xấu à?"
"Chúng tôi quả thực không phân biệt rõ, còn nữa, nể tình hai người là cha mẹ của Kha Bố, chúng tôi mới cho phép hai người mạo hiểm sinh mệnh uy hiếp hô to gọi nhỏ, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của chúng tôi."
Ngũ Thiến sắc mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu: "Lưu manh, có cha mẹ như hai người, Chi Lý cũng chẳng tốt đẹp gì, chúng ta càng không thể đồng ý để Kha Bố ở cạnh hắn!"
Lam Ngân nghiêng đầu nhìn về phía Chi Tả Ti: "Hình như không dùng tiền được, đổi đi."
Rốt cuộc lần này đến chuẩn bị bao nhiêu phương án, nói đổi liền đổi!