Lâm Ngọc Tình Nhi tròn mắt nhìn cậu,cậu đang nói gì vậy?ăn cắp?Tình Nhi có ăn cắp cái gì đâu?sao cậu lại nói vậy?
-Ơ...anh nói gì vậy em nghe không hiểu!
-Không hiểu sao?-cậu cười khinh bỉ
-Ơ....anh nói em ăn cắp!nhưng em có lấy gì đâu?-Tình Nhi vẫn chưa hiểu
-Chưa hiểu?em diễn kịch thật tốt!Vậy hãy giải thích vì sao hai triệu của tôi và chiếc nhẫn bằng pha lê của mẹ tôi lại ở dưới hộc bàn của em?-cậu tức giận!thật uổng công cậu tin tưởng cô
-Em....em thực...thực sự không có lấy-khóe mắt Tình Nhi cay cay
-Thật uổng công ta giữ con lại để con sữa tính nết của mình...-Bà Mai Tuyết Linh bước ra,giọng tức giận quát
Cậu chỉ tay ra ngoài...
-Lâm Ngọc Tình Nhi!em hãy đi đi,nếu em ở đây thì tôi không biết là em sẽ lấy thêm bao nhiẻu đồ nữa-ngữ khí cậu vô cùng lạnh lẽo nhưng sao lòng cậu lại đau thế kia
Tình Nhi vỡ òa lên,liên tục kêu oan!liên tục nói mình không có lấy....nhưng chẳng ai còn tin Tình Nhi nữa.Ông thiếu gia xách ra đưa cho Tình Nhi cái vali đựng đồ của cô rồi đóng cửa và khóa cửa lại....
Tình Nhi phải biết làm thế nào đây?cô Lâm Bạch Ngọc!đúng rồi mình còn có cô Bạch Ngọc!thế nào cô cũng tin mình.
Nghĩ như vậy,Tình Nhi liền chạy sang nhà cô Ngọc gõ cửa,cô Bạch Ngọc mỡ cửa thì Tình Nhi liền vỡ òa lên.Tình Nhi vào nhà cô Ngọc rồi kể lại tất cả mọi chuyện cho cô Bạch Ngọc nghe...cô nghe xong liền vuốt ve mái tóc óng mượt của Tình Nhi và nói
-Con không cần lo!mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!mình không làm thì mình không sợ!
Tình Nhi vỡ òa trong vòng tay cô Bạch Ngọc một lúc sau cũng nín và dần chìm vào giấc mộng mà Tình Nhi hy vọng giấc mộng đó sẽ rất đẹp...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau....
Tình Nhi đi học,lần này thì Tình Nhi bị các bạn tẩy chai không chơi với cô nữa vì cho rằng cô ăn cắp.Tới giờ về,cô ngay lập tức nhận được cả một gáo nước lạnh tạt vào người mình nhưng cô vẫn không có cách nào giải thích được.Ở xa xa...cậu nhìn thấy cô,lòng lại cứ nhói lên nhưng cô đã ăn cắp,lần một đã tha cho ấy thế mà lần hai vẫn tiếp tục.Cậu mặc kệ,tàn nhẫn mà bước đi cùng Thiên Nghi và Băng Lam mặt cô bị đánh đập
Riêng về phần Hạ Băng Lam,cô ta thấy hả hê vô cùng vì cuối cùng cô cũng đã đuổi được Tình Nhi đi và bị cậu ghét bỏ.Chính Hạ Băng Lam đã lấy cắp hai triệu rồi lấy luôn cả chiếc nhẫn pha lê kia bỏ vào hộc bàn phòng của Tình Nhi và cái kế đó lại ngoại mục lừa được cậu và bà Tuyết Linh...
Tình Nhi đi về với bộ dạng rất chi là thảm,từ trên xuống dưới thì ước người thì bị dín bùn đất có chỗ còn có vài chấm đo đỏ,tóc tai bù xù nhìn Tình Nhi thật thảm.Cô Bạch Ngọc lo lắng vô cùng!Mỗi ngày mà Tình Nhi đi học về đều bị như vậy khiến cô Bạch Ngọc lo lắng cứ tăng...
Đã 5 ngày trôi qua kể từ khi Tình Nhi ra khỏi nhà cậu....
Cậu lại thấy trống vắng vô cùng,cuộc sống của cậu lại tẻ nhạc như trước đây.Cậu thấy nhớ Tình Nhi quá!nhớ con mèo lười của cậu,cậu như phát điên lên được...tại sao chứ?cậu là người đã lạnh lùng đuổi Tình Nhi đi,là người đã tàn nhẫn bước đi khi thấy Tình Nhi bị đánh mà không cứu,....vậy tại sao?tại sao chứ?
Cậu đang trong một mớ suy nghĩ phức tạp thì Hạ Băng Lam bước vào,tay bưng một ly nước cam đặt lên bàn rồi chủ động đến đấm lưng cho cậu
-Cậu!cậu không khỏe ạ?-Giọng ngọt như mía
-....
Đáp lại cô là một sự im lặng khiến cô hụt hẫn nhưng không sao!đuổi được Tình Nhi đi là tốt rồi,cô còn nhiều thời gian để tiếp cận cậu mà....
Sáng hôm sau....
Tình Nhi vẫn đi học bình thường,vẫn cái chửi mắng của các bạn cùng lớp,vẫn sự lạnh nhạc của cậu....mọi việc vẫn giống như mọi ngày....
Giờ ra về....
Các bạn lại tụ tập và tặng cho Tình Nhi một gáo nước sau đó lại đánh đập Tình Nhi!Tình Nhi đuối quá....mệt quá!đau quá....các vết thương củ chưa lành lại phải tiếp nhận những vết thương mới.....cơn sốt vì lạnh của ngày hôm qua vẫn chưa khỏi....vậy làm sao mà Tình Nhi có thể chịu cho được trong khi đó thể lực của cô bình sinh đã rất yếu rồi....Tình Nhi từ từ,từ từ chìm vào giấc ngủ mà trong giấc mơ cô đã gặp lại ông của mình...bây giờ cô chỉ muốn ở trong giấc mơ này,quên đi hết những đau thương của cô
Trong lớp học của Tử Phong....
-Anh đừng có khùng-Giọng Thiên Nghi chí chóe vang lên
-Vậy cô cũng bớt điên lại đi-giọng Hàn Tử cáu gắt vang lên
-Anh....
-Thôi thôi thôi-cậu nhăn mày,quơ tay nói.Cậu hiện rại rấu uể oải
-Này!cậu dạo này lạ quá-Hàn Tử đặc một tay lên vai cậu
-Anh hai!anh nhớ chị Tình Nhi hả?
-Em ấy ăn cắp,nhớ làm gì?-cậu tỏa vẽ không quan tâm nói
-Mình thấy chuyện này nó kì kì-Hàn Tử
-Kì?kì cái gì?-cậu đánh mắt về phía cậu bạn mình
-Đúng đó anh!anh hãy thử so thời gian lại với nhau đi!Lúc 11 giờ 15 chị Nhi về rồi ở trong phòng ngủ đến ba giờ chiều mới thức rồi chị ấy phụ giúp các bác dọn dẹp đến bốn giờ rồi chị ấy sang nhà của cô Bạch Ngọc!lúc đó là bốn giờ mười lăm!lúc bốn giờ mười lăm em ở trong phòng cùng mẹ và em thấy chiếc nhẫn lẫn hai triệu mà anh nhờ mẹ giữ vẫn còn!Anh hai!anh suy sét lại đi!-Nghi nủng nịu
-Sao em biết lịch hôm đó của tiểu Tình thế?-cậu vừa nhìn vừa hỏi
-Cái miệng để trưng chơi à anh?cũng phải biết hỏi chứ!
-Nè!cậu về nhà và thử xem camera thử đi!-Hàn Tử
-Ừm....-Lòng cậu đã có chút thanh thản khi nghe hai người nói
Song,cả ba lấy cặp rồi cung nhau đi về.Khi cả ba đến giữa sân trường,hình ảnh nhỏ nhắn của một cô gái với mái tóc màu vàng vàng nằm bất động trên vũng nước dưới sân đất...
-chị....chị....Nhi!-Thiên Nghi xám mặt
Thiên Nghi vội vàng chạy đến người con gái đang nằm bất động đó,mặt hốt hoảng vô cùng....
-Anh Hai!nhìn chị Nhi bị gì nè!trên người đầy thương tích
Cậu nhìn người con gái đó,trái tim nơi lồng ngực của cậu như bị ai bóp chặt lại....tại sao mỗi lần cậu thấy Tình Nhi bị đánh thì cậu lại không cứu cô...giờ nhìn cô như vậy cậu hối hận,cậu ăn năng vô cùng.Cậu liền chạy đến và bế xốc Tình Nhi lên đưa về nhà của mình...
===================================
-Bác sĩ!em ấy sao rồi?
-Vết thương khá nặng,sốt khá cao,bị suy dinh dưỡng nhẹ-vị bác sĩ gia đình nhà cậu nói
Ở đây,Thiên Nghi,Hàn Tử,bà Tuyết Linh,cô Bạch Ngọc lo lắng vô cùng.Bà Tuyết Linh vô cùng hối hận,nhìn thấy vết thương trên người Tình Nhi mà bà xót,nghe vị bác sĩ nọ nói mà bà lòng nặng trĩu.Còn Băng Lam,cô ta đang nắm chặt quả đấm của mình....hừ tại sao chứ?tại sao cậu còn đem cái của nợ này về vậy hả?Vậy thì làm sao cô còn có cơ hội chứ?Thiên Nghi,Hàn Tử và cô Bạch Ngọc đèu cầu nguyện cho Tình Nhi không sao.Còn cậu,bên ngoài cậu vẽ mặt bình thản lạnh lùng nhưng trong lòng cậu như lữa đốt,cậu nghe vị bác sĩ già nói mà như cậu suy sụp hoàn toàn.
Cậu bước vào bên trong phòng,trên giường bệnh trắng tinh ấy là một bé gái bị băng trắng quấn lấy cả người nằm bất động trên giường bệnh.Cậu ngồi xuống và ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của cô mà suốt mấy ngày qua cậu không hìn thấy...cậu thật ngu ngốc...tại sao cậu lại không tin Tình Nhi để hôm nay lại có cớ sự như thế này?khi nghe Thiên Nghi so sánh về thời gian ở nhà và công việc Tình Nhi làm ngày hôm đó thì cậu mới ngẩm nghĩ lại....cậu nhất định phải tìm cho ra người đã gây ra chuyện này....
Cậu nhìn Tình Nhi....cậu nhớ!thật sự rất nhớ cô!nhớ tới phát điên lên được nhưng giờ cậu có nói nhớ cô đi chăng nữa thì không biết rằng....cô có thể mở mắt ra và đáp lại cậu hay không.....
(còn tiếp)
~~~~~~~~~~~Kazuko Huyền Cơ~~~~~~~~~
Mọi người thấy sao?cho Cơ ý kiến nha!cơ đã có lịch đăng truyện
Thứ 2,4,6,chủ nhật Cơ sẽ đăng đều đều
Còn các ngày con lại Cơ sẽ cố gắng đăng truyện ạ!Iu mọi người
Gt chap kế:Lần mò và tìm hiểu sự thật,liệu Tình Nhi có thể tỉnh lại?
Mời xem chap tiếp theo nhà....